Tạ Chủ tịch ở trong lòng nhíu nhíu mày. ‘Thô bỉ. Tình nghĩa và tình cảm cũng không phân rõ.’

Nhưng lão mặt ngoài lại như không có việc gì gật gật đầu.

– Nếu Lý Ủy viên giữa nghịch tử của ta là có tình nghĩa, vậy lão phu làm cha, liền mặt dày tính khoản nợ này với Lý Ủy viên …

Nói tới đây, lão vận một hơi dài, hai mắt đột nhiên trợn lên, trong mắt tinh quang đều hiện, chòm râu thẳng tắp vểnh lên trên, một hơi không chút nào tạm dừng, câu liên tiếp lớn tiếng chất vấn.

– Xin hỏi Lý Ủy viên ngươi có biết hay không, Chaha’er từ biệt, nghịch tử nhờ ngươi ban tặng, quân tâm tan rã, binh bại như núi?! Lại xin hỏi Lý Ủy viên ngươi có biết hay không, nó vì thân này rơi vào nhà ngục, thậm chí là bị thương nặng đến mạng như chỉ treo chuông?! Lại xin hỏi Lý Ủy viên ngươi có biết hay không, mấy năm qua nghịch tử đối với ngươi chỉ có bận lòng, lại không hề câu oán hận?! Vẫn xin hỏi Lý Ủy viên ngươi có biết hay không, chỉ vì một cú điện thoại của ngươi, nghịch tử hiện nay liền sinh tử không rõ?! Cuối cùng, muốn hỏi Lý Ủy viên ngươi có biết hay không… Kẻ làm cha, nhìn thấy nhi tử bị bạn thân bán đứng phản bội, trải qua sinh tử khó dò, nôn nóng đau thương trong lòng, không phải mấy lời có thể nói rõ, quả là thảm sự lớn nhất nhân gian?!”

Nói tới đây, Tạ Chủ tịch thở phào một cái, một tiếng thở dài, hai mắt khẽ nhắm, nhìn xuống mặt đất, chính là một bộ biểu tình thê thiết đau xót đến cực điểm.

Lý Hổ lúc đầu còn nóng lòng muốn phản bác, sau lại nghe được từ sau khi từ biệt Tạ Viễn ở Chaha’er chỉ thiếu chút đi đời nhà ma, liền kinh ngạc quên mở miệng. Lại nghe nói vài năm này cầm thú đối với mình vẫn còn bận lòng, không một câu oán hận thì vẻ mặt có chút ngẩn ra. Đợi Tạ Chủ tịch một hơi nói xong, hồi lâu, hắn cúi đầu, mới ấp úng mở miệng nói.

– Đ***… bố…

Hắn là muốn nói. “Bố quả thật không biết… ” nhưng… Nếu sớm biết, liệu có không làm không?!

Hắn là lão gia môn*, không phải nữ biểu tử*, không thể cam tâm tình nguyện đi theo cừu nhân, còn để hắn ngủ…  Cũng không biết sao, lúc này trong đầu hiện ra lại là cái dáng cười híp mắt của cầm thú.

– Ai nói Tam gia chỉ ngủ gái điếm, còn không thể ngủ với vợ ta?

*đàn ông 

*gái điếm.



Hắn cắn chặt răng, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tạ Chủ tịch.

– Bá… Bá phụ, là ta sai rồi. Ta… Ta nhất định đoái công chuộc tội, mang nhi tử ngài sống sờ sờ về! Xin ngài cho b… Ta một cơ hội!

Tạ Chủ tịch dĩ nhiên trong lòng vê ru mà cười, biểu tình trên mặt lại thê lương. “Haìz… Sinh tử du quan*, ngươi bảo lão phu làm sao có thể yên tâm tin tưởng…

Lão vừa thở dài, vừa cầm lên tách trà trước mặt …

*liên quan đến chuyện sống chết.

Lý Hổ cắn răng quan sát bốn phía, chỉ thấy một cái Đoan Nghiễn* đặt trên bàn, vì thế bước lên…

*nghiên mực Đoan Khê – một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, TQ.

Hắn vốn định cầm lấy, đập nghiên mực vào đầu mình, đập hắn đầu rơi máu chảy! Đập hắn chân can liệt đảm!!

Nhưng Đoan Nghiễn dày, trọng lượng nặng, hắn lại lập tức cầm không lên*. Vì thế ánh mắt lại đảo qua… Vươn tay đi, đem tách trà trên tay Tạ Chủ tịch cướp lấy, đập mạnh vào đầu!

*Nếu ai đã quên thì hai tay Tiểu Hổ đã bị phế, không cầm được vật nặng.



Không có xuất hiện cảnh đầu rơi máu chảy như trong dự đoán, trên tay chung quy là thiếu một chút hơi sức.



Tạ Chủ tịch há miệng, nhìn thẳng về phía Lý Hổ, chòm râu hoa râm run run …

Trên đầu đồ đó là tách trà lão yêu quý nhất, lá trà và nước trà từ hai má hắn chảy dọc xuống cổ…  Hắn mở miệng. “Ha ha” cười gượng hai tiếng.

– Bá phụ, nếu bố không thành tâm, liền giống như cái tách này…

Tạ Chủ tịch run run một cái, trong lòng rên rỉ. ‘Mày… mày kỹ nữ… ’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương