Lý Hổ như mắc nghẹn trứng gà trong cổ họng, nói không ra lời, chỉ có thể ậm ờ phát ra tiếng. – Ờ.

Tạ Viễn không nhìn hắn nữa, chỉ quay đầu đi, nhiệt tình có lễ cùng Vương Minh bắt đầu hàn huyên.

Vương Minh tài ăn nói tuyệt vời, hai ba cái liền đem ăn tết trước đây giải thích rành mạch. Hắn đem tất cả đổ tội hết cho thế lực có dụng tâm xấu châm ngòi hãm hại, phía Trung Quốc, người trách nhiệm đã bị  nghiêm túc xử lý. Kính xin Tạ tướng quân lấy đại nghĩa dân tộc làm trọng, chớ so đo hiểu lầm của quá khứ.

Tạ Viễn mím môi, cằm hơi hơi ép xuống, nghiêm túc nghe Vương Minh giải thích, cũng không chen vào đánh gãy, là một cái thái độ nghiêm túc thành khẩn. Đợi Vương Minh nói xong, dừng một chút, hắn mới mở miệng nói.

– Quả thật là một cuộc hiểu lầm. Có lẽ là có người không hy vọng nhìn thấy đôi ta hợp tác, mới xuất chiêu kế li gián này… Quý đảng thâm minh đại nghĩa, Tạ mỗ tin được! Chuyện quá khứ không cần nói tới nữa, tương lai hai ta vẫn cần phải hợp tác chặt chẽ. Quốc nạn đi đầu, chúng ta chỉ một lòng đoàn kết, mới có thể cùng chống ngoại vũ…

Vương Minh lúc đầu nghe lời Tạ Viễn nói, cảm giác rất là xuôi tai. Nhưng về sau, lại hơi hơi có chút thất vọng, cảm thấy đều là ít lời nói khách sáo đường hoàng.

Tuy là lời khách sáo, nhưng Tạ Viễn cũng nói đến tình chân ý thiết. Hắn thái độ thành khẩn, ngữ điệu khách khí đem đoạn dài này nói xong, hiển nhiên là không tính trò chuyện tiếp với Vương Lý hai người  nữa, vì thế gật gật đầu với hai người họ, hơi thoáng xin lỗi nói.

– Nơi này còn có không ít bằng hữu, Tạ mỗ cần tiếp đón một chút, hôm nay liền thất bồi rồi. Ngày khác nếu là Vương Bí thư có rỗi, Tạ mỗ làm ông chủ, một mình thỉnh ngài ăn cơm, chúng ta nói chuyện tiếp. Không biết Vương Bí thư có bằng lòng đến hay không?

Vương Minh vội vàng gật đầu.

– Được chứ, Vương mỗ cầu còn không được!

Đôi bên nhìn nhau cười, Tạ Viễn lúc này mới xoay người lại, đối với Lý Hổ vẫn bị gạt ra bên cạnh, cứng ngắc như tượng tảng đá nói.

– Nhiều năm không gặp, Lý Chủ nhiệm hẳn là lại tiến chức đi?

Lý Hổ há miệng, lại không thể nói ra lời.

Vương Minh ở bên cạnh chen vào nói.

– Lý đồng chí hiện tại là Phó Ủy viên quân sự cục Trường Giang chúng ta.

Một cái mỉm cười nhàn nhạt giống như chuồn chuồn lướt nước từ bên môi Tạ Viễn xẹt qua. Hắn nhìn thẳng Lý Hổ, ánh mắt chân thành, không hề châm chọc.

– Hôm nay lộ trình vội vàng, không thể tiếp đón tốt Lý Ủy viên, Tạ mỗ thất lễ. Song, lão bằng hữu quá đắc như ý*, tại hạ cũng an tâm rồi.

*ngày trôi qua như ý, suôn sẻ.

Nói xong, hắn phong độ phiên phiên hướng về phía hai người lại gật đầu một cái. – Nhị vị tạm biệt. Liền xoay người rời đi.

Lập tức, liền có những người sớm đợi ở một bên tuôn ra tiến đến, bao vây quanh hắn.

Từ chỗ Lý Hổ nhìn, chỉ thấy được Tạ Viễn ở giữa khe hở đám người, lộ ra một đường hình bóng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương