Trải qua một buổi tối nghỉ ngơi, chờ sáng sớm ngày hôm sau Edward tỉnh lại, sự tình ngày hôm qua đối với y mà nói, đã giống như sự tình đời trước. Sự kiện đột ngột như vậy, từ ban đầu không kịp chuẩn bị sau khi từ bên trong bước ra, rất dễ dàng liền đem toàn bộ sự việc từ trong trí nhớ tách ra ngoài, ném qua một bên, không hồi tưởng lại. Dù sao đối với phụ thân vẫn còn nhân thế, Edward đối với tương lai của hai người không có quá nhiều chờ mong, đối diện với oán hận cũng nhanh chóng cố ý quên đi chôn sâu dưới đáy lòng, sự tình này y không cần phân tâm quá nhiều, thứ nào một khi đã đi qua chưa từng ở bên cạnh mình, tương lai cũng không có ý định cùng đối phương lui tới sẽ tốt hơn.

Hiệp sĩ Knightley vào đúng 3 giờ chiều dẫn theo phu nhân đến trang viên hoa dạ lan hương thăm viếng Edward. William đi cùng mình bị đẩy ra bồi dưỡng tình cảm với gia tộc mẫu tộc Letterman, bọn họ muốn cùng đi thăm viếng một vị cựu hữu của bá tước Letterman ở Aixia, cùng đối phương nói chuyện phẩm trà, thẳng đến trước bữa ăn tối mới trở lại trang viên. Hiện tại, ở lại bên người hầu hạ Edward chính là August.

Buổi trà chiều đặt tại trang viên lầu 3 trên ban công lộ thiên, nơi này mặt trời không chiếu tới, vị trí mặc dù có chút nghiêng, nhưng vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh sắc cả tòa hoa viên.

Edward không chút biến sắc, nghe phu nhân hiệp sĩ Knightley ca ngợi trang viên hoa dạ lan hương đầy cảnh sắc quốc thủy, tình cờ có hai câu phù hợp, tiếp đó lại chuyển tới không gian Edward bị thương. Edward còn tưởng rằng phu nhân hiệp sĩ Knightley kiếm cái cớ nói rằng mình nắm giữ được cách trị liệu cùng phương pháp bảo dưỡng không gian chỉ là cho có, không nghĩ tới đối phương thật sự móc ra một tờ giấy làm từ da dê, mặt trên có chữ viết hoa lệ ngay ngắn viết ra từng cái một phương pháp tự mình trị liệu không gian, ý tưởng cùng các hạng mục cần chú ý.

Edward nhìn vài tờ, trong lòng đối với phu nhân hiệp sĩ Knightley tăng độ hảo cảm không ít, có điều trên mặt y không hiện ra, chỉ là cười nhạt, gọi người hầu đem phần tài liệu này đặt vào trong phòng mình, cũng không nói nhiều gì. Hiệp sĩ Knightley rõ ràng là muốn khiến y thả lỏng cảnh giác, tăng cường hảo cảm đối với bọn họ, rút ngắn quan hệ song phương, như vậy mới khống chế toàn cục. Nhưng Edward một mực không muốn để cho ông thực hiện được. Loại đối lập này, ai tiết lộ nhiều, ai sẽ bị nắm mũi dẫn dắt đi, ai nắm giữ nhiều nhất, ai có thể đứng ở thế thượng phong, ai giữ được bình tĩnh tranh tài, ai quản được miệng mình.

Ở trong đảng tự do, người biết được thân thế Edward cực kỳ ít, dù sao sự tình ngoài dự đoán so với mọi người nghĩ, khống chế được chính là con cờ thật tốt, có thể đem quốc vương cùng đảng bảo thủ đánh cho ứng phó không kịp, mà con cờ tốt này, đương nhiên không thể để cho quá nhiều người biết. Mà hiệp sĩ Knightley làm đảng lãnh tụ, chính là người thuộc trong số rất ít hiểu rõ nội tình này.

August đã từng nhắc nhở đến hiệp sĩ Knightley, Edward cũng không phải thiếu niên ngu ngốc, y rất thành thục so với những gì bọn họ nghĩ, hi vọng hiệp sĩ Knightley có thể thận trọng đối xử với đối phương. Chỉ là hiệp sĩ Knightley không phản đối. Ông không phải chưa từng thấy qua vương trữ đương nhiệm, đối với y hiểu rõ cũng không ít, bởi vậy dưới cái nhìn của ông, vương trữ vẫn chưa tới 17 tuổi chỉ là thiếu niên hồ đồ không rành thế sự, tâm tư đơn thuần, làm mười mấy năm vương trữ, nhưng thủ đoạn chính trị gì đều không học được, hiện nay khi biết thân thế của chính mình, còn không biết sẽ kinh hoảng đến thế nào, có thể tìm được một lối thoát, đương nhiên sẽ không chút do dự mà đi theo bọn họ chỉ ra cột mốc con đường phía trước, dù sao trừ con đường bọn họ đưa ra, y còn con đường nào khác để lựa chọn chứ.

Bởi vậy, khi thấy Edward bình tĩnh như thường, bình chân như vại thư thả tựa vào trong ghế, thưởng thức hồng trà, ăn bánh, hững hờ câu có câu không cùng vợ của mình trò chuyện đề tài không thú vị, bình tĩnh này thật giống như đây thật sự chỉ là bình phẩm một buổi trà chiều, hiệp sĩ Knightley cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cho dù có ẩn giấu tốt đến thế nào, nhưng trong ánh mắt hiệp sĩ Knightley chợt lóe lên kinh ngạc vẫn rơi vào trong ánh mắt Edward và August. Người trước ở trong lòng cười nhạo một tiếng, tiếp tục cùng phu nhân hiệp sĩ thảo luận đề tài càng ngày càng tẻ nhạt. Mà August ở nơi vương trữ không nhìn thấy, quay về hiệp sĩ Knightley làm cái thủ thế, ám chỉ ông lùi về sau một bước, nhanh chóng đem đề tài lèo lái bọn họ muốn thảo luận.

Mắt thấy thời gian buổi trà chiều muốn từ những câu trò chuyện tẻ nhạt bị hao mòn đến không còn một mống, hiệp sĩ Knightley chỉ có thể lui bước, chủ động đem đề tài dẫn tới chủ đề chính trong buổi trà chiều.

Edward vẫn chỉ nghe không nói. Là vương trữ đứng thứ 3 trong đế quốc, mặc kệ những phương diện khác có vô tri ra sao, vẫn che giấu trong tâm tình chính mình, bình tĩnh ngụy trang, duy trì rụt rè khéo léo trên cử chỉ lời nói, Edward rất hài lòng với huấn luyện thế này, giữ gìn vinh dự thể thống vương thất. Mà khoảng thời gian này trải qua nhiều sự tình càng đem y tôi luyện đến thâm sâu khó dò. Nghe được trong miệng hiệp sĩ Knightley tiết lộ tin tức, tỷ như giáo hội cùng đảng tự do đã cấu kết với nhau như những gì y đã nghĩ đến, mà trong đảng tự do lại có mấy vị cao quản đến từ nước cộng hòa Doherty, mà các tướng lãnh cao cấp trong đế quốc, lại có bao nhiêu người đã đứng về phía bọn họ v.v… Theo lời ông giải thích, tựa hồ đảng tự do đã lén lút khống chế toàn quốc, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, liền có thể thay đổi triều đại.

Đây đương nhiên là điều không thể, đối với tình huống của bọn họ, hiệp sĩ Knightley khẳng định có nói ngoa, Edward chỉ có thể tự mình tiến hành sàng lọc, làm hết sức mình tróc ra tin tức chân thật nhất. Có điều cho dù biết trong đó có khuếch đại, nội tâm Edward vẫn nổi sóng chập trùng, chỉ là y càng hoảng sợ, trên mặt càng bình tĩnh, cuối cùng thậm chí lộ ra mệt mỏi bất mãn, dường như buổi chiều trà này, chán ngắt có chút mệt mỏi.

Ánh mặt trời sáng rực rỡ lặng lẽ biến hóa góc độ, hoa tươi phản xạ ra ánh sáng cũng theo góc độ mặt trời mà biến hóa theo. Edward đè mũ xuống, che khuất con mắt mình, ngăn trở tia sáng từ hoa viên phản chiếu bắn tới chói mắt mình, đưa ngón tay che lại cú ngáp, có chút áy náy cười cợt nói: “Từ sau khi bị thương, ta cảm thấy có chút uể oải, đã rất lâu rồi không có ngồi lâu như vậy. Có thể cùng hai vị tán gẫu thực sự là một trải nghiệm khiến người khác cảm thấy vui vẻ.”

Điều nên nói, hiệp sĩ Knightley đã nói cũng kha khá rồi, ông liền quay về hướng vợ mình ra hiệu, phu nhân hiệp sĩ Knightley lập tức mỉm cười nói: “Ngài đồng ý dành cho chúng ta cơ hội cùng ngài uống trà trò chuyện, thực sự rất vinh hạnh. Hi vọng ta ít nhiều gì, sẽ cung cấp cho ngài một ít trợ giúp.”

“Ngài thực sự là quá khách khí.” Edward cười cợt, đỡ tay August đứng lên. Y mời vợ chồng hiệp sĩ Knightley lưu lại dùng bữa tối, sau đó tự có người đến chiêu đãi hai vị, mà chính Edward thì trở về phòng nghỉ ngơi.

August một mình hầu hạ Edward, vì y thay đổi thường phục thoải mái. Edward ở trên ghế sa lông nằm xuống, quyết định cố gắng nghiên cứu tấm giấy da dê mà phu nhân hiệp sĩ Knightley đưa đến cho mình. Vừa nghe được quá nhiều tin tức, đầu óc vẫn còn trong trạng thái tỏa nhiệt, đây là thời cơ tốt thu dọn dòng suy nghĩ của mình, thế là Edward trước tiên xử lý cái này trước, đem đoạn tán gẫu vừa nãy tạm thời quẳng ra sau gáy, chờ mình tỉnh táo lại sẽ tiếp tục cân nhắc cùng quyết định. Mà August không rời đi, cầm quyển sách, ở bên chân Edward ngồi xuống, bắt đầu đọc. Edward liếc mắt nhìn y, do dự chốc lát, không có mở miệng đuổi người.

Phu nhân hiệp sĩ Knightley đúng là đã đem hàng thật công pháp tâm đắc giúp an dưỡng cùng bảo dưỡng không gian, Edward rất nhanh liền tập trung nhìn vào, thật lòng suy nghĩ làm sao đem không gian của chính mình vận dụng. Không gian y hiện tại vẫn là một mảng hoang vu, không có cây cối sinh trưởng, ngay cả khối ma tinh có đặc thù sinh trưởng trên đất giúp thực vật tươi tốt cũng chỉ còn dư lại một chút cây cỏ còn hơi tàn, trạng thái như thế này đã duy trì mấy tháng qua, duy nhất để Edward vui mừng chính là, những thực vật này cũng chưa hề hoàn toàn chết đi.

Một quyển sách nhỏ mỏng manh, Edward nhìn rất lâu, khi y một lần nữa ngẩng đầu lên, đã sắp đến thời điểm đọc kinh. August ngồi ở bên chân y, dựa vào tay vịn sô pha, cúi đầu nhìn sách trong tay, tóc vàng nhỏ vụn che kín con mắt của y, ánh mặt trời chiếu vào trên người y, dát một màu vàng cam như vỏ quýt, tĩnh lặng như tranh.

Edward không khỏi nghĩ đến y một đời trước đối với bên ngoài tuyên bố nguyên nhân cái chết, trong lòng có chút cảm khái, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn lấy được cái gì?”

August ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Edward: “Ngài có ý gì, điện hạ?”

“Tại sao ngươi muốn gia nhập bọn họ, vì trả thù Aboulous, hay trả thù bọn họ giết ngươi?”

August nở nụ cười: “Đúng thế. Ta không muốn chết, thế là không thể làm gì khác hơn là đầu têu dựa vào người khác. Bọn họ đã giết ta một lần, ta cần gì phải cùng bọn họ nói tình thân làm gì.”

Edward xoa lên gáy giấy da dê bằng phẳng, lại hỏi: “Vậy sau này thì sao? Chờ ngươi trả thù xong thì ngươi tính làm gì?”

August quay đầu nhìn Edward, ánh mắt thâm thúy, như biển rộng đêm khuya, như một đầu thú lặng lẽ nổi lên mặt nước, lại ẩn núp dưới biển sâu, chỉ khiến cho người khác sinh ra ảo giác, “Ta muốn… Hẳn là ta sẽ đi đến những nơi chưa từng đi, theo đuổi những gì ta muốn, thực hiện những ước mơ ta chưa từng bắt đầu.”

Edward gật gật đầu: “Nghe cũng không tệ.”

Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng người, một người làm đi vào gian phòng, sau khi hướng về hai người hành lễ, nói: “Giáo chủ Yade Just đến đọc kinh cho điện hạ.”

Edward xoa bóp mi tâm, “Mời hắn vào.”

August để sách trong tay xuống: “Vị giáo chủ đáng thương này vì sao lại đắc tội với ngài rồi, để ngài phản cảm hắn đến như vậy?”

Edward trong lòng giật mình, y không muốn để cho người khác biết chuyện Bryant còn sống, điều này sẽ đưa đến nhược điểm, nhưng mà chẳng kịp chờ y trả lời, giáo chủ Yade Just đã đi vào gian phòng, hướng về Edward hành lễ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương