Cuộc Đời Định Mệnh
-
Chương 18: Bái tổ quy tông
Phải mất hơn nửa ngày để nó có thể tới đặt chân được tới Mỹ
- Bay đường dài có mệt không con? - ba nó hỏi
- Dạ không, giờ mình về nhà nội luôn ạ? - nó hỏi
- Ừ... - ba nó gật đầu
....
- Không sao đâu em - Lâm vỗ vỗ tay nó trấn an bởi từ lúc lên xe tới giờ, nó nắm tay Lâm rất chặt, đổ cả mồ hôi hột
- Tới nhà ông bà rồi An - ba nó nhẵ nhở
- Dạ, con biết rồi
Tới lúc đứng trước cửa nhà rồi mà sao 2 người vẫn chẳng chịu buông tay. Phải chăng sự hồi hộp đã biến thành keo dán, đính 2 bàn tay lại với nhau
- Thưa ba, má con mới tới - ba nó lễ phép cúi đầu chào 2 người đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đằng kia, chắc có lẽ họ chính là 2 "lão thái thái" quyền lực
- Mới tới hả Linh, ngồi đi con, bay đường dài có mệt lắm không? Lâm, ngồi đi cháu - bà nó
- Dạ... ông bà dạo này vẫn khỏe chứ ạ? - Lâm cúi đầu lễ phép chào hỏi
- Vẫn khỏe... còn đây ... là... - ông nó hơi ngập ngừng khi nhìn về phía nó
- Đây là An, ngồi xuống đây con... - ba nó ra hiệu ngồi cạnh
- Dạ, con chào ông, con chào bà
- À, hóa ra đây là đứa cháu gái thất lạc bao nhiêu năm của tôi đây mà... lại đây cháu - bá nó niềm nở
Tới giờ thì nó đã hiểu vì sao mà mọi người lại kính trọng ông bà tới vậy rồi. Họ từ tốn, nhân ái và vui vẻ! Thật đáng khâm phục!
Một tuần ở Mỹ vậy là hết rồi, tới lúc nó phải về để bắt đầu một năm học mới, niềm vui mới và lưu lại những kỉ niệm mới.
- Bay đường dài có mệt không con? - ba nó hỏi
- Dạ không, giờ mình về nhà nội luôn ạ? - nó hỏi
- Ừ... - ba nó gật đầu
....
- Không sao đâu em - Lâm vỗ vỗ tay nó trấn an bởi từ lúc lên xe tới giờ, nó nắm tay Lâm rất chặt, đổ cả mồ hôi hột
- Tới nhà ông bà rồi An - ba nó nhẵ nhở
- Dạ, con biết rồi
Tới lúc đứng trước cửa nhà rồi mà sao 2 người vẫn chẳng chịu buông tay. Phải chăng sự hồi hộp đã biến thành keo dán, đính 2 bàn tay lại với nhau
- Thưa ba, má con mới tới - ba nó lễ phép cúi đầu chào 2 người đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đằng kia, chắc có lẽ họ chính là 2 "lão thái thái" quyền lực
- Mới tới hả Linh, ngồi đi con, bay đường dài có mệt lắm không? Lâm, ngồi đi cháu - bà nó
- Dạ... ông bà dạo này vẫn khỏe chứ ạ? - Lâm cúi đầu lễ phép chào hỏi
- Vẫn khỏe... còn đây ... là... - ông nó hơi ngập ngừng khi nhìn về phía nó
- Đây là An, ngồi xuống đây con... - ba nó ra hiệu ngồi cạnh
- Dạ, con chào ông, con chào bà
- À, hóa ra đây là đứa cháu gái thất lạc bao nhiêu năm của tôi đây mà... lại đây cháu - bá nó niềm nở
Tới giờ thì nó đã hiểu vì sao mà mọi người lại kính trọng ông bà tới vậy rồi. Họ từ tốn, nhân ái và vui vẻ! Thật đáng khâm phục!
Một tuần ở Mỹ vậy là hết rồi, tới lúc nó phải về để bắt đầu một năm học mới, niềm vui mới và lưu lại những kỉ niệm mới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook