Đầu xuân năm 1926.

Cửa Quân bộ quân I Quốc Dân quân, vài tên tướng lãnh cấp cao đứng trong một đoàn Tham mưu, phó quan vây quanh.

Đi đầu hơn mười chiếc xe Jeep quân dụng kiểu Mỹ, một loạt xe hơi màu đen chạy theo sau, liền có người nói. – Tư lệnh đến. Mọi người vội vàng ngưng tán gẫu, cùng nghiêm đứng thẳng, ưỡn ngực ngẩng đầu chuẩn bị giơ tay chào.

Đoàn xe ngừng lại, từ trong chiếc xe hơi ở giữa một vị sĩ quan tuổi trẻ đi ra trước. Sĩ quan này toàn thân đồng phục sĩ quan quân đội cấp cao, thân hình mạnh mẽ, tướng mạo cũng là khá đẹp. Y hai bước bước đến cửa sau xe hơi, khom người, tay phải đặt lên cửa xe, tay trái kéo ra cửa.

-Tư lệnh.

Trong xe đầu tiên là vươn ra một cái chân dài, mang một cái giày bốt màu nâu sáng bóng. Ngay sau đó, Tổng Tư lệnh Quốc dân quân Hoa Bắc – Tạ Viễn vững vững vàng vàng đứng trên mặt đất.

Một năm này, hắn vẫn là bộ dáng thanh niên, tuấn mi tu mục, làn da trắng nõn, khí thế cũng đã lớn đến dọa người. Người hắn mặc một bộ đồng phục tướng quân màu nâu nhạt, trên vai là ba ngôi sao vàng, dáng người cao gầy, tư thể rắn rỏi, trên đầu mũ cấp tướng quân hơi hơi lệch một bên.

Mặt không chút thay đổi đứng ở xa, đối với một đống sĩ quan nhấc tay hành lễ hơi xua tay, liền mở chân đi nhanh thẳng vào trong.

Như Moses tách ra biển Đỏ, mọi người tránh qua hai bên, nhượng ra một con đường, đợi hắn hướng thẳng đi, vội tụ lại, vây quanh hắn đi vào bên trong.



Tạ Tư lệnh nghiêm mặt ngồi ở vị trí đầu bàn tròn dài hẹp.

– Lý Chí Nghị làm phản, Tân Môn thất thủ, Lục Quân trưởng có đối sách gì?

Lý Chí Nghị là cấp dưới của Lục Trọng Lân, anh đã sớm chuẩn bị câu hỏi này, lúc này liền vội vã từ chỗ ngồi bắn lên, nửa là thỉnh tội nửa là biện giải nói.

– Lục mỗ ngự hạ bất lực, thất vu giám sát, thật là một lỗi lầm trầm trọng, thỉnh Tư lệnh trách phạt! Nhưng… Lý Chí Nghị vốn chính là cùng một bọn thổ phỉ với Lý Hổ, lần này bị cấp trên cũ lôi kéo, mới có thể trước trận đầu địch. Lại nói tiếp đều là tên Lý Hổ đáng giận kia, uổng phí tư lệnh ngày xưa một phen ý tài bồi đối với hắn!

quản lý cấp dưới.

quản lý sai sót.

Tạ Viễn nộ tới cực điểm, trên mặt ngược lại mang theo cười. Hắn tựa vào lưng ghế dựa, ánh mắt giấu ở dưới vành nón rộng lớn, hơi hơi gật gật đầu.

– Ta luôn quý trọng nhân tài, luôn luôn muốn bồi dưỡng đề bạt. Nhưng trên đời lại có thứ lang tâm cẩu phế, không biết cảm ơn! Lục quân trưởng thâm minh đại nghĩa, đương nhiên sẽ không như hắn ta. Anh ném Thiên Tân, tội này không nhỏ! Nhưng xem anh luôn luôn trung thành và tận tâm, trước ghi vào sổ nợ, hy vọng anh có thể đoái công chuộc tội. Tân Môn thất thủ, cửa Bắc Bình rộng mở, bước tiếp theo quân ta nên làm sao phòng thủ, tất cả mọi người có cái nhìn thế nào?

hiểu rõ nghĩa lớn.

Đúng lúc này, một người ôm một quyển bản đồ đi vào cửa, trải dài nó trên bàn. Người này thân hình cao gầy, mặc bộ trường bào màu xám, cổ tay áo ngay ngắn chỉnh tề xắn lên, dưới tay áo tuyết trắng lộ ra một đôi tay thon dài trắng nõn. Tóc y được rẽ ngay ngắn chỉnh tề, trên mặt còn mang theo một đôi mắt kính tròn tròn, ngoại hình cùng quân nhân ở phòng này không hề giống nhau.

Tạ Viễn ngẩng đầu nhìn y một cái, chỉ cảm thấy người này có phần quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn nhớ không nổi từng gặp ở đâu, liền thuận miệng hỏi.

– Vị này là?

Lục Trọng Lân trả lời.

– Hắn là trợ tá trong quân tôi, họ Trương.

Vị Trương trợ tá cũng không chen vào nói, ổn ổn thỏa thỏa trải bản đồ ra, không nhanh không chậm đối Tạ tư lệnh hơi khom người, liền tự lui xuống.

Tạ Viễn ý niệm trong đầu chợt lóe lên, liền cũng vùi đầu nhìn vào bản đồ.



Lý Hổ ngồi xổm trên bậc cửa, đem bát to để ở đầu gối, một tay vịn, một tay lùa cơm và thịt kho tàu trong bát vào miệng.

Hắn xúi giục Lý Chí Nghị, rốt cục được tưởng thưởng vị trí sư trưởng này, mang đều là bộ hạ cũ lúc trước đầu hàng sang đây, nhân số còn không đầy một đoàn. Không phải bộ đội chính quy, cho nên bị phái tới vùng hẻo lánh xây tiền đồn.

Cũng may cho phép hắn chiêu mộ binh mã ngay tại chỗ, súng ống do hậu phương bổ sung. Vì thế hắn một đường chiêu mộ không ít lưu dân cường đạo, cũng tại thôn xóm ven đường trưng binh.

Cách hắn trưng binh rất đặc biệt, cũng không bắt lính, mà là mỗi khi đến một nơi, liền xua người toàn thôn tập trung lại, lấy ra nhà giàu trong đó cột lên cây, đem lương thực tài sản xếp chồng hết vào một chỗ. Ai đi lên đâm một đao, liền có thể lĩnh một phần lương thực tiền của.

Lúc đầu, luôn là không có người tiến lên. Nhưng sau một hồi cổ động, sẽ có một nghèo hai trắng nhị lưu tử, vì một chút ưu đãi, lên sát đao đầu tiên.

côn đồ, không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng.

Vừa có mẫu, sau đó người liền cuồn cuộn không dứt, ma xui xẻo trên cây này cuối cùng luôn là bị đâm thành một đống thịt nhão.

Giết xong địa chủ nhà giàu, rồi phân xong tài sản, lúc gần đi vẫy tay một cái, liền có rất nhiều người không thể không đi theo. Cách tuyển lính này, so với chộp được gan lớn càng đáng tin.

Giống như một cỗ máy giết người ở mọi nơi nông thôn vòng quanh lung tung, khi đến cuối tháng tư, hắn đã kiếm đủ một cái sư biên chế.

Khoảng 1,3 – 1,4 vạn người.

Lý Hổ thỏa mãn làm cái ợ, đặt bát xuống đất đứng lên.

Hắn tùy tiện mặc một bộ quân trang, lôi thôi lếch thếch, bề ngoài sớm đã không còn bộ dáng sạch sẽ bắt mắt khi ở Bắc Bình nữa.

Miệng còn ngậm miếng cơm cuối cùng, quai hàm nhai phồng phồng, trong đầu quay tít nghĩ biện pháp. ‘Đi tới bắc là Tam Dương trấn. Thị trấn này dựa vào bờ sông, có thể lấy làm căn cứ địa, vạn nhất tương lai có bất trắc gì, còn có thể trở lại nơi này vào rừng làm cướp.’

Hắn biết rõ mình ở tại Phụng hệ, chính là một tên lính đỡ đạn, muốn cất đầu dậy, một là phải ác, hai là phải biết tự tính toán!



Ba ngày sau, Lý sư đánh vào Tam Dương trấn.

Bởi vì có tính toán lâu dài, cho nên ràng buộc thủ hạ coi như quân kỷ nghiêm minh, chỉ có mấy vụ cướp bóc giết hại cưỡng gian.

Nhà giàu trấn trên đều bị tập hợp ở trấn công sở, một đống lớn thân sĩ trường bào áo khoác ngoài run cầm cập nghe quân gia dương dương đắc chí trước mặt phát biểu.

Lý Hổ chống nạnh, vừa trôi chảy luận suông, đơn giản là quân đội vất vả tới Hoa Bắc tiễu trừ thổ phỉ, thân sĩ cần toàn lực giúp đỡ vân vân. Kế đó là phân bổ tất cả vật tư, thuế ruộng, thủ tục quyên cống.

Hắn lại lắc đầu xua tay, hung thần ác sát nói xong pháp lệ trừng trị, đơn giản là “Giết, giết, giết” Một đường biện pháp mà thôi.

Cuối cùng, lấy ra tư thế tiếu diện hổ, nói muốn mời mọi người ăn cơm.

Lính cần vụ bưng lên chén lớn thịt heo hầm bún và dưa chua xào, Lý Hổ bưng lên chén rượu, từng bàn kính một ly.

Mọi người nhìn sư trưởng này tuổi còn trẻ, mày rậm mắt to, diện mạo cũng không hung ác, liền cũng đánh bạo làm ra một bộ hân hoan nhiệt tình nâng chén ứng hòa. Trong đó có một thanh niên nam tử trường bào áo khoác ngoài, ăn mặc thiếu gia, như ứng phó cho xong chuyện hơi nâng ly, cũng chưa dính môi, tức khắc liền đặt ở trên bàn.

Lý Hổ mắt liếc qua, liền không khỏi nhìn hắn vài lần. Lúc vừa thấy, mới phát hiện nam tử này mi tu mục, màu da trắng nõn, tướng mạo lại cùng tên nào đó có năm phần giống nhau! Chẳng qua, hắn mặc trường bào gấm xanh áo khoác màu đen áo choàng ngắn, tóc rẽ ngôi, mang theo vài phần hơi thở nông thôn, cùng cầm thú kiểu cách kia không hề giống nhau.

Lý Hổ quay đầu lại, đối hắn toét ra một nụ cười thật rộng, trong nụ cười mang theo một cỗ sức mạnh dữ tợn tàn bạo.

– Thế nào, không cho bản sư trưởng mặt mũi?! Được! Được! Người đâu, bắt lại tha xuống!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương