Bị xem là quân cờ thí, tâm tình Edward càng thêm hậm hực. Tuy rằng hai đời đều không muốn tranh chấp quyền lực, sau khi sống lại, y chỉ đơn giản cho rằng, chỉ cần mình đối với đối phương thần phục, thành kính trung thành, là có thể qui ẩn bình an vượt qua một đời.

Quốc vương không chút lưu tình lợi dụng y đánh một đòn cảnh cáo, lúc này y mới chính thức ý thức được, trong quyền lợi tranh đấu mãi mãi sẽ có vật hi sinh, mà những người bị từ bỏ kia, cũng không phải vì bọn họ không đủ trung thành, hoặc là làm sai chuyện gì, mà là bởi vì bọn họ không đủ thông minh.

Edward như cá nằm trên thớt, chỉ cần đúng thời cơ, y sẽ bị người chém đầu không thương tiếc.

Edward không khiến bản thân sa xuống địa ngục bởi những lời oán hận thù hằn, khắc chế tâm tình tiêu cực cũng không phải là chuyện đơn giản, mà đối mặt với chuyện như vậy, y cũng không tìm được người sẻ chia, chỉ có thể đem tất cả cố nén vào trong lòng, hoàn toàn vùi đầu vào học tập, kỳ vọng chính mình có một ngày như các thánh nhân ghi vào trong sử sách, đối mặt với thương tổn cũng không hề oán giận, đối mặt với nguy hiểm không hề hoảng sợ. Không cần vì những kẻ không đáng mà linh hồn trở nên hắc hóa.

Năm nay, thủ phủ Dallas tại Samosat, quốc vương phái người tới điều tra vụ án vương trữ bị lính trọng binh canh gác đâm vượt qua năm mới, mà loại kiềm chế này trong pháo đài Hull đã đạt đến đỉnh điểm.

Edward kiếp trước ở trong vương cung cùng quốc vương và vương hậu đồng thời hoàn thành công tác tiếp kiến thần dân chúc mừng năm mới, năm nay vì bị thương nên vương trữ ở lại Samosat. Không gian đã khôi phục một nửa, có thể xuống giường hoạt động, không cần cả ngày nằm trên giường nghỉ ngơi, cho nên cũng không từ chối hoạt động thường niên của hoàng gia.

Hơn 1 tháng qua, thương thế trong không gian nhờ lượng lớn thảo dược đẳng cấp cao cùng ma tinh thẩm thấu dần dần đang khôi phục, thế nhưng thân thể cùng tinh thần Edward vẫn mang đến áp lực thật lớn dần dần dẫn đến uể oải, vương trữ ngồi trên vương tọa vàng ròng, mệt mỏi dựa vào một bên trên tay vịn, chỉ cần một giây sau sẽ liền ngất đi.

Trạng thái vương trữ đón năm mới bịt kín một tầng bóng tối, ngay cả âm thanh ban nhạc diễn tấu đều nhỏ đi rất nhiều, chỉ lo kích thích đến thần kinh yếu đuối vương trữ. Mọi người cẩn thận từng li từng tí một lần lượt tiến lên, một bên bắt đầu đánh giá sắc mặt vương trữ, một bên dùng âm thanh so với dỗ đứa nhỏ đi ngủ càng ôn hòa hơn hướng về vương trữ dâng lên lời chúc năm mới.

“Điện hạ? Ngài thích không?” Âm thanh William đột nhiên truyền vào trong đầu, kéo Edward đang thất thần trở về. Edward giấu đi mờ mịt trong mắt, nhìn về hướng các đại thần phía trước đang hướng về mình dâng lên quà tặng. Đối phương dâng lên chính là một tòa vàng ròng nạm bảo thạch, thủy thần với 36 hình thái khác nhau ôn lấy tháp, như chúng tinh phủng nguyệt nâng lên một viên dạ minh châu to lớn, mà mỗi một thủy thần cũng ôm hoặc nâng một viên dạ minh châu nhỏ hơn một chút, phi thường hoa lệ.

Edward thu lại tâm tình của chính mình, rụt rè mỉm cười nói: “Cảm ơn ngươi, Andrew các hạ, lễ vật này phi thường đẹp mắt.”

Tên đại thần Andrew lộ ra nụ cười kiêu ngạo, không lộ ra dấu vết liếc nhìn người xung quanh, lúc này mới cúi người chào thật sâu, trong miệng nói rằng: “Đây là vinh hạnh của ta, điện hạ.” Liền lui ra.

Các đại thần sau khi hiến lễ xong, chính là đến các quý tộc không có quan chức, qua quý tộc là đến bình dân phổ thông, dựa theo chữ thứ nhất trong dòng họ, lần lượt tuyên triệu. Đến bộ phận này, Edward thở phào nhẹ nhõm, so với quý tộc hai mặt, y càng muốn đối mặt với bình dân hơn.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh rối loạn tưng bừng, mọi người đều hướng về cửa nhìn tới, tiếp đó, người hầu ngoài cửa phụ trách thông báo liền la lớn: “Hầu tước Kantra, tử tước Brent, nam tước Carrick đến!”

Nghe được người hầu thông báo, trên mặt Edward ngay lập tức lộ ra vẻ mặt căm ghét, hai tay nắm chặt tay vịn, cơ thể hơi lay động một chút, xem ra tựa hồ muốn đứng dậy rời đi ngay lập tức. Thế nhưng y hít vào một hơi thật dài, nhịn xuống cơn kích động này.

Mà lúc này hấp dẫn tất cả mọi người chú ý chính là hầu tước Kantra thông qua mọi người vì hắn nhường ra lối đi, đi tới trước mặt Edward. Hắn không giống như người khác, cách vương trữ khoảng ba bốn mét trên đất trống hành lễ vấn an, mà là trực tiếp quỳ một gối xuống bên chân vương trữ, hai tay nắm tay vương trữ, một đôi mắt vàng thâm tình nhìn mặt Edward, động tác chậm rãi ám muội hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út Edward.

“Vương tử thân ái của ta.” Hầu tước Kantra âm thanh trầm bổng du dương như đọc thơ tình, “Ta thật vất vả mới đợi đến kỳ nghỉ, mất ròng rã ba ngày mới đến được chỗ của ngài.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương