Cuộc Đối Đầu Đỉnh Cao Của Tra Công Và Tra Công
-
Quyển 1 - Chương 32
Trước khi vào cửa, Lý Hổ vốn hạ quyết tâm, phải mạnh mẽ báo lên bút điêu trạng của Lục Trọng Lân!
Nhưng miệng nhét thanh kẹo que này, cổ họng hắn lại giống như bị dính lại vậy, nói không ra lời.
Tôn nghiêm đối hắn mà nói, từ trước đến nay giống như quần áo của kỹ nữ, bình thường tất nhiên phải mặc ở trên người, nhưng chỉ cần ưu đãi đầy đủ, muốn cởi liền cởi.
Đã có thể da mặt dày khẩn cầu tha mạng với cừu nhân, thậm chí cả chuyện bán mông đều làm, như vậy có làm nũng khoe mã cáo lên trạng đi nữa, quả thực là việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên bị thần kinh.
Tam thiếu gia chẳng qua là cho hắn một cục kẹo thôi, nhưng trong lòng căm hận uất ức, cứ như là lại bị hắn gian giết một lần!
‘Tổ tông mười tám đời bà n! Tạ Tam, mày không phải là người! Thật m nó không phải là món đồ! Bố đch m mày! Đch cả nhà mày!! … ’
Hắn không khỏi ở trong lòng bắt đầu cuồng loạn, hận không thể ăn thịt Tạ Tam, uống máu Tạ Tam! Đem cây kẹo que ăn kêu crắc crắc, giống như đang ăn xương cốt cầm thú kia!
Đúng lúc này, thân thể lại cảm giác được đụng chạm, dường như là một cái ôm… Có người mở ra đôi tay, sít chặt kéo hắn vào lòng, còn thuận thế dùng sức vò vò tóc của hắn.
– Được rồi, biết tiểu lão hổ chịu oan ức. Tam gia với ngươi giống nhau… Con m nó, không quen nhìn thứ tính tình kia! Lần sau tìm cơ hội, giúp ngươi thu thập hắn…
Hắn thiên lôi đánh xuống, cháy khét!
.o.
Lục Trọng Lân không biết việc xảy ra trong phòng bệnh, anh đang bận rộn thăm một vị bệnh nhân khác.
Mai Cửu và Tam thiếu gia đang ở cùng một bệnh viện.
Đây là bệnh viện của Giáo hội Anh quốc, có hai tòa kiến trúc một trước một sau. Tòa phía sau khá nhỏ, là khu phòng bệnh đặc biệt cao cấp. Mà tòa lầu lớn đằng trước, chính là chỗ phòng khám bệnh và phòng bệnh bình thường. Nên, bệnh viện xây có hai cánh cửa một trước một sau để ra vào.
Bây giờ, Mai Cửu đang ở một căn phòng bình thường trong phòng bệnh của tòa lầu lớn đằng trước.
Lục Trọng Lân lúc thăm hỏi Tam thiếu gia, tâm tình là đã nghiêm túc còn nặng nề, mà giờ phút này cảm xúc lại có chút vui vẻ cởi mở.
Trong tay anh mang theo một bọc hoa quả lớn, một tay đẩy ra cửa phòng, đồng thời cao giọng nói.
– Trương huynh, tôi đến xem anh. Hôm nay cảm thấy thế nào?
Mai Cửu đang tựa nghiêng vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Nghe được tiếng hỏi thăm liền xoay người lại, mỉm cười với Lục Trọng Lân.
So với việc Lục Trọng Lân nhiệt tình, y là thái độ khách khí xa lánh, thản nhiên cũng không thân cận.
– Lục Quân trưởng đến rồi, mời ngồi.
Lục Trọng Lân hoàn toàn không cảm giác phản ứng lạnh nhạt của y, ngược lại cho rằng vị Trương huynh này thật sự là vô cùng ôn hòa hữu lễ.
Giữa người với người có một hợp ý, từ khi Trương Chí Hoa tỉnh lại, Lục Trọng Lân liền cảm giác nhất cử nhất động của đối phương, mỗi tiếng nói cử động đều hợp tính với mình.
Anh đặt mông ngồi trước giường bệnh, mũ cấp tướng bỏ xuống, đoan đoan chính chính đặt ở trên đùi, lưng eo thẳng.
– Hôm nay miệng vết thương Trương huynh khá hơn chút nào không?
Nhưng miệng nhét thanh kẹo que này, cổ họng hắn lại giống như bị dính lại vậy, nói không ra lời.
Tôn nghiêm đối hắn mà nói, từ trước đến nay giống như quần áo của kỹ nữ, bình thường tất nhiên phải mặc ở trên người, nhưng chỉ cần ưu đãi đầy đủ, muốn cởi liền cởi.
Đã có thể da mặt dày khẩn cầu tha mạng với cừu nhân, thậm chí cả chuyện bán mông đều làm, như vậy có làm nũng khoe mã cáo lên trạng đi nữa, quả thực là việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên bị thần kinh.
Tam thiếu gia chẳng qua là cho hắn một cục kẹo thôi, nhưng trong lòng căm hận uất ức, cứ như là lại bị hắn gian giết một lần!
‘Tổ tông mười tám đời bà n! Tạ Tam, mày không phải là người! Thật m nó không phải là món đồ! Bố đch m mày! Đch cả nhà mày!! … ’
Hắn không khỏi ở trong lòng bắt đầu cuồng loạn, hận không thể ăn thịt Tạ Tam, uống máu Tạ Tam! Đem cây kẹo que ăn kêu crắc crắc, giống như đang ăn xương cốt cầm thú kia!
Đúng lúc này, thân thể lại cảm giác được đụng chạm, dường như là một cái ôm… Có người mở ra đôi tay, sít chặt kéo hắn vào lòng, còn thuận thế dùng sức vò vò tóc của hắn.
– Được rồi, biết tiểu lão hổ chịu oan ức. Tam gia với ngươi giống nhau… Con m nó, không quen nhìn thứ tính tình kia! Lần sau tìm cơ hội, giúp ngươi thu thập hắn…
Hắn thiên lôi đánh xuống, cháy khét!
.o.
Lục Trọng Lân không biết việc xảy ra trong phòng bệnh, anh đang bận rộn thăm một vị bệnh nhân khác.
Mai Cửu và Tam thiếu gia đang ở cùng một bệnh viện.
Đây là bệnh viện của Giáo hội Anh quốc, có hai tòa kiến trúc một trước một sau. Tòa phía sau khá nhỏ, là khu phòng bệnh đặc biệt cao cấp. Mà tòa lầu lớn đằng trước, chính là chỗ phòng khám bệnh và phòng bệnh bình thường. Nên, bệnh viện xây có hai cánh cửa một trước một sau để ra vào.
Bây giờ, Mai Cửu đang ở một căn phòng bình thường trong phòng bệnh của tòa lầu lớn đằng trước.
Lục Trọng Lân lúc thăm hỏi Tam thiếu gia, tâm tình là đã nghiêm túc còn nặng nề, mà giờ phút này cảm xúc lại có chút vui vẻ cởi mở.
Trong tay anh mang theo một bọc hoa quả lớn, một tay đẩy ra cửa phòng, đồng thời cao giọng nói.
– Trương huynh, tôi đến xem anh. Hôm nay cảm thấy thế nào?
Mai Cửu đang tựa nghiêng vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Nghe được tiếng hỏi thăm liền xoay người lại, mỉm cười với Lục Trọng Lân.
So với việc Lục Trọng Lân nhiệt tình, y là thái độ khách khí xa lánh, thản nhiên cũng không thân cận.
– Lục Quân trưởng đến rồi, mời ngồi.
Lục Trọng Lân hoàn toàn không cảm giác phản ứng lạnh nhạt của y, ngược lại cho rằng vị Trương huynh này thật sự là vô cùng ôn hòa hữu lễ.
Giữa người với người có một hợp ý, từ khi Trương Chí Hoa tỉnh lại, Lục Trọng Lân liền cảm giác nhất cử nhất động của đối phương, mỗi tiếng nói cử động đều hợp tính với mình.
Anh đặt mông ngồi trước giường bệnh, mũ cấp tướng bỏ xuống, đoan đoan chính chính đặt ở trên đùi, lưng eo thẳng.
– Hôm nay miệng vết thương Trương huynh khá hơn chút nào không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook