Lý Hổ ngẩn cả người, ngốc ngốc nhìn Tam thiếu gia.

Tam thiếu gia đang bưng tách trà nhìn về phía sân khấu kịch. Từ đầu Lý Hổ, chỉ nhìn thấy đường viền mặt sườn rõ ràng hắn. Trên mặt hắn không có bất cứ biểu tình, cũng không nói nữa.

Không khí trầm mặc bao phủ ở trong ghế lô…

Qua một hồi, Lý Hổ bắt đầu thở, mặt cũng sung đến đỏ bừng. Đầu hắn ra sức chuyển động, vô số ý nghĩ trong đầu!

Hơn nửa ngày, rốt cục vẫn là đành chịu đứng dậy, theo Tam thiếu gia bảo, run run cởi bỏ dây lưng, cởi quân khố, nằm trên mặt đất nâng mông.

Đàn sáo trên sân khấu dưới lầu nổi lên, đèn đuốc sáng trưng. Trên lầu trong ghế lô lặng yên không một tiếng động, ánh sáng mờ tối, chỉ có một cái mông trắng bóng cong ở đó.

Tam thiếu gia lúc này mới quay đầu lại, cười cười. Ném xuống hạt dưa trong tay, đứng lên, cởi tây trang, tùy tay ném xuống đất. Xả xuống ghim cổ tay áo, xắn lên ống tay áo sơmi, lộ ra hai cánh tay. Đi tới trước mặt Lý Hổ, đem dây lưng từ quân khố hắn cởi rút ra, cầm ở trong tay lắc lắc.

Thắt lưng da trâu già quân dụng nặng trịch, trên mặt khóa còn đóng đồng vàng óng.

Tam thiếu gia vừa lòng gật gật đầu, cuộn dây lưng nắm ở trong tay, đầy sức mạnh quất mông Lý Hổ!

– A! Lý Hổ đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm!

Vệ sĩ giữ cửa nghe thấy được, vội vàng tới gõ cửa. – Thiếu gia?

Tam thiếu gia thản nhiên trả lời một câu.

– Không có chuyện gì. Không có căn dặn của ta, ai cũng không được phép vào!

Lúc dây lưng lại quất xuống, Lý Hổ dùng sức cắn ống tay áo quân trang của mình, đem tất cả tiếng kêu thảm nén trở lại cổ họng. Vì thế, trong ghế lô chỉ nghe thấy tiếng quật “Chát, chát” cùng giọng hát uyển chuyển trên sân khấu phía dưới truyền đến, giống như là một trận nhạc đệm quái dị.

Tam thiếu gia mỗi lần quất xuống một cái, Lý Hổ chỉ chết mệnh run run một chút, mồ hôi trên trán theo hai gò má chảy thẳng vào trong cổ.

Có lẽ quất khoảng mười cái, đợi đến khi Tam thiếu gia rốt cục dừng tay, mông Lý Hổ đã bị đại tội! Ở trên vệt vệt sưng lên, còn rướm ra máu!

Hắn quỳ rạp trên mặt đất, dùng sức cuộn thành một đoàn, răng nanh cắn quần áo, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ hừ như khóc.

Tam thiếu gia nhìn hắn một cái, ném dây lưng xuống, xoay người trở lại sô pha ngồi.

– Đứng lên.

Qua một lúc lâu, Lý Hổ mới nới lỏng ra miệng, thử chầm chậm từ trên mặt đất đứng lên. Nhưng trong một lúc hắn lại đứng không nổi.

Tam thiếu gia cũng không giúp đỡ, chỉ mắt lạnh nhìn hắn kéo lấy sô pha, nhích một chút một chút, cuối cùng đứng lên, lảo đảo đi đến trước mặt mình.

– Ngồi lên, tự mình động.

Lý Hổ không thể kiềm được, một hạt nước mắt tròn tròn rớt xuống.

Hạ: Tam gia thật quá đáng o.o. Bảo sao sau này Tiểu Hổ hại anh thảm vậy:)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương