Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn
-
Chương 14: Nụ hôn thứ mười bốn
“Vâng!” Hạ Lam lập tức chạy qua đỡ anh, Cố Chinh tựa vào người cậu, vì không thoải mái nên anh hơi khom lưng, chiều cao hạ xuống ngang tầm Hạ Lam, hai người tựa vào nhau rất vừa vặn.
Hạ Lam muốn dìu Cố Chinh đến giường, Cố Chinh lại nhanh chóng né ra xa xa, mệt mỏi nói: “Trên giường mà dính lông thì phiền lắm.”
Cố Chinh bắt đầu cởi tây trang, anh khó khăn kéo kéo, tay chân chật vật vất vả, Hạ Lam liền vội vàng giúp đỡ. Cậu để áo khoác của anh lên ghế, lại thấy quần Cố Chinh cũng dính khá nhiều lông, nghĩ thầm: có nên giúp thầy ấy cởi quần luôn không?
Cố Chinh bắt đầu tháo nút áo sơ mi, lúc cởi đến ngực thì anh chợt nhìn về phía Hạ Lam, ngớ ra chừng một giây:
“Cậu… có thể… xuống xem Kevin đã ăn no chưa hộ tôi không?”
Hạ Lam hiểu ra, Cố Chinh rất lịch sự, anh ấy sẽ không thay quần áo trước mặt người khác, cho dù là cùng giới cũng không.
Hạ Lam lập tức đồng ý, cậu mở cửa, trước khi đi có quay đầu nhìn thoáng qua để chắc chắn Cố Chinh không bị ngã. Nào ngờ, Hạ Lam vừa liếc mắt đã trông thấy người nọ cởi quần áo bên trong, lộ ra sống lưng rắn chắc, đường cong tuyệt đẹp hệt như diện mạo của anh, dáng người cũng tiêu chuẩn không tỳ vết, làn da dưới ánh đèn vàng ấm áp hiện lên màu mật ong.
Hạ Lam nhìn xong, nhanh chóng xuống lầu kiểm tra Kevin và Tiểu Bạch, hai đứa yêu tinh có vẻ rất thỏa mãn. Sau đó, cậu đứng ngẩn ngơ dưới bếp, tự hỏi mình có nên về nhà không.
Nhưng Cố Chinh đang khó chịu, cậu muốn nghĩ cách chăm sóc anh ấy.
Hồi đại học Hạ Lam cũng thường xuyên uống rượu đến mức nôn mửa, cậu nghĩ nghĩ, lại leo lên lầu, đứng ngoài cửa hỏi: “Thầy Cố, thầy để mật ong ở đâu thế?”
Cố Chinh hình như đã lên giường nằm: “Cậu cứ kệ tôi, mau về đi.” Anh dừng một chút, còn nói thêm, “Không lát nữa hết tàu đấy.”
Thì tôi cũng đang muốn về đây, Hạ Lam nhủ thầm.
Nhưng ngày xưa cậu quen hai người bạn, một người khá thân với cậu, người còn lại chỉ nghe kể thôi, bọn họ uống rượu xong đã đi ngủ ngay, khuya hôm đó, cả hai nôn đến mức bị tràn phổi rồi qua đời.
Không phải bọn họ uống rượu với Hạ Lam, không phải Hạ Lam không biết họ đã đau đớn thế nào, nhưng bạn bè bên cạnh mình mất vì nguyên nhân này khiến cậu vẫn luôn ám ảnh, từ đó về sau, cho dù là bản thân hay người xung quanh, cậu đều cẩn thận nhắc nhở bọn họ.
Hạ Lam lớn tiếng đáp: “Tôi tìm trong tủ bếp nhé!”
Cố Chinh không trả lời, Hạ Lam lại xuống lầu, moi được trong chạn chén một lọ mật ong và hồng trà, còn tìm chanh trong tủ lạnh. Thật ra mật ong với nước là đủ, nhưng cậu nghĩ hồng trà chanh mật ong ngon hơn, pha xong lại cẩn thận bưng lên lầu cho Cố Chinh.
Cố Chinh mở máy lạnh, anh để trần nửa thân trên, chăn vắt ngang người, lộ ra ngực và chân. Một tay anh gác lên trán, đôi mày cau lại, hình như khó chịu lắm.
“Thầy ơi…” Hạ Lam đặt hồng trà xuống chiếc tủ cạnh giường, Cố Chinh hé mắt nhìn cậu một cái, thanh âm khàn khàn: “Chưa về à, cái gì đấy?”
Cố Chinh xoay người ngồi dậy, anh chỉ mặc mỗi cái quần pijama, hình như làm bằng lụa, chất vải rủ xuống nên chân trông càng dài.
Hạ Lam liếc nhìn thân hình đối phương, ừm, cơ ngực, cơ bụng, cơ chữ V, hết thảy đều đẹp y hệt phần lưng. Cậu lại lướt qua ngực Cố Chinh, chẹp…
“Chẹp” đã đời xong, Hạ Lam mới giật mình: cái quái gì, Hạ Lam mày bị biến thái hả?!
Vì thế cậu không dám suy nghĩ lung tung nữa, chuyên chú hầu hạ thầy Cố của mình.
“Hồng trà chanh mật ong.” Hạ Lam đưa chiếc tách cho anh, “Giải rượu.”
“Ừ.” Cố Chinh bưng lên uống một hớp, có chút ngạc nhiên nói, “Ngon đấy chứ.”
Hạ Lam ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cười bảo: “Tôi biết pha chế đồ uống và rượu, cả làm cơm Tây với điểm tâm nữa.”
“Đảm đang quá nhỉ, hôm nào nấu cho tôi ăn nhé?” Cố Chinh thuận miệng nói, lại uống một hớp trà, dường như đã thấy thoải mái hơn: “Tôi biết làm món ‘Thập cẩm tủ lạnh xào’ đó.”
Hạ Lam thuận miệng đáp: “Thế à.” Sau đó mới giật mình hỏi lại, “Hả? Gì cơ?”
“Thì trong tủ lạnh còn cái gì cứ lấy ra hết, cắt nhỏ bỏ vô nồi đảo đảo, thêm tí gia vị, chờ chín rồi ăn.” Cố Chinh khoa tay múa chân miêu tả, cuối cùng kết luận, “Cũng không dở lắm đâu.”
Hạ Lam mường tượng khung cảnh kia, Cố Chinh mặc quần ngủ lụa màu xám đi tới đi lui trong bếp, làn da bóng loáng, quần ngủ cũng lấp lánh như nước gợn, sau đó, anh thấy trong tủ lạnh có cái gì thì xào cái đó…
Cậu ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị, chỉ muốn phá lên cười.
Cố Chinh nhìn cậu: “Ầy, chạm dây cười của cậu rồi hả?”
Hạ Lam cố gắng nín: “Không…”
“Cậu cứ cười đi.” Cố Chinh bất đắc dĩ, “Cười một cái trẻ ra mười tuổi, cứ cười đến lúc cậu quay về bụng mẹ ấy, khỏi cần đối mặt với thế giới thối nát này nữa.” Nói đoạn, anh lại “xuýt” một tiếng, day day ấn đường, “Ầy, thầy giáo phải biết làm gương, không được mắng người, vừa uống rượu đã hiện nguyên hình rồi…”
Hạ Lam ngả ra lưng ghế cười ầm lên, cậu cười đến tít mắt, chỉ thấy mỗi hàm răng: “Thầy Cố mà cũng mắng người sao?”
“Có chứ, hồi nhỏ nhà tôi nghiêm lắm, lúc học trung học còn nổi loạn, khi vào được trường đại học nguyện vọng một, khoa diễn xuất, mới tự dặn mình là người làm công tác văn hoá, không được chửi bới.”
Hạ Lam ghé sát vào người anh: “Thầy học khoa diễn xuất à, tôi còn tưởng thầy học đạo diễn chứ.”
“Tôi học thạc sĩ Nghệ thuật Sân khấu, sau lại đi nước ngoài học tiến sĩ Tâm lý học mỹ thuật, học riết muốn trào máu.”
Đã tiến sĩ, rồi lại còn tâm lý, mỹ thuật… Nghe cao cấp ghê. Hạ Lam thầm cảm khái: “Thế chắc thầy tốt nghiệp sớm lắm nhỉ.” Không phải năm 25 tuổi anh ấy đã đồng đạo diễn phim nhựa sao.
“5 tuổi tôi học tiểu học, còn nhảy lớp, 17 tuổi lên đại học học bốn năm, học thạc sĩ mất một năm, thêm ba năm ở nước ngoài lấy bằng tiến sĩ, sau đó mới về trường dạy. Trong lúc đó tôi đạo diễn hai bộ phim, một bộ là đồ án tốt nghiệp tiến sĩ.”
Cố Chinh nở nụ cười, “Các giáo sư chưa thấy ai nộp phim ngắn vào cuối khóa học cả, cảm thấy thú vị hơn viết luận văn, cuối cùng cũng cho đậu, chứ nếu không được tốt nghiệp chắc tôi điên luôn quá.”
Giỏi thật. Hạ Lam nghĩ. Không hổ danh là phái học thuật.
“Nhưng học vui mà.” Cố Chinh tựa vào đầu giường, ấn ấn huyệt thái dương, tay chẳng có chút sức nào. Hạ Lam nhìn mà chịu không nổi: “Thầy đau đầu đúng không? Để tôi mát xa cho thầy nhé.”
“Biết nấu cơm còn biết mát xa?” Cố Chinh liếc cậu, dưới ánh đèn, khóe mắt cùng lông mi anh tạo thành một đường bóng dài, “Giỏi thế.”
Này đã là gì, nào có giỏi bằng thầy.
“Tôi hay đi bơi nên biết mát xa.” Ý Hạ Lam hỏi cậu có thể ngồi lên giường không, Cố Chinh bèn xích vào trong một chút. Hạ Lam phân vân, không biết nên ngồi đằng trước Cố Chinh xoa bóp cho anh hay nên ngồi sau lưng, để đối phương dựa vào người mình. Cuối cùng, cậu cảm thấy Cố Chinh không mặc áo, tựa vào cậu thì hơi kỳ nên cậu ngồi đối diện với anh.
Hạ Lam đưa hai ngón cái lên trán Cố Chinh xoa miết, hình như Cố Chinh cảm thấy rất thoải mái, anh ngả lưng lên chiếc gối kê ở đầu giường, nhắm mắt lại: “Bơi lội đâu có cần bóp đầu.”
“Vâng, ngón này tôi học từ bà ngoại mình.” Hạ Lam cẩn thận giúp anh ấn huyệt thái dương, nhìn dáng vẻ Cố Chinh nhắm mắt, lại nhìn về trán của anh, “Cảm mạo hay đau họng đều có huyệt riêng để chữa. Tôi hơi viêm mũi, cũng không nghiêm trọng gì nhưng ngoại cứ bắt tôi nằm lên đùi để bà ấn cho.” Cậu nhíu mày, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, ngọt ngào mà oán giận, “Ngoại mạnh tay lắm, cảm giác như muốn bóp nát đầu tôi luôn, cứ thế ấn ấn mãi…”
Cố Chinh nhắm mắt lại cười rộ lên, nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Hạ Lam nhìn anh một lát, bỗng nhiên rất muốn ôm mặt anh hôn, nhưng cậu kiềm lại, sau đó cảm thấy hình như mình bị chập mạch.
“Bà ngoại thương cậu lắm đúng không?” Cố Chinh hỏi.
“Thương lắm.”
“Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”
“Bà về quê rồi.”
Hai người hàn huyên vài câu, hỏi quê quán của nhau, Hạ Lam là người Nam, nhưng không phải dân chính gốc, Cố Chinh là người Bắc, cũng không phải dân chính gốc.
Sau khi mát xa xong đã sắp 11 giờ. Cố Chinh mở to mắt, anh lắc lắc đầu, có vẻ tỉnh táo hơn: “Ừ, thật sự đỡ hơn nhiều, cám ơn cậu, cả bà ngoại cậu nữa.”
“Không sao, tôi phải cảm ơn hôm nay thầy giúp tôi mới đúng.” Hạ Lam đứng dậy, nghiêm túc nhìn anh, “Cảm ơn thầy Cố.”
Cậu dừng một chút, vẫn nói ra suy nghĩ lúc trước của mình, “Tôi nguyện vì thầy diễn đến chết.”
Hạ Lam muốn dìu Cố Chinh đến giường, Cố Chinh lại nhanh chóng né ra xa xa, mệt mỏi nói: “Trên giường mà dính lông thì phiền lắm.”
Cố Chinh bắt đầu cởi tây trang, anh khó khăn kéo kéo, tay chân chật vật vất vả, Hạ Lam liền vội vàng giúp đỡ. Cậu để áo khoác của anh lên ghế, lại thấy quần Cố Chinh cũng dính khá nhiều lông, nghĩ thầm: có nên giúp thầy ấy cởi quần luôn không?
Cố Chinh bắt đầu tháo nút áo sơ mi, lúc cởi đến ngực thì anh chợt nhìn về phía Hạ Lam, ngớ ra chừng một giây:
“Cậu… có thể… xuống xem Kevin đã ăn no chưa hộ tôi không?”
Hạ Lam hiểu ra, Cố Chinh rất lịch sự, anh ấy sẽ không thay quần áo trước mặt người khác, cho dù là cùng giới cũng không.
Hạ Lam lập tức đồng ý, cậu mở cửa, trước khi đi có quay đầu nhìn thoáng qua để chắc chắn Cố Chinh không bị ngã. Nào ngờ, Hạ Lam vừa liếc mắt đã trông thấy người nọ cởi quần áo bên trong, lộ ra sống lưng rắn chắc, đường cong tuyệt đẹp hệt như diện mạo của anh, dáng người cũng tiêu chuẩn không tỳ vết, làn da dưới ánh đèn vàng ấm áp hiện lên màu mật ong.
Hạ Lam nhìn xong, nhanh chóng xuống lầu kiểm tra Kevin và Tiểu Bạch, hai đứa yêu tinh có vẻ rất thỏa mãn. Sau đó, cậu đứng ngẩn ngơ dưới bếp, tự hỏi mình có nên về nhà không.
Nhưng Cố Chinh đang khó chịu, cậu muốn nghĩ cách chăm sóc anh ấy.
Hồi đại học Hạ Lam cũng thường xuyên uống rượu đến mức nôn mửa, cậu nghĩ nghĩ, lại leo lên lầu, đứng ngoài cửa hỏi: “Thầy Cố, thầy để mật ong ở đâu thế?”
Cố Chinh hình như đã lên giường nằm: “Cậu cứ kệ tôi, mau về đi.” Anh dừng một chút, còn nói thêm, “Không lát nữa hết tàu đấy.”
Thì tôi cũng đang muốn về đây, Hạ Lam nhủ thầm.
Nhưng ngày xưa cậu quen hai người bạn, một người khá thân với cậu, người còn lại chỉ nghe kể thôi, bọn họ uống rượu xong đã đi ngủ ngay, khuya hôm đó, cả hai nôn đến mức bị tràn phổi rồi qua đời.
Không phải bọn họ uống rượu với Hạ Lam, không phải Hạ Lam không biết họ đã đau đớn thế nào, nhưng bạn bè bên cạnh mình mất vì nguyên nhân này khiến cậu vẫn luôn ám ảnh, từ đó về sau, cho dù là bản thân hay người xung quanh, cậu đều cẩn thận nhắc nhở bọn họ.
Hạ Lam lớn tiếng đáp: “Tôi tìm trong tủ bếp nhé!”
Cố Chinh không trả lời, Hạ Lam lại xuống lầu, moi được trong chạn chén một lọ mật ong và hồng trà, còn tìm chanh trong tủ lạnh. Thật ra mật ong với nước là đủ, nhưng cậu nghĩ hồng trà chanh mật ong ngon hơn, pha xong lại cẩn thận bưng lên lầu cho Cố Chinh.
Cố Chinh mở máy lạnh, anh để trần nửa thân trên, chăn vắt ngang người, lộ ra ngực và chân. Một tay anh gác lên trán, đôi mày cau lại, hình như khó chịu lắm.
“Thầy ơi…” Hạ Lam đặt hồng trà xuống chiếc tủ cạnh giường, Cố Chinh hé mắt nhìn cậu một cái, thanh âm khàn khàn: “Chưa về à, cái gì đấy?”
Cố Chinh xoay người ngồi dậy, anh chỉ mặc mỗi cái quần pijama, hình như làm bằng lụa, chất vải rủ xuống nên chân trông càng dài.
Hạ Lam liếc nhìn thân hình đối phương, ừm, cơ ngực, cơ bụng, cơ chữ V, hết thảy đều đẹp y hệt phần lưng. Cậu lại lướt qua ngực Cố Chinh, chẹp…
“Chẹp” đã đời xong, Hạ Lam mới giật mình: cái quái gì, Hạ Lam mày bị biến thái hả?!
Vì thế cậu không dám suy nghĩ lung tung nữa, chuyên chú hầu hạ thầy Cố của mình.
“Hồng trà chanh mật ong.” Hạ Lam đưa chiếc tách cho anh, “Giải rượu.”
“Ừ.” Cố Chinh bưng lên uống một hớp, có chút ngạc nhiên nói, “Ngon đấy chứ.”
Hạ Lam ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cười bảo: “Tôi biết pha chế đồ uống và rượu, cả làm cơm Tây với điểm tâm nữa.”
“Đảm đang quá nhỉ, hôm nào nấu cho tôi ăn nhé?” Cố Chinh thuận miệng nói, lại uống một hớp trà, dường như đã thấy thoải mái hơn: “Tôi biết làm món ‘Thập cẩm tủ lạnh xào’ đó.”
Hạ Lam thuận miệng đáp: “Thế à.” Sau đó mới giật mình hỏi lại, “Hả? Gì cơ?”
“Thì trong tủ lạnh còn cái gì cứ lấy ra hết, cắt nhỏ bỏ vô nồi đảo đảo, thêm tí gia vị, chờ chín rồi ăn.” Cố Chinh khoa tay múa chân miêu tả, cuối cùng kết luận, “Cũng không dở lắm đâu.”
Hạ Lam mường tượng khung cảnh kia, Cố Chinh mặc quần ngủ lụa màu xám đi tới đi lui trong bếp, làn da bóng loáng, quần ngủ cũng lấp lánh như nước gợn, sau đó, anh thấy trong tủ lạnh có cái gì thì xào cái đó…
Cậu ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị, chỉ muốn phá lên cười.
Cố Chinh nhìn cậu: “Ầy, chạm dây cười của cậu rồi hả?”
Hạ Lam cố gắng nín: “Không…”
“Cậu cứ cười đi.” Cố Chinh bất đắc dĩ, “Cười một cái trẻ ra mười tuổi, cứ cười đến lúc cậu quay về bụng mẹ ấy, khỏi cần đối mặt với thế giới thối nát này nữa.” Nói đoạn, anh lại “xuýt” một tiếng, day day ấn đường, “Ầy, thầy giáo phải biết làm gương, không được mắng người, vừa uống rượu đã hiện nguyên hình rồi…”
Hạ Lam ngả ra lưng ghế cười ầm lên, cậu cười đến tít mắt, chỉ thấy mỗi hàm răng: “Thầy Cố mà cũng mắng người sao?”
“Có chứ, hồi nhỏ nhà tôi nghiêm lắm, lúc học trung học còn nổi loạn, khi vào được trường đại học nguyện vọng một, khoa diễn xuất, mới tự dặn mình là người làm công tác văn hoá, không được chửi bới.”
Hạ Lam ghé sát vào người anh: “Thầy học khoa diễn xuất à, tôi còn tưởng thầy học đạo diễn chứ.”
“Tôi học thạc sĩ Nghệ thuật Sân khấu, sau lại đi nước ngoài học tiến sĩ Tâm lý học mỹ thuật, học riết muốn trào máu.”
Đã tiến sĩ, rồi lại còn tâm lý, mỹ thuật… Nghe cao cấp ghê. Hạ Lam thầm cảm khái: “Thế chắc thầy tốt nghiệp sớm lắm nhỉ.” Không phải năm 25 tuổi anh ấy đã đồng đạo diễn phim nhựa sao.
“5 tuổi tôi học tiểu học, còn nhảy lớp, 17 tuổi lên đại học học bốn năm, học thạc sĩ mất một năm, thêm ba năm ở nước ngoài lấy bằng tiến sĩ, sau đó mới về trường dạy. Trong lúc đó tôi đạo diễn hai bộ phim, một bộ là đồ án tốt nghiệp tiến sĩ.”
Cố Chinh nở nụ cười, “Các giáo sư chưa thấy ai nộp phim ngắn vào cuối khóa học cả, cảm thấy thú vị hơn viết luận văn, cuối cùng cũng cho đậu, chứ nếu không được tốt nghiệp chắc tôi điên luôn quá.”
Giỏi thật. Hạ Lam nghĩ. Không hổ danh là phái học thuật.
“Nhưng học vui mà.” Cố Chinh tựa vào đầu giường, ấn ấn huyệt thái dương, tay chẳng có chút sức nào. Hạ Lam nhìn mà chịu không nổi: “Thầy đau đầu đúng không? Để tôi mát xa cho thầy nhé.”
“Biết nấu cơm còn biết mát xa?” Cố Chinh liếc cậu, dưới ánh đèn, khóe mắt cùng lông mi anh tạo thành một đường bóng dài, “Giỏi thế.”
Này đã là gì, nào có giỏi bằng thầy.
“Tôi hay đi bơi nên biết mát xa.” Ý Hạ Lam hỏi cậu có thể ngồi lên giường không, Cố Chinh bèn xích vào trong một chút. Hạ Lam phân vân, không biết nên ngồi đằng trước Cố Chinh xoa bóp cho anh hay nên ngồi sau lưng, để đối phương dựa vào người mình. Cuối cùng, cậu cảm thấy Cố Chinh không mặc áo, tựa vào cậu thì hơi kỳ nên cậu ngồi đối diện với anh.
Hạ Lam đưa hai ngón cái lên trán Cố Chinh xoa miết, hình như Cố Chinh cảm thấy rất thoải mái, anh ngả lưng lên chiếc gối kê ở đầu giường, nhắm mắt lại: “Bơi lội đâu có cần bóp đầu.”
“Vâng, ngón này tôi học từ bà ngoại mình.” Hạ Lam cẩn thận giúp anh ấn huyệt thái dương, nhìn dáng vẻ Cố Chinh nhắm mắt, lại nhìn về trán của anh, “Cảm mạo hay đau họng đều có huyệt riêng để chữa. Tôi hơi viêm mũi, cũng không nghiêm trọng gì nhưng ngoại cứ bắt tôi nằm lên đùi để bà ấn cho.” Cậu nhíu mày, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, ngọt ngào mà oán giận, “Ngoại mạnh tay lắm, cảm giác như muốn bóp nát đầu tôi luôn, cứ thế ấn ấn mãi…”
Cố Chinh nhắm mắt lại cười rộ lên, nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Hạ Lam nhìn anh một lát, bỗng nhiên rất muốn ôm mặt anh hôn, nhưng cậu kiềm lại, sau đó cảm thấy hình như mình bị chập mạch.
“Bà ngoại thương cậu lắm đúng không?” Cố Chinh hỏi.
“Thương lắm.”
“Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”
“Bà về quê rồi.”
Hai người hàn huyên vài câu, hỏi quê quán của nhau, Hạ Lam là người Nam, nhưng không phải dân chính gốc, Cố Chinh là người Bắc, cũng không phải dân chính gốc.
Sau khi mát xa xong đã sắp 11 giờ. Cố Chinh mở to mắt, anh lắc lắc đầu, có vẻ tỉnh táo hơn: “Ừ, thật sự đỡ hơn nhiều, cám ơn cậu, cả bà ngoại cậu nữa.”
“Không sao, tôi phải cảm ơn hôm nay thầy giúp tôi mới đúng.” Hạ Lam đứng dậy, nghiêm túc nhìn anh, “Cảm ơn thầy Cố.”
Cậu dừng một chút, vẫn nói ra suy nghĩ lúc trước của mình, “Tôi nguyện vì thầy diễn đến chết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook