Cuộc Đời Định Mệnh
-
Chương 114: Thi võ (10)
Mặc dù sống chết phản đối nằm viện nhưng
Huy Anh đâu có tha đâu, bắt nó ở trong viện điều trị tới gần 1 tuần. 5
ngày chỉ nằm trên giường, hết ăn rồi lại ngủ, không thì lên sân thượng…
nên khi được xuất viện, nó cảm giác như mới được sống lại vậy. Tuy
nhiên, thoát được 1 ải, nó bây giờ phải đối mặt với 1 ải trắc trở hơn:
quyết định về đâu, về nhà mình, hay tiếp tục ở nhà Đức
- Em sẽ về nhà chứ? – Huy Anh hỏi nó
- Em vẫn chưa sẵn sang để đối với ba mình – nó ngập ngừng
- Về đi, ba em sẽ hiểu mà – Huy Anh tiếp lời
- Nhưng mà…
- Hay là em muốn chính ba mình tới năn nỉ về nhà? –
- Anh… - nó cứng họng, thật sự thì nó cũng thấy nhơ nhớ nhà rồi dấy, nhưng căn bản là vẫn chưa tìm được cái lý do nào mặt dày một tí, kiểu dạng như là “Thật ra con giận ba lắm đấy, nhưng con hiểu được, nên có thể thông cảm được cho ba” (t/g: một lý do mặt dày)
- Nhưng mà thế thì không được hay cho lắm đâu nhé!
- Cái gì không hay ạ? – nó quay sang nhìn Huy Anh
- Em với anh mới là 1 cặp, mà em lại cứ ở nhà Đức như vậy… chuyện này mà truyền ra ngoài, thì thử hỏi, mặt mũi của Nam Nữ vương để đâu đây? Hay là… em qua nhà anh ở? Như vậy hợp tình hợp lí hơn đấy!
- Cái anh này… bộ chuyện này anh cũng lấy ra đùa được hả? – nó quay phắt sang phía khác, mặt đỏ bừng, ai lại đề nghị thẳng thừng thế cơ chứ?
- Thế thì thôi vậy… đành cắn răng, chịu đắng cay đưa em tới nhà Đức vậy, cái thằng đó nó cũng tốt số thật đấy!
- Đừng... đi về hướng ngược lại đi – nó cản Huy Anh đang định rẽ trái, hướng về nhà Đức
- Như vậy có phải tốt không? – Huy Anh cười tươi, cứ phải dung khổ nhục kế mới chịu cơ
…
Sau một buổi vui chơi xả láng ở nhà Đức để mừng nó đạt giải cao trong đợt thi võ vừa rồi thì ai về nhà nấy, và đương nhiên đợt này thì không ai có thể tranh giành nhau để đưa nó về nhà vì đó đương nhiên là nghĩa vụ và quyền lợi của Huy Anh nhà mình rồi.
- Anh về nha! – nó chào Huy Anh trả lại anh cái mũ bảo hiểm
- Uhm, em vào nhà đi… anh về nhé! – Huy Anh mỉm cười
- Dạ
- Mai anh…
- Đừng, em muốn tự đi, không cần phiền anh – nó cản Huy Anh khi anh đang định đề nghị chở nó đi học
- Cũng được, anh về đây! – Huy Anh thả kính xuống
- Bye anh! – nó vẫy chào, đợi Huy Anh đi khuất, nó trở vào nhà
.
.
- Dì ơi, con… - nó tháo giày, tính báo cho dì Bích 1 tiếng là mình đã về tới nhà thì
- Con về rồi sao? – ba nó đi diễn đã về, đang ngồi trên ghế sofa, dường như là đang trong tâm thế đợi nó về
- Con… thưa ba… con mới về… con…con xin phép lên phòng – nó vội vã tháo nốt chiếc giày kia ra rồi chạy lên phòng
- An… - ba nó hụt hẫng
Vậy là từ lúc về, nó ngồi lì trong phòng, không rời một bước
Cốc…cốc…cốc…
- An à… xuống ăn cơm kìa – Lâm gọi
- Em mệt lắm, không muốn ăn – nó lảng tránh
- Mệt thì càng phải ráng ăn cho mau khỏe chứ?
- Em không đói mà, anh xuống đi, không cần lo cho em đâu
- Vậy thôi, em nghỉ đi, lát nữa anh mang chút gì lên cho em
- Không cần đâu, em muốn đi ngủ
- Vậy anh xuống đây! – Lâm thở dài, đã chịu về nhà rồi thì sao 2 cha con không cố gắng giảng hòa đi? Mà bây giờ mới có 7 giờ tối thì ngủ nghê gì chứ? Nói vậy chứ nó đã đuổi khéo vậy thì không thể lì được
…
Vậy là từ hôm đó, nó chui ra khỏi nhà lúc sáng sớm, tan học thì cố về thật muộn với lý do học nhóm để né chạm mặt ba nó, tới hôm nay đã được 4 ngày rồi. Không phải là nó vẫn còn giận ba, mà là không biết phải mở lời như thế nào.
Cốc...cốc...cốc
- Ba vào được không con? - ba nó gõ cửa
- ... - nó ngồi trên bàn học, nín thít
- Con ngủ chưa vậy?
- ...
- Nếu con vẫn chưa ngủ, nói chuyện với ba một lát có được không?
- ...
- Không muốn nói chuyện với ba sao? Cũng được, con chịu về nhà là tốt rồi... - lòng ba nó thắt lại, quay gót về phòng mình
- Ba... vào đi ạ... - tiếng nó vọng ra từ trong phòng
Ba nó như gạt bỏ bớt một phần gánh nặng trong lòng, mở cửa bước vào, thấy nó đang ngồi cúi gằm mặt xuống bàn liền đến ngồi xuống bên cạnh
- Cánh tay con có đau không? - ba nó chẳng biết nói gì ngoài hỏi thăm
- Không ạ, chỉ hơi bất tiện thôi ạ - nó lắc đầu, cười trừ
- Thời gian vừa qua con ổn chứ? - ba nó ngập ngừng
- Ngoài bị xe đâm ra thì mọi thứ đều ổn
- Ba xin lỗi, lẽ ra lúc đó ba không nên nóng giận như vậy, lẽ ra... giá mà ba kiềm chế được bản thân thì chuyện cũng không thành ra thế này
- Con không còn nhớ tới chuyện đấy nữa rồi... ba không cần phải day dứt nữa đâu ạ
- Tức là con không còn giận ta nữa?
- Không hề ạ
- Vậy tại sao mấy hôm nay con lại tránh mặt ba?
- Không phải là tránh mặt, mà là không biết mở lời như thế nào, con vẫn chưa biết là con phải nói với ba những cái gì, và như thế nào
- Sau chuyện này, ta nghĩ là ta sẽ không cấm cản con với võ thuật nữa
- Thật ạ? - nó trợn tròn mắt
- Thật, ta không nói 2 lời - ba nó gật đầu - Vậy hai cha con ta làm hòa nhé?
- Dạ được, con đợi câu này lâu lắm rồi! - nó gật đầu lia lịa rồi ôm chầm lấy ba
- Cám ơn con... - ba nó xoa lưng nó - À An này...
- Dạ?
- Ba muốn giới thiệu con với mọi người
- Là những ai ạ? Ông bà, cô dì chú bác, thậm chí là bạn bè con đều biết hết rồi mà?
- Không... rộng hơn nữa, ba muốn giới thiệu con với công chúng
- Không được, chuyện này thì tuyệt đối không được - nó kịch liệt phản đối
- Nhưng... để con như vậy thì sẽ rất ấm ức cho con, ta không muốn con không muốn con bị nói là con rơi
- Ai dám nói vậy? Nếu bây giờ ba công bố con với mọi người thì con mới chính thức bị gắn với cái danh đó! Vậy cho nên, tuyệt đối, à không... dù cho có chuyện gì xảy ra thì ba cũng không được công bố
- Vậy khi nào ta mới được đường đường chính chính chăm sóc con gái mình trước mặt mọi người đây?
- Có ai cấm ba không được chăm sóc con đâu? Ba vốn từ xưa tới nay nổi tiếng là giản dị, rồi hòa đồng với mọi người, nên bắt gặp ba chăm sóc 1 người đáng tuổi con mình thì cung chẳng có gì là lạ cả
- Con đó... lại mồm mép như xưa rồi! - ba nó nhéo mũi nó
- Thì vẫn là con ba thôi - nó lại ôm chặt lấy ba nó lần nữa và ông cũng đáp lại - À mà ba ơi
- Sao con?
- Anh Long đâu ạ? Sao mấy hôm nay con không thấy anh ý? Mấy hôm rồi con cứ tưởng ảnh đi lưu diễn với ba, nhưng hình như là không phải vậy
- Ừ, Long về nghỉ việc rồi
- Nghỉ việc? Tại sao lại nghỉ ạ? Bộ ba đuổi việc ảnh ạ?
- Mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu, nhà Long có chút chuyện nên nó không thể tiếp tục đi làm nữa
- Vậy anh ý có nói với ba là chuyện gì không?
- Thật ra...
…
- Em sẽ về nhà chứ? – Huy Anh hỏi nó
- Em vẫn chưa sẵn sang để đối với ba mình – nó ngập ngừng
- Về đi, ba em sẽ hiểu mà – Huy Anh tiếp lời
- Nhưng mà…
- Hay là em muốn chính ba mình tới năn nỉ về nhà? –
- Anh… - nó cứng họng, thật sự thì nó cũng thấy nhơ nhớ nhà rồi dấy, nhưng căn bản là vẫn chưa tìm được cái lý do nào mặt dày một tí, kiểu dạng như là “Thật ra con giận ba lắm đấy, nhưng con hiểu được, nên có thể thông cảm được cho ba” (t/g: một lý do mặt dày)
- Nhưng mà thế thì không được hay cho lắm đâu nhé!
- Cái gì không hay ạ? – nó quay sang nhìn Huy Anh
- Em với anh mới là 1 cặp, mà em lại cứ ở nhà Đức như vậy… chuyện này mà truyền ra ngoài, thì thử hỏi, mặt mũi của Nam Nữ vương để đâu đây? Hay là… em qua nhà anh ở? Như vậy hợp tình hợp lí hơn đấy!
- Cái anh này… bộ chuyện này anh cũng lấy ra đùa được hả? – nó quay phắt sang phía khác, mặt đỏ bừng, ai lại đề nghị thẳng thừng thế cơ chứ?
- Thế thì thôi vậy… đành cắn răng, chịu đắng cay đưa em tới nhà Đức vậy, cái thằng đó nó cũng tốt số thật đấy!
- Đừng... đi về hướng ngược lại đi – nó cản Huy Anh đang định rẽ trái, hướng về nhà Đức
- Như vậy có phải tốt không? – Huy Anh cười tươi, cứ phải dung khổ nhục kế mới chịu cơ
…
Sau một buổi vui chơi xả láng ở nhà Đức để mừng nó đạt giải cao trong đợt thi võ vừa rồi thì ai về nhà nấy, và đương nhiên đợt này thì không ai có thể tranh giành nhau để đưa nó về nhà vì đó đương nhiên là nghĩa vụ và quyền lợi của Huy Anh nhà mình rồi.
- Anh về nha! – nó chào Huy Anh trả lại anh cái mũ bảo hiểm
- Uhm, em vào nhà đi… anh về nhé! – Huy Anh mỉm cười
- Dạ
- Mai anh…
- Đừng, em muốn tự đi, không cần phiền anh – nó cản Huy Anh khi anh đang định đề nghị chở nó đi học
- Cũng được, anh về đây! – Huy Anh thả kính xuống
- Bye anh! – nó vẫy chào, đợi Huy Anh đi khuất, nó trở vào nhà
.
.
- Dì ơi, con… - nó tháo giày, tính báo cho dì Bích 1 tiếng là mình đã về tới nhà thì
- Con về rồi sao? – ba nó đi diễn đã về, đang ngồi trên ghế sofa, dường như là đang trong tâm thế đợi nó về
- Con… thưa ba… con mới về… con…con xin phép lên phòng – nó vội vã tháo nốt chiếc giày kia ra rồi chạy lên phòng
- An… - ba nó hụt hẫng
Vậy là từ lúc về, nó ngồi lì trong phòng, không rời một bước
Cốc…cốc…cốc…
- An à… xuống ăn cơm kìa – Lâm gọi
- Em mệt lắm, không muốn ăn – nó lảng tránh
- Mệt thì càng phải ráng ăn cho mau khỏe chứ?
- Em không đói mà, anh xuống đi, không cần lo cho em đâu
- Vậy thôi, em nghỉ đi, lát nữa anh mang chút gì lên cho em
- Không cần đâu, em muốn đi ngủ
- Vậy anh xuống đây! – Lâm thở dài, đã chịu về nhà rồi thì sao 2 cha con không cố gắng giảng hòa đi? Mà bây giờ mới có 7 giờ tối thì ngủ nghê gì chứ? Nói vậy chứ nó đã đuổi khéo vậy thì không thể lì được
…
Vậy là từ hôm đó, nó chui ra khỏi nhà lúc sáng sớm, tan học thì cố về thật muộn với lý do học nhóm để né chạm mặt ba nó, tới hôm nay đã được 4 ngày rồi. Không phải là nó vẫn còn giận ba, mà là không biết phải mở lời như thế nào.
Cốc...cốc...cốc
- Ba vào được không con? - ba nó gõ cửa
- ... - nó ngồi trên bàn học, nín thít
- Con ngủ chưa vậy?
- ...
- Nếu con vẫn chưa ngủ, nói chuyện với ba một lát có được không?
- ...
- Không muốn nói chuyện với ba sao? Cũng được, con chịu về nhà là tốt rồi... - lòng ba nó thắt lại, quay gót về phòng mình
- Ba... vào đi ạ... - tiếng nó vọng ra từ trong phòng
Ba nó như gạt bỏ bớt một phần gánh nặng trong lòng, mở cửa bước vào, thấy nó đang ngồi cúi gằm mặt xuống bàn liền đến ngồi xuống bên cạnh
- Cánh tay con có đau không? - ba nó chẳng biết nói gì ngoài hỏi thăm
- Không ạ, chỉ hơi bất tiện thôi ạ - nó lắc đầu, cười trừ
- Thời gian vừa qua con ổn chứ? - ba nó ngập ngừng
- Ngoài bị xe đâm ra thì mọi thứ đều ổn
- Ba xin lỗi, lẽ ra lúc đó ba không nên nóng giận như vậy, lẽ ra... giá mà ba kiềm chế được bản thân thì chuyện cũng không thành ra thế này
- Con không còn nhớ tới chuyện đấy nữa rồi... ba không cần phải day dứt nữa đâu ạ
- Tức là con không còn giận ta nữa?
- Không hề ạ
- Vậy tại sao mấy hôm nay con lại tránh mặt ba?
- Không phải là tránh mặt, mà là không biết mở lời như thế nào, con vẫn chưa biết là con phải nói với ba những cái gì, và như thế nào
- Sau chuyện này, ta nghĩ là ta sẽ không cấm cản con với võ thuật nữa
- Thật ạ? - nó trợn tròn mắt
- Thật, ta không nói 2 lời - ba nó gật đầu - Vậy hai cha con ta làm hòa nhé?
- Dạ được, con đợi câu này lâu lắm rồi! - nó gật đầu lia lịa rồi ôm chầm lấy ba
- Cám ơn con... - ba nó xoa lưng nó - À An này...
- Dạ?
- Ba muốn giới thiệu con với mọi người
- Là những ai ạ? Ông bà, cô dì chú bác, thậm chí là bạn bè con đều biết hết rồi mà?
- Không... rộng hơn nữa, ba muốn giới thiệu con với công chúng
- Không được, chuyện này thì tuyệt đối không được - nó kịch liệt phản đối
- Nhưng... để con như vậy thì sẽ rất ấm ức cho con, ta không muốn con không muốn con bị nói là con rơi
- Ai dám nói vậy? Nếu bây giờ ba công bố con với mọi người thì con mới chính thức bị gắn với cái danh đó! Vậy cho nên, tuyệt đối, à không... dù cho có chuyện gì xảy ra thì ba cũng không được công bố
- Vậy khi nào ta mới được đường đường chính chính chăm sóc con gái mình trước mặt mọi người đây?
- Có ai cấm ba không được chăm sóc con đâu? Ba vốn từ xưa tới nay nổi tiếng là giản dị, rồi hòa đồng với mọi người, nên bắt gặp ba chăm sóc 1 người đáng tuổi con mình thì cung chẳng có gì là lạ cả
- Con đó... lại mồm mép như xưa rồi! - ba nó nhéo mũi nó
- Thì vẫn là con ba thôi - nó lại ôm chặt lấy ba nó lần nữa và ông cũng đáp lại - À mà ba ơi
- Sao con?
- Anh Long đâu ạ? Sao mấy hôm nay con không thấy anh ý? Mấy hôm rồi con cứ tưởng ảnh đi lưu diễn với ba, nhưng hình như là không phải vậy
- Ừ, Long về nghỉ việc rồi
- Nghỉ việc? Tại sao lại nghỉ ạ? Bộ ba đuổi việc ảnh ạ?
- Mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu, nhà Long có chút chuyện nên nó không thể tiếp tục đi làm nữa
- Vậy anh ý có nói với ba là chuyện gì không?
- Thật ra...
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook