Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công
-
Quyển 3 - Chương 10
Lý Hổ một bàn tay cầm ống nghe, tay kia thì vô thức giữ bịt mắt trên đầu mình.
Âm thanh trong ống nghe vẫn là không ấm không nóng, nho nhã lễ độ khách khí xa lánh.
– Thật sự xin lỗi, quân vụ khẩn cấp, Tạ mỗ không tiện tự ý rời khỏi cương vị công tác. Việc chuyển giao tù binh, sự tình quan trọng, cũng quan hệ đến hợp tác của Quốc – Cộng hai đảng … Mong Lý uỷ viên lấy đại cục làm trọng, thận trọng suy xét…
Nói đến đây, bỗng chốc bị Lý Hổ cắt đứt.
– Ngươi không tự mình tới đây một chuyến, chính là không có thành ý! Không có thành ý thì sao nói chuyện hợp tác? … Có lời gì, chúng ta bàn bạc trực tiếp nói rõ ràng!
Nói tới đây, hắn giảm xuống âm thanh.
– Dù ngươi ghi hận bố, cũng phải giáp mặt nói rõ ràng, rắm đều không thả một cái như thế tính là gì?
Hắn càng nói càng ủy khuất, trong tay giữ mắt tráo, đột nhiên nhanh trí khẽ động.
– Bố sắp mù rồi…
Ống nghe đối diện vốn vẫn trầm mặc, sau khi nghe được lời này của hắn, dừng một chút, truyền đến một câu hỏi.
– Sao lại vậy?
Lý Hổ hùng hồn trả lời.
– Chỉ còn một con mắt, sao đủ xài! Bây giờ càng ngày càng không dùng được, sắp nhìn không thấy rồi … Ta nghe người ta nói, mù một con mắt, con khác sớm hay muộn cũng sẽ mù…
Đối diện lại là một trận trầm mặc.
Một lát sau, Tạ Viễn trả lời.
– Ngày mai ta lên đường, ba ngày sau đến.
…
Tạ Viễn thả ống nghe, xoa xoa huyệt Thái Dương. Hắn ở bên cạnh máy điện thoại đứng im nửa ngày, mới đứng dậy trở lại văn phòng.
Mạnh Nhị tiểu thư còn ở đó đợi hắn.
Hắn hơi hơi xin lỗi cười.
– Xin lỗi để ngài đợi lâu. Trùng Khánh Đới lão bản đến điện thoại, có chút công việc quan trọng, ta phải lập tức lên đường rời khỏi Quảng Châu.
Mạnh Nhị tiểu thư nhíu mày.
– Mister Tạ đây không phải cố ý tránh ta đi?
Tạ Viễn khóe miệng mang theo một tia mỉm cười, lắc lắc đầu.
– Đương nhiên không phải. Cố ý trốn tránh là uổng công nhất, phải gặp, luôn sẽ gặp phải… Miss Mạnh yên tâm, chúng ta còn có thể gặp nhau.
…
Lý Hổ khẩn trương kéo kéo góc áo, lại nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường.
– Phải nói buổi chiều 4h đến không?
– Dạ phải, Lưu Bí thư gửi thư về nói, đã tiếp được Tạ tướng quân. Trước dẫn ngài ấy tham quan đông tuyến, dự tính khoảng 4h chiều hôm nay tới Bộ Chỉ huy.
– Được, biết rồi.
Phất tay bảo lính thông tin ra ngoài, Lý Hổ đứng dậy, ở trong văn phòng đi tới đi lui.
Hắn hao tổn tâm cơ khiến Tạ Viễn tới đây, nhưng nếu gặp nhau thật, hắn lại không biết nên nói gì với Tạ Viễn.
Vòng quanh chân tường một vòng rồi một vòng, hắn rốt cục dừng lại, quyết đoán làm ra quyết định.
– Đ*** đại gia hắn, mặc kệ, bố hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Lý uỷ viên phiền não kỳ thật hơi dư thừa, bởi vì ngày đó mãi đến trời tối đen, hắn cũng không đợi được Tạ Tướng quân đại giá quang lâm.
Lúc chạng vạng tối, phía Bộ Chỉ huy đang chuẩn bị phái người đi kiểm tra thì có tin tức xấu tình thiên phích lịch* truyền đến.
*sấm sét giữa trời quang
Một binh sĩ bị trọng thương mang về tin tức.
– Đoàn xe trên đường đi bị người Nhật Bản tập kích, toàn viên bị diệt!
Âm thanh trong ống nghe vẫn là không ấm không nóng, nho nhã lễ độ khách khí xa lánh.
– Thật sự xin lỗi, quân vụ khẩn cấp, Tạ mỗ không tiện tự ý rời khỏi cương vị công tác. Việc chuyển giao tù binh, sự tình quan trọng, cũng quan hệ đến hợp tác của Quốc – Cộng hai đảng … Mong Lý uỷ viên lấy đại cục làm trọng, thận trọng suy xét…
Nói đến đây, bỗng chốc bị Lý Hổ cắt đứt.
– Ngươi không tự mình tới đây một chuyến, chính là không có thành ý! Không có thành ý thì sao nói chuyện hợp tác? … Có lời gì, chúng ta bàn bạc trực tiếp nói rõ ràng!
Nói tới đây, hắn giảm xuống âm thanh.
– Dù ngươi ghi hận bố, cũng phải giáp mặt nói rõ ràng, rắm đều không thả một cái như thế tính là gì?
Hắn càng nói càng ủy khuất, trong tay giữ mắt tráo, đột nhiên nhanh trí khẽ động.
– Bố sắp mù rồi…
Ống nghe đối diện vốn vẫn trầm mặc, sau khi nghe được lời này của hắn, dừng một chút, truyền đến một câu hỏi.
– Sao lại vậy?
Lý Hổ hùng hồn trả lời.
– Chỉ còn một con mắt, sao đủ xài! Bây giờ càng ngày càng không dùng được, sắp nhìn không thấy rồi … Ta nghe người ta nói, mù một con mắt, con khác sớm hay muộn cũng sẽ mù…
Đối diện lại là một trận trầm mặc.
Một lát sau, Tạ Viễn trả lời.
– Ngày mai ta lên đường, ba ngày sau đến.
…
Tạ Viễn thả ống nghe, xoa xoa huyệt Thái Dương. Hắn ở bên cạnh máy điện thoại đứng im nửa ngày, mới đứng dậy trở lại văn phòng.
Mạnh Nhị tiểu thư còn ở đó đợi hắn.
Hắn hơi hơi xin lỗi cười.
– Xin lỗi để ngài đợi lâu. Trùng Khánh Đới lão bản đến điện thoại, có chút công việc quan trọng, ta phải lập tức lên đường rời khỏi Quảng Châu.
Mạnh Nhị tiểu thư nhíu mày.
– Mister Tạ đây không phải cố ý tránh ta đi?
Tạ Viễn khóe miệng mang theo một tia mỉm cười, lắc lắc đầu.
– Đương nhiên không phải. Cố ý trốn tránh là uổng công nhất, phải gặp, luôn sẽ gặp phải… Miss Mạnh yên tâm, chúng ta còn có thể gặp nhau.
…
Lý Hổ khẩn trương kéo kéo góc áo, lại nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường.
– Phải nói buổi chiều 4h đến không?
– Dạ phải, Lưu Bí thư gửi thư về nói, đã tiếp được Tạ tướng quân. Trước dẫn ngài ấy tham quan đông tuyến, dự tính khoảng 4h chiều hôm nay tới Bộ Chỉ huy.
– Được, biết rồi.
Phất tay bảo lính thông tin ra ngoài, Lý Hổ đứng dậy, ở trong văn phòng đi tới đi lui.
Hắn hao tổn tâm cơ khiến Tạ Viễn tới đây, nhưng nếu gặp nhau thật, hắn lại không biết nên nói gì với Tạ Viễn.
Vòng quanh chân tường một vòng rồi một vòng, hắn rốt cục dừng lại, quyết đoán làm ra quyết định.
– Đ*** đại gia hắn, mặc kệ, bố hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Lý uỷ viên phiền não kỳ thật hơi dư thừa, bởi vì ngày đó mãi đến trời tối đen, hắn cũng không đợi được Tạ Tướng quân đại giá quang lâm.
Lúc chạng vạng tối, phía Bộ Chỉ huy đang chuẩn bị phái người đi kiểm tra thì có tin tức xấu tình thiên phích lịch* truyền đến.
*sấm sét giữa trời quang
Một binh sĩ bị trọng thương mang về tin tức.
– Đoàn xe trên đường đi bị người Nhật Bản tập kích, toàn viên bị diệt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook