Lý Hổ tách hai chân ra, bị lật qua đặt ở lên đầu.

Eo nâng lên cao cao, thằng cha Tạ Tam, cứ tiến thẳng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn!

Hai người đều phát ra tiếng thở dốc nặng nề, mồ hôi nhỏ rơi xuống, giao hội vào nhau, trong không khí còn có mùi máu tươi và mùi khói thuốc súng.

Dưới ban ngày ban mặt, Lý Hổ eo uốn éo cứ như con rắn, Tạ Viễn có thể thấy cơ thịt trên bụng hắn, đang phập phồng phập phồng.

Hắn không khỏi cứ tư thế này vùi đầu, liếm lên rốn Lý Hổ…

Lý Hổ “A” một tiếng kinh suyễn, vươn tay ra, kéo lấy tóc Tạ Viễn.

Hai người ánh mắt đối thẳng nhau, bốn mắt giao hội, bên trong đều có một loại tình tự nói không rõ tả không được.

Lý Hổ thở dốc một hơi, khàn khàn cổ họng nói.

– Đ cha ngươi! Tăng thêm sức, giết chết đại gia ngươi!

Tạ Viễn mỉm cười, gật gật đầu, tiếng nói trầm trầm.“Tuân mệnh”



Trận mập hợp này bắt đầu là khi ban ngày, chấm dứt là lúc, chân trời đã có ráng chiều màu đỏ sậm, đang trắng trợn nhe nanh múa vuốt rực rỡ.

Tạ Viễn rốt cục từ trên người Lý Hổ trở mình xuống, hai người đầu kề đầu song song nằm cùng nhau. Có gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang đến cho chạng vạng ngày hè một chút mát mẻ.

Thật lâu sau, hai người đều không nói một lời.

Ánh chiều từng chút tàn lụi, từng lốm đốm nhỏ, rốt cục chìm mất vào đường chân trời.

Khi bầu trời hoàn toàn đen, Lý Hổ mở mắt. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt bên cạnh. Lông mi thật dài, mũi cao thẳng, cái cằm giống như điêu khắc…

Thì ra, mình đời này, chính là kết thúc ở trên tay một người như vậy!

Hắn mở mở miệng, rốt cuộc nói.

– Động thủ đi.

Tạ Viễn cũng mở ra mắt. Hắn hơi nghiêng đầu, chóp mũi hai người liền dán sát vào.

Hắn cúi đầu nở nụ cười.

– Vội vã muốn chết như vậy? Tam gia có nói muốn giết ngươi sao?!

Lý Hổ kinh ngạc há miệng.

– … Bố ở sau lưng chỉnh ngươi, ngươi còn giữ ta?

Tạ Viễn nhìn chăm chú vào Lý Hổ, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng. Giờ khắc này, hắn là thanh niên tươi vui tại buổi vũ hội khi đó.

– Nhìn trúng, chính là loại hư hỏng ngươi! Nếu ngươi không sinh sự, vậy không phải tiểu lão hổ của Tam gia rồi.

Hắn từ trên giường ngồi dậy.

– Yên tâm, ta không đem lão hổ nhốt vào trong ***g, thả ngươi về rừng. Nhưng mà…

Tạ Viễn xoay đầu, nháy mắt kế tiếp, trong mắt xẹt qua một tia ác nghiệt.

– Thua một lần, dù sao cũng phải để lại chút vật! Có giáo huấn, tiến bộ mới mau được!

– Lần trước Tam gia có nói, hai mươi vạn đồng bạc, không đủ mua hai con mắt ngươi! Nhưng lần này, tình cảm hai ta, đủ ngươi mua trở lại một con!



Lý Hổ mở to hai mắt, nhìn thẳng chăm chăm vào Tạ Viễn.

Tạ Viễn tay thực vững.

Sau một đường ánh sáng, mắt trái hắn cảm thấy một trận đau đớn dữ dội!



Ở trong đau đớn ùn ùn kéo đến, hắn hé môi, hai người một lần nữa hôn nhau!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương