Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công
-
Quyển 3 - Chương 29
Lý Hổ miệng “A” một tiếng, quay đầu liền tìm một tên lính đi cùng để hỏi tột cùng.
Té ra ngày đó hắn chỉ thăm Tạ Viễn, lại không lưu ý đến ngoài vài bước cũng từ trên lưng ngựa bị hất bay ra Ngọc Phúc Phương. Đã nhiều ngày Ngọc Phúc Phương đều có Lưu Bí thư chăm sóc, chưa từng xuất hiện trước mắt hắn, vì thế đến giờ phút này mới biết được có một người, một chuyện như vậy!
Anh lính không biết sự việc giữa hắn và Tạ Tư lệnh, vì thế mi phi sắc vũ nước miếng tung bay.
– … Tư lệnh ta, thật sự là phong lưu phóng khoáng! Xướng hí đó vì ngài ấy, mệnh đều không cần! Chậc chậc, cũng xưng được với là tình thâm nghĩa trọng! …
Buổi sáng ăn nhiều quá, năm cái bánh bao thịt ở trong bụng đầy đến hoảng. Đoàn xe trong viện đã chuẩn bị xong, ban đầu hắn tính đi đón Tạ Viễn cùng ra ngoài, lúc này lại cụp lỗ tai mình đi trước vào viện.
Lý Hổ cúi đầu, bước chân dài, căm giận ngồi vào trong xe.
– Đ*** cha n*! Kỹ nữ! Đầu này nằm trong lòng Hổ gia ngươi lưu mã tiểu, đầu kia còn cùng con thỏ kia đồng sinh cộng tử?! Sớm biết vậy … Hôm qua liền làm hắn hoa rơi nước chảy!
Trước không nói Lý Hổ ngồi ở trên xe hối hận không ngừng, lại nói bên Ngọc Phúc Phương. Y sáng sớm liền nhận được người của Tạ Tư lệnh phái đưa tới 5 vạn đồng ngân hàng tiền giấy, vì thế bất chấp thương thế trên người, gượng đứng dậy đi tìm Tạ Viễn.
– Tư lệnh đây là muốn đi, đem Phúc Phương ném ở đây?
Tạ Viễn đang nằm ở trên giường, duỗi thẳng cổ, để lính cần vụ thay hắn cạo râu.
Đợi sau khi lính cần vụ đem râu và bọt cạo sạch sẽ hết, hắn ngồi dậy, nhận lấy khăn mặt nóng, mở úp vào mặt.
– Bản Tư lệnh có công vụ trong người, nên không cùng đường với Ngọc lão bản rồi. Phái người đưa 5 vạn đồng, tạm thời biểu lộ tâm ý, cũng là cảm tạ Ngọc lão bản trước đây đối bản Tư lệnh quan tâm.
Ngọc Phúc Phương cắn môi, sắc mặt xanh trắng như trường sam mặc trên người.
– Nơi này cách người Nhật Bản gần trong gang tấc. Loạn lạc, Phúc Phương chỉ sợ tiêu không nổi 5 vạn đồng tiền đó! … Phúc Phương cũng không đòi tiền … Chỉ là Tư lệnh từng đáp ứng, sẽ để Phúc Phương lên đài tại Đại Hí viện Hán Khẩu!
Tạ Viễn lúc này dưới thân chỉ mặc một cái quần đùi rộng, trên thân lại mặc ngay ngắn chỉnh tề. Kaki vàng quân phục áo sơmi, ngay cả cổ áo cũng cài ngay ngắn, ba ngôi sao vàng trên quân hàm lấp lánh tỏa sáng, đây là ký hiệu nhất cấp thượng tướng Cách mạng quân Quốc dân!
Một lính cần vụ đứng ở phía sau hắn, trên lược bôi sáp chải tóc, đang cẩn thận xử lý tóc hắn chỉnh tề.
Hắn hiện tại bộ dáng là rực rỡ hẳn lên, cao cao tại thượng, anh tuấn lợi hại đến khiến người ta không dám nhìn gần!
Bởi vì thon gầy, càng có vẻ ngũ quan sâu, trong bộ dạng tuấn tú hòa vào mang theo sát khí sắc bén, thần thái thì là lãnh đạm cùng xa cách của thượng vị giả.
– Bản Tư lệnh từng nói, để gánh hát lên đài Đại Hí viện tại Hán Khẩu. Nhưng chỉ chính là tất cả gánh hát, cũng không phải Ngọc lão bản ngài…
Ở trước mặt Tư lệnh cao không thể chạm này, Ngọc Phúc Phương cảm giác bản thân nhỏ bé thành một con sâu, y giãy dụa phân biệt nói.
– Ta biết Tư lệnh trách ta, vì chuyện Hoa Nha … Nhưng Phúc phương cũng chỉ là muốn mạng sống mà thôi!
Nói tới đây, trong lòng đột nhiên xẹt qua bộ dáng Hoa Nha chải hai bím tóc lớn, cười tủm tỉm nghiêng đầu, khuôn mặt tròn nhỏ phồng phồng, vừa nôn vừa thẹn, vì thế luống cuống không lựa lời nói.
– Chính Tư lệnh khi đó chẳng phải như vậy!
…
Vừa thốt ra lời đó, y liền hối hận không ngừng. Nhưng đã nói ra, trong chốc lát cũng vô pháp cứu vãn, chỉ đành hồi hộp đứng đơ ngay tại chỗ. Trong một lúc, dường như không khí trong phòng đều ngưng tụ lại.
Một lúc lâu sau, Tạ Viễn mở miệng.
Lúc này đây, hắn dùng con mắt nhìn Ngọc Phúc Phương, thần thái vẫn chưa tức giận, ngược lại còn hơn kh nãy hai phân ôn hòa.
– Ngọc lão bản nói đúng, là Tạ Viễn giận chó đánh mèo. Chuyện này, tự trách mình trách người Nhật Bản, lại trách không đến Ngọc lão bản … Cũng thế, ta chỉ nhớ ân, cừu của ngươi, Tạ Viễn đương nhiên sẽ đòi từ người Nhật Bản!
…
Lý Hổ tức giận ngồi trong xe, mắt thấy Tạ Viễn nằm ở trên cáng, bị một đống người vây quanh, từ trong phòng nâng ra. Lúc này đây, hắn liếc mắt một cái liền chú ý tới, ở phía sau xa xa, có một tiểu binh, nâng con hát kia, cũng chậm chậm đi tới đoàn xe.
Bên này Tạ Viễn đang cùng vị bác sĩ nước ngoài nói lời tạm biệt. Bác sĩ lo lắng đẩy kính không gọng trên sóng mũi cao.
– Chân này của Tướng quân, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, đừng hoạt động. Nếu không… Tương lai có thể sẽ để lại thương tật.
Tạ Viễn cười cười.
– Chân là của chính mình, có thể không hoạt động, đương nhiên không mong nó hoạt động. Nhưng nay tình hình nguy ngập, cũng không lo được nhiều như vậy. Bác sĩ Bạch đến Trung Quốc mấy ngày nay, hẳn là nhìn quen sinh tử. Quốc nạn đi đầu, nhân dân trong nước ta khắp nơi đổ máu, kẻ chặt đầu vô số kể, Tạ Viễn làm sao tiếc một cái chân này! Trung Quốc có một câu ngạn ngữ,‘Chỉ qua vi võ’*, Tạ Viễn chỉ chờ mong có thể sớm đuổi đi kẻ xâm lược, đón thế giới hòa bình…
*ngăn bạo lực là võ.
Lời nói này, hắn trước đây vừa nói với Quân trưởng quân 21 một lần, giờ phút này tạm thêm “Thế giới hòa bình” vân vân, khiến bác sĩ nước ngoài nghe lọt vào tai nhập vào tâm, âm thầm khâm phục không thôi. Ngắn ngủn vài lần, dáng vẻ phong độ của Tạ Tướng quân, kiến thức trí tuệ, đều để lại ấn tượng sâu cho ông.
Vị bác sĩ này sau lại đến Duyên An, nhìn thấy không ít Cộng đảng cao cấp, không tránh khỏi trong chuyện phiếm, đem trí tuệ làm người của Tạ Tướng quân lại thổi phồng thật lớn một hồi.
Đây đều là sau này hãy nói, lại nói lúc ấy, Lưu Bí thư đứng ở bên cạnh, mắt thấy Tư lệnh và bác sĩ nói chuyện với nhau xong, liền tiếp chuyện, cũng một hồi cảm ơn bác sĩ. Cuối cùng xoay người lại nói với Tạ Viễn.
– Thiếu gia, chúng ta nên lên xe.
Ông vừa đỡ Tạ Viễn lên cáng, vừa tỉnh rụi tiếp tục nói.
– Ngoài ra, sáng nay, Lý Ủy viên tìm người hỏi thăm Ngọc lão bản.
Tạ Viễn quay đầu nhìn ông, thần thái là trong lạnh nhạt lẫn một chút dở khóc dở cười. Tiếp, hắn xoay đầu đi, lẩm bẩm:
– Thái tọa* mãnh vu hổ, ta đây là chẳng phải xui xẻo?
*Thái tọa: cách gọi đùa vợ. Câu này ý Tam gia là “Có vợ dữ như cọp.”
Lưu Bí thư ngậm chặt miệng, vẻ mặt thờ ơ, dường như hoàn toàn không nghe thấy câu thiếu gia lầm bầm lầu bầu.
Té ra ngày đó hắn chỉ thăm Tạ Viễn, lại không lưu ý đến ngoài vài bước cũng từ trên lưng ngựa bị hất bay ra Ngọc Phúc Phương. Đã nhiều ngày Ngọc Phúc Phương đều có Lưu Bí thư chăm sóc, chưa từng xuất hiện trước mắt hắn, vì thế đến giờ phút này mới biết được có một người, một chuyện như vậy!
Anh lính không biết sự việc giữa hắn và Tạ Tư lệnh, vì thế mi phi sắc vũ nước miếng tung bay.
– … Tư lệnh ta, thật sự là phong lưu phóng khoáng! Xướng hí đó vì ngài ấy, mệnh đều không cần! Chậc chậc, cũng xưng được với là tình thâm nghĩa trọng! …
Buổi sáng ăn nhiều quá, năm cái bánh bao thịt ở trong bụng đầy đến hoảng. Đoàn xe trong viện đã chuẩn bị xong, ban đầu hắn tính đi đón Tạ Viễn cùng ra ngoài, lúc này lại cụp lỗ tai mình đi trước vào viện.
Lý Hổ cúi đầu, bước chân dài, căm giận ngồi vào trong xe.
– Đ*** cha n*! Kỹ nữ! Đầu này nằm trong lòng Hổ gia ngươi lưu mã tiểu, đầu kia còn cùng con thỏ kia đồng sinh cộng tử?! Sớm biết vậy … Hôm qua liền làm hắn hoa rơi nước chảy!
Trước không nói Lý Hổ ngồi ở trên xe hối hận không ngừng, lại nói bên Ngọc Phúc Phương. Y sáng sớm liền nhận được người của Tạ Tư lệnh phái đưa tới 5 vạn đồng ngân hàng tiền giấy, vì thế bất chấp thương thế trên người, gượng đứng dậy đi tìm Tạ Viễn.
– Tư lệnh đây là muốn đi, đem Phúc Phương ném ở đây?
Tạ Viễn đang nằm ở trên giường, duỗi thẳng cổ, để lính cần vụ thay hắn cạo râu.
Đợi sau khi lính cần vụ đem râu và bọt cạo sạch sẽ hết, hắn ngồi dậy, nhận lấy khăn mặt nóng, mở úp vào mặt.
– Bản Tư lệnh có công vụ trong người, nên không cùng đường với Ngọc lão bản rồi. Phái người đưa 5 vạn đồng, tạm thời biểu lộ tâm ý, cũng là cảm tạ Ngọc lão bản trước đây đối bản Tư lệnh quan tâm.
Ngọc Phúc Phương cắn môi, sắc mặt xanh trắng như trường sam mặc trên người.
– Nơi này cách người Nhật Bản gần trong gang tấc. Loạn lạc, Phúc Phương chỉ sợ tiêu không nổi 5 vạn đồng tiền đó! … Phúc Phương cũng không đòi tiền … Chỉ là Tư lệnh từng đáp ứng, sẽ để Phúc Phương lên đài tại Đại Hí viện Hán Khẩu!
Tạ Viễn lúc này dưới thân chỉ mặc một cái quần đùi rộng, trên thân lại mặc ngay ngắn chỉnh tề. Kaki vàng quân phục áo sơmi, ngay cả cổ áo cũng cài ngay ngắn, ba ngôi sao vàng trên quân hàm lấp lánh tỏa sáng, đây là ký hiệu nhất cấp thượng tướng Cách mạng quân Quốc dân!
Một lính cần vụ đứng ở phía sau hắn, trên lược bôi sáp chải tóc, đang cẩn thận xử lý tóc hắn chỉnh tề.
Hắn hiện tại bộ dáng là rực rỡ hẳn lên, cao cao tại thượng, anh tuấn lợi hại đến khiến người ta không dám nhìn gần!
Bởi vì thon gầy, càng có vẻ ngũ quan sâu, trong bộ dạng tuấn tú hòa vào mang theo sát khí sắc bén, thần thái thì là lãnh đạm cùng xa cách của thượng vị giả.
– Bản Tư lệnh từng nói, để gánh hát lên đài Đại Hí viện tại Hán Khẩu. Nhưng chỉ chính là tất cả gánh hát, cũng không phải Ngọc lão bản ngài…
Ở trước mặt Tư lệnh cao không thể chạm này, Ngọc Phúc Phương cảm giác bản thân nhỏ bé thành một con sâu, y giãy dụa phân biệt nói.
– Ta biết Tư lệnh trách ta, vì chuyện Hoa Nha … Nhưng Phúc phương cũng chỉ là muốn mạng sống mà thôi!
Nói tới đây, trong lòng đột nhiên xẹt qua bộ dáng Hoa Nha chải hai bím tóc lớn, cười tủm tỉm nghiêng đầu, khuôn mặt tròn nhỏ phồng phồng, vừa nôn vừa thẹn, vì thế luống cuống không lựa lời nói.
– Chính Tư lệnh khi đó chẳng phải như vậy!
…
Vừa thốt ra lời đó, y liền hối hận không ngừng. Nhưng đã nói ra, trong chốc lát cũng vô pháp cứu vãn, chỉ đành hồi hộp đứng đơ ngay tại chỗ. Trong một lúc, dường như không khí trong phòng đều ngưng tụ lại.
Một lúc lâu sau, Tạ Viễn mở miệng.
Lúc này đây, hắn dùng con mắt nhìn Ngọc Phúc Phương, thần thái vẫn chưa tức giận, ngược lại còn hơn kh nãy hai phân ôn hòa.
– Ngọc lão bản nói đúng, là Tạ Viễn giận chó đánh mèo. Chuyện này, tự trách mình trách người Nhật Bản, lại trách không đến Ngọc lão bản … Cũng thế, ta chỉ nhớ ân, cừu của ngươi, Tạ Viễn đương nhiên sẽ đòi từ người Nhật Bản!
…
Lý Hổ tức giận ngồi trong xe, mắt thấy Tạ Viễn nằm ở trên cáng, bị một đống người vây quanh, từ trong phòng nâng ra. Lúc này đây, hắn liếc mắt một cái liền chú ý tới, ở phía sau xa xa, có một tiểu binh, nâng con hát kia, cũng chậm chậm đi tới đoàn xe.
Bên này Tạ Viễn đang cùng vị bác sĩ nước ngoài nói lời tạm biệt. Bác sĩ lo lắng đẩy kính không gọng trên sóng mũi cao.
– Chân này của Tướng quân, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, đừng hoạt động. Nếu không… Tương lai có thể sẽ để lại thương tật.
Tạ Viễn cười cười.
– Chân là của chính mình, có thể không hoạt động, đương nhiên không mong nó hoạt động. Nhưng nay tình hình nguy ngập, cũng không lo được nhiều như vậy. Bác sĩ Bạch đến Trung Quốc mấy ngày nay, hẳn là nhìn quen sinh tử. Quốc nạn đi đầu, nhân dân trong nước ta khắp nơi đổ máu, kẻ chặt đầu vô số kể, Tạ Viễn làm sao tiếc một cái chân này! Trung Quốc có một câu ngạn ngữ,‘Chỉ qua vi võ’*, Tạ Viễn chỉ chờ mong có thể sớm đuổi đi kẻ xâm lược, đón thế giới hòa bình…
*ngăn bạo lực là võ.
Lời nói này, hắn trước đây vừa nói với Quân trưởng quân 21 một lần, giờ phút này tạm thêm “Thế giới hòa bình” vân vân, khiến bác sĩ nước ngoài nghe lọt vào tai nhập vào tâm, âm thầm khâm phục không thôi. Ngắn ngủn vài lần, dáng vẻ phong độ của Tạ Tướng quân, kiến thức trí tuệ, đều để lại ấn tượng sâu cho ông.
Vị bác sĩ này sau lại đến Duyên An, nhìn thấy không ít Cộng đảng cao cấp, không tránh khỏi trong chuyện phiếm, đem trí tuệ làm người của Tạ Tướng quân lại thổi phồng thật lớn một hồi.
Đây đều là sau này hãy nói, lại nói lúc ấy, Lưu Bí thư đứng ở bên cạnh, mắt thấy Tư lệnh và bác sĩ nói chuyện với nhau xong, liền tiếp chuyện, cũng một hồi cảm ơn bác sĩ. Cuối cùng xoay người lại nói với Tạ Viễn.
– Thiếu gia, chúng ta nên lên xe.
Ông vừa đỡ Tạ Viễn lên cáng, vừa tỉnh rụi tiếp tục nói.
– Ngoài ra, sáng nay, Lý Ủy viên tìm người hỏi thăm Ngọc lão bản.
Tạ Viễn quay đầu nhìn ông, thần thái là trong lạnh nhạt lẫn một chút dở khóc dở cười. Tiếp, hắn xoay đầu đi, lẩm bẩm:
– Thái tọa* mãnh vu hổ, ta đây là chẳng phải xui xẻo?
*Thái tọa: cách gọi đùa vợ. Câu này ý Tam gia là “Có vợ dữ như cọp.”
Lưu Bí thư ngậm chặt miệng, vẻ mặt thờ ơ, dường như hoàn toàn không nghe thấy câu thiếu gia lầm bầm lầu bầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook