Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba
Chương 12: Em chỉ buồn vì không thể nắm tay anh đi đến cuối cuộc đời

Con đường đất nhỏ hẹp, cây mọc hai bên đường, trong bãi cỏ rộng lớn, những bông hoa đang nở rộ. Vườn hoa công cộng của tiểu khu vẫn luôn luôn rất yên tĩnh, môi trường và không khí thật tuyệt. Thỉnh thoảng còn có những bà mẹ trẻ đẩy những em bé chưa đầy một tuổi đang nằm trong xe đi dạo.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Tần Tử Long dường như vẫn không chịu từ bỏ. Tôi không còn tâm trạng nào để trò chuyện với anh, không muốn nghe máy, không muốn nghe bất cứ âm thanh nào.

Những tiếng bước chân hối hả truyền vào trong tai tôi. Tôi tìm kiếm xung quanh. Ở con đường nhỏ phía đối diện, có vài người đang đứng. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống khuôn mặt anh, tôi lặng lẽ nhìn anh, há miệng định gọi anh, nhưng lại kìm lại được.

Từ xa nhì lại, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh, lồng ngực thở phập phồng, tiếng chuông di động lại vang lên, tôi không nghe máy. Anh lại quay đầu, vừa vặn mắt đối mắt với tôi.

Anh chạy nhanh vượt qua bãi cỏ đến trước mặt tôi thở phào: “Sao em lại không nghe điện thoại?”. Tôi không lên tiếng, chỉ im lặng. Dưới ánh trăng đêm, ánh mắt anh sáng ngời: “Sao thế? Anh ta thực sự nhất định đòi đứa bé sao?”.

Lẽ ra cần có người khuyên tôi hãy bỏ đứa bé đi, nhưng không có ai nói với tôi điều này. Họ đều hiểu rõ đứa bé này quan trọng với tôi đến nhường nào.

Tôi còn có thể nghĩ thêm được gì nữa đây? Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, đã không thể nào suy nghĩ thêm được gì.

Tôi chậm rãi bước về phía trước, hai tay vòng ra sau, chỉ cảm thấy lòng trĩu nặng. Tần Tử Long đột nhiên ôm lấy tôi, hơi nóng phả vào bên tai tôi, anh khẽ run rẩy: “Lạnh quá, hãy cho anh mượn chút hơi ấm!”.

Áo khoác của anh rất rộng, từng luồng gió thổi thẳng vào bên trong. Anh lấy áo khoác trùm kín tôi, toét miệng cười: “Để anh kể truyện cười cho em nghe nhé?”.

Tôi ngước mắt nhìn anh, khẽ nói: “Sau này anh cứ mặc kệ chuyện của em!”.

Nụ cười của anh khựng lại nơi khóe môi, chợt sa sầm nét mặt. Anh thấp giọng nói: “Anh xin lỗi! Anh không nên tự ý giúp em mua lại cái đĩa đó”.

“Thực sự cần phải tố cáo anh ấy

Tôi hỏi từng chữ, “Thực sự phải làm cho anh ấy rơi vào tình cảnh đó sao?”. Tôi không thể kìm chế hơn nữa, toàn thân run lẩy bẩy: “Trước đây thật ngốc, cứ tưởng rằng có tiền hay không cũng không quan trọng. Giờ đây, ngay cả nhà em cũng không có, anh ấy còn muốn tranh giành đứa con với em”. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, lấy tay che miệng, chỉ khóc ròng.

Mười năm dài đằng đẵng đã trôi qua, thì ra tôi đã mất hết tất cả.

Có được tiền, có được căn hộ, vậy thì có tác dụng gì chứ? Tôi đã không có chồng, không có nhà.

Cả cuộc đời này không thể tìm lại được nữa rồi.

Niềm hạnh phúc trước đây đã thực sự rời bỏ tôi mà đi giống như con diều đã bay cao, đã bay đến một nơi xa xôi tôi không thể nào tìm nó trở về được. Anh càng ra sức ôm chặt lấy tôi, thở dài: “Lạnh quá!”. Anh miễn cưỡng mỉm cười: “Thực sự là rt lạnh!”.

Lá trên cây thi nhau rơi xuống giống như tuyết tràn ngập khắp bầu trời.

Giọng nói tôi run rẩy, dồn sức muốn đẩy anh ra, tôi gào khóc: “Tần Tử Long, em không thích anh, thực sự không thích. Bởi vì em không có cách nào cả, em cần người che chở, em cần người an ủi, cho nên mới ra sức muốn nắm chặt lấy anh. Anh chỉ là một cọng cỏ cứu mạng trong lúc em đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng…”.

Anh ngẩn người, toàn thân cứng đờ. Một lát sau, anh mới từ từ cười nói: “Không sao cả!”. Giọng nói của anh rất thê lương: “Cọng cỏ cứu mạng trong tình cảnh tuyệt vọng hay khúc gỗ nổi giữa biển đại dương, cũng đều không sao cả. Em không yêu anh, cũng vẫn không sao cả. Không có ai nói, muốn chăm sóc một người khác, nhất định cần phải thiết lập trên nền tảng cả hai người cùng yêu thương nhau”.

Anh càng ôm chặt tôi hơn, như thể rất lạnh, toàn thân run rẩy: “Nếu như có thể làm liều thuốc tốt cứu mạng, vậy cũng rất tuyệt mà”.

Tôi cúi đầu vào ngực anh, trào nước mắt.

Anh chậm rãi từ tốn nói: “Tất cả mọi chuyện đều không sao cả”. Anh như thể đang nói với chính mình: “Anh thực sự không sao cả”.

Nước mắt tôi đầm đìa khắp mặt, run rẩy khóc thút thít.

Anh nói: “Bên ngoài trời lạnh quá, anh đưa em về!”.

Suốt đoạn đường, cả hai đều không nói lấy nửa lời. Cho đến tận lúc về đến cửa nhà, nhìn thấy Tiểu Nhã đang dựa lưng vào cửa chống trộm, trợn trừng mắt nhìn tôi. Cô ta nhìn thấy tôi bèn kêu “ôi” một tiếng, sau đó lạnh mặt nói: “Thật oan ức cho cô quá, khóc ra nông nỗi này”. Cô ta lại chửi bới: “Đúng là đồ nhõng nhẽo!”.

Tôi chẳng thèm chú ý đến cô ta, mở cửa ra. Tần Tử Long chặn ở cửa, không cho Tiểu Nhã bước vào. Cách cánh cửa chống trộm, Tiểu Nhã kêu gào, nội dung chẳng qua cũng chỉ là chửi tôi vô liêm sỉ, còn không chịu ly hôn… Tần Tử Long dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, liền hét lên với cô ta: “Cô có thể câm miệng lại được không?”. Tiểu Nhã giật mình, đành phải hậm hực bỏ đi. Còn tôi vẫn thấy giật mình, dường như lần đầu tiên thấy người đàn ông này nổi nóng.

Bên ngoài cửa kính, trời đang đổ mưa phùn, trên đường có vài người qua lại. Tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm chặt. Tôi quay đầu lại nhìn, thấy Tần Tử Long, khẽ rụt tay lại, chỉ cảm thấy mơ màng.

Trong quán cafe, chỉ có mấy người khách thưa thớt.

Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Sao vẫn còn chưa đến?”. Luật sư Trần ngồi ở phía đối diện, từ tốn uống cafe, khuyên nhủ: “Đừng vội, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đồng ý thôi”.

Tôi giật mình, cúi đầu, tay vẫn đang run. Điều này được coi là gì nhỉ? Uy hiếp sao? Tần Tử Long lại một lần nữa nắm lấy tay tôi, trên mặt hiện ra ý cười: “Không cần lo lắng, anh sẽ nói rõ với anh ấy, anh chỉ đi cùng em đến đây thôi. Sẽ không nói bất cứ câu nào”.

“Anh chỉ muốn giúp em.” Khuôn mặt tôi lạnh giá, dường như đã bị đóng băng, chỉ có miệng khẽ động đậy. Anh vẫn miễn cưỡng mỉm cười: “Hay là để anh đi trước nhé, đỡ phải để cho chồng em nhìn thấy lại suy nghĩ lung tung”.

Tôi gật đầu, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Anh không ở đây đúng là sẽ ổn hơn phần nào, ít nhất, chúng tôi cũng không cần phải vô cớ coi anh là đề tài để cãi cọ. Tần Tử Long đứng dậy nói với luật sư Trần: “Đừng có ép chồng cô ấy quá, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc”.

Luật sư Trần “ừ” một tiếng. Lòng tôi thấp thỏm không yên, hỏi luật sư Trần: “Lát nữa tôi phải nói như thế nào?”. Luật sư Trần nói: “Không phải lo đâu, lát nữa tôi giúp cô nói là

Trái tim tôi vẫn treo lơ lửng, đợi thêm hơn mười phút nữa, ông xã mới đến. Anh ngồi xuống phía đối diện tôi, lôi từ trong người ra một hộp thuốc lá đặt xuống bàn. Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng: “Còn muốn bàn bạc gì nữa?”.

Luật sư Trần cười nói: “Việc là thế này, tôi cảm thấy vụ kiện lần này anh không cần thiết phải theo, bởi vì chắc chắn anh sẽ thua”.

Anh đặt điếu thuốc lên miệng, châm thuốc, hít một hơi thật sâu, nhíu mày hỏi: “Sau đó thì sao?”. Luật sư Trần không hiểu rõ lời anh nói, hỏi: “Sau đó?”.

Anh cười nhạt: “Tại sao tôi lại phải vứt bỏ đứa con, con của tôi, dựa vào đâu mà phải vứt bỏ?”.

Luật sư Trần bắt đầu nói liên tục: “Anh cần phải biết đây là đứa con của thân chủ tôi, đứa con này mặc dù cũng thuộc về anh, nhưng quan tòa là người đứng trên lập trường công chính, chắc chắn sẽ không phán quyết cho anh. Chẳng thà chúng ta cùng bàn bạc, hoặc là có thể nhượng bộ thêm về phương diện tài sản”.

Tôi yên lặng chăm chú nhìn ông xã, đầu điếu thuốc giống như một đốm lửa, dường như ngưng tụ lại ở trên miệng anh trở thành một nụ cười thấp thoáng. Anh chằm chằm nhìn tôi, cười nhạt: “Sao, không cần tự mình mất phí thuê luật sư, cho nên đến nói với tôi vụ kiện cáo này chắc chắn tôi sẽ thua sao?”.

Tôi không kìm chế nổi, lên tiếng: “Đứa bé đi theo em, em mới yên tâm”.

Anh dường như nhớ ra chuyện gì, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng, đột nhiên giơ tay ra dập điếu thuốc, nói một câu: “Anh xin lỗi bao giờ hút thuốc trước mắt tôi, anh biết tôi rất ghét mùi thuốc.

Chúng tôi đã thân thuộc với nhau như thế này, dường như là một cơ thể hoàn chỉnh không thể tách rời.

Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, không nghe thấy gì nữa cả. Mưa càng lúc càng to, dưới mặt đất bốc lên từng đám khói trắng.

Khoang mắt tôi nóng rực, quay đầu chăm chú nhìn anh: “Em có thể không cần bất cứ thứ gì, nhưng em nhất định đòi đứa bé này”.

Trong lọ thủy tinh để ở góc bàn cắm một bông hoa hồng, từng cánh hoa hồng thật to đang nở rộ.

Anh không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ. Tiểu Nhã không biết đã theo đến từ lúc nào, ngồi xuống cạnh tôi, giọng lảnh lót gọi nhân viên phục vụ. Cô ta mỉm cười nói: “Vẫn chưa nói chuyện xong sao?”.

Nữ phục vụ đi đến, cô ta hỏi ông xã: “Sao anh vẫn chưa gọi đồ gì uống?”. Cô nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi hai cốc cafe”.

Luật sư Trần đanh mặt lại: “Thưa cô, chúng tôi đang bàn chuyện, tôi nghĩ cô không tiện ngồi ở đây”. Cô ta đứng dậy, đi đến cạnh ông xã, cúi người xuống, hai tay khẽ ôm lấy vai anh: “Em có thể ngồi đây được không?”.

Ông xã nhìn tôi, hồi lâu mới thốt ra hai chữ: “Có thể!”.

Tiểu Nhã thơm vào mặt anh một cái, ánh mắt tươi cười, dường như đang nói: “Chúng ta đã có mối quan hệ thế nào rồi, không thể chứ?”.

Tôi giật thót, lạnh lùng hỏi: “Ôi, bệnh xã hội khỏi rồi à?”.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Cô mới bị bệnh xã hội!”. Tôi càng cười lạnh hơn, nói với ông xã: “Nếu như anh muốn người phụ nữ này ngồi bên cạnh nghe, em nghĩ chúng ta chẳng có gì để nói cả”.

Tiểu Nhã cười hi hi chen vào: “Có phải cô sợ tôi không?”. Tôi cười đáp lời cô ta: “Đúng vậy, tôi sợ người đàn bà da mặt dày hơn cả trời”.

“Cô!”. Cô ta tức giận không thốt lên lời, mặt biến sắc, nhưng nở nụ cười: “Tôi yêu anh Khoa, ít ra cũng yêu sâu sắc hơn cô”. Tôi bĩu môi, giọng giễu cợt: “Thật sao? Thật là hiếm có!”.

Cô ta bước đến trước mặt tôi, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Phiền cô, thôi thì cứ bỏ đứa bé đi, cứ lằng nhà lằng nhằng mãi thế này bao giờ mới xong?”. Cô ta mở to mắt, hắn học nhìn tôi: “Bỏ đứa bé khó khăn như vậy sao?”.

Tôi đứng dậy, sa sầm mặt, bực bội nói từng tiếng: “Phạm Tuấn Khoa, tôi nghĩ chúng ta chẳng có gì để nói nữa cả”. Luật sư Trần cũng đứng dậy nói: “Đúng là không có gì để nói nữa cả”.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiến răng: “Anh đã muốn bẽ mặt, tôi cũng không ngăn cản anh, sau này, chúng ta khỏi cần nói chuyện gì nữa, cứ gặp nhau ở tòa án”.

Tiểu Nhã, chỉ cần nhìn thấy người đàn bà này là tôi nổi giận vô cớ. Cô ta đã phá vỡ gia đình tôi, làm đảo lộn cuộc đời tôi. Thật không ngờ cần cô ta! Vẫn muốn ở cạnh cô ta?

Tôi chỉ muốn cười khẩy, thật không ngờ người phụ nữ như thế này mà anh cũng cần!

Đang định bước ra ngoài, sau lưng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh, tôi ngã nhào về phía trước, bụng tôi vừa vặn va vào góc bàn bên cạnh. Góc bàn như một chiếc búa cực lớn đập mạnh vào bụng tôi, bụng tôi đau quằn quại.

Ngón tay tôi bấu chặt vào mặt bàn, cả người run lập cập vì cơn đau đớn tột cùng. Tôi gắng gượng quay đầu lại, Tiểu Nhã làm bộ làm tịch đỡ tôi, nói: “Xin lỗi!”. Cô ta luôn miệng xin lỗi, như thể con chim non đang bị hoảng hốt kinh hãi. Ánh mắt vô tội khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Cô ta nói: “Thật sự xin lỗi, tôi không may va vào cô”.

Tôi ôm lấy bụng, mở to mắt, cắn chặt môi.

Tôi hất tay Tiểu Nhã ra, quỳ sụp xuống đất. Luật sư Trần nói: “Chúng ta đến bệnh viện”.

Tôi đau đớn đến độ không thể đứng dậy nổi. Tiểu Nhã vẫn cười nói: “Chị dâu, thực sự xin lỗi”. Luật sư Trần dìu tôi, tôi gắng gượng hết sức, đôi chân run rẩy từ từ đứng dậy, gắng gượng nhích từng bước chân đi ra phía bên ngoài.

Bên ngoài, trời mưa rất to, trên bầu trời sấm chớp vang rền. Tôi ôm bụng, đau như cắt khiến nước mắt tuôn rơi lã chã. Luật sư Trần thả tôi ra, nói: “Tôi đi đánh xe đến đây, cô ở đây đợi tôi”.

Tôi cảm thấy bất an, nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.

Có người đi từ phía sau tới, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi, ông xã cuống quýt nói: “Anh đưa em đến bệnh viện”.

Tôi dùng chút tàn lực cuối cùng đẩy anh ra, nhưng cả người lại ngã nhào xuống dưới đất. Mưa càng lúc càng to.

Tôi khóc hu hu thành tiếng, toàn thân đau đớn đến đỉnh điểm. Dường như lại trở về thời khắc đó, trong bệnh viện bác sĩ đang cầm dụng cụ y tế, các động tác vô cùng thành thục, cắt bỏ máu thịt trong cơ thể tôi.

Nỗi đau đó tôi vẫn luôn ghi nhớ.

Ông xã ôm lấy tôi, vô cùng lo lắng: “Em đừng khóc, anh đưa em đến bệnh viện”.

Tiểu Nhã không biết lại chạy đến từ lúc nào, hét lên với anh: “Sao vừa rồi anh lại tát em chứ?”. Ông xã gào lên: “Cô đâm vào bụng của cô ấy, nếu như đứa bé có mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho cô, quyết không tha”.

Anh thét đến câu nói cuối cùng, đúng là rút hết sức lực.

Con của tôi, đứa con mà tôi yêu quý nhất. Đã bao nhiêu đêm, vì nó mà tôi nôn khan như đứt từng khúc ruột, nước mắt nước mũi đầm đìa.

Tôi đặt tay xuống bụng dưới, gào khóc: “Con của tôi!”.

Không ai có thể đem nó đi, chẳng phải vẫn thường nói, con cái chính là thiên sứ thượng đế ban tặng cho sao? Bàn tay tôi run lẩy bẩy, nắm chặt vạt áo ông xã, nước mắt tuôn rơi lã chã: “Hãy cứu nó!”.

Tiếng mưa rơi tí tách, từng đợt từng đợt giội xuống đất, dường như đánh vào người tôi, khiến tôi không thở nổi. Trong cơ thể như có thứ gì đó dần dần chảy ra, tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Tiểu Nhã, tiếng kêu thất thanh của rất nhiều người.

Tôi hoảng hốt nắm chặt cổ tay ông xã, giọng khàn đặc: “Ông xã!”. Trái tim tôi đang đập dồn dập, nước mắt nhạt nhòa: “Hãy cứu nó!”. Ông xã nhìn tôi, trợn trừng mắt, gào lên đau khổ, dường như bất lực đến đỉnh điểm. Đang chảy máu sao? Tôi gắng gượng định ngồi dậy, ông xã lại áp chặt đầu tôi vào ngực anh, toàn thân run lẩy bẩy. Anh cũng chảy nước mắt: “Anh xin lỗi!”.

Giọt nước mắt đó chảy xuống gò má gầy guộc của anh, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt tôi, khiến tôi càng không thể nào thở nổi. Nền xi măng lạnh lẽo khiến tôi tuyệt vọng.

Tôi gắng sức nhìn anh, giọng nói yếu ớt: “Hãy cứu nó!”.

Anh nghẹn ngào: “Anh nhất định sẽ cứu nó!”. Tôi ngước mắt nhìn anh, nước mắt không thể khống chế nổi. Người đàn ông này, người đàn ông tôi đã yêu thương suốt mười năm, người đàn ông tôi muốn dùng cả đời này để yêu thương.

Giờ đây, giữa chúng tôi cũng hoàn toàn chấm dứt.

Tiếng sấm vang rền, tôi nhìn anh, nước mắt nhạt nhòa, dường như quay lại thời khắc đó.

Khắp nơi hoa nở rộ, hoa dại đỏ rực khắp đường đi, một màu đỏ tươi tắn lãng mạn. Những đám mây trắng trên bầu trời, anh nhanh nhẹn trèo lên cây hái quả lựu cho tôi. Những quả lựu trĩu trịt trên cây, vỏ hồng hồng, mềm mại tươi tắn khiến ta thèm thuồng.

Anh tươi cười hớn hở, vặt từng quả ném xuống, dường như cố ý, cứ thế nhằm vào tôi mà ném, tôi không tránh kịp, bèn hét lớn: “Có giỏi thì anh xuống đây!”. Anh đột nhiên sảy chân, trượt xuống, đôi tay chợt bám vào cành cây, nói vẻ gấp gáp: “Bà xã, anh sắp rơi xuống rồi!”. Tôi vô cùng lo lắng, suýt bật khóc. Anh lại nhảy xuống, cười hi hi nói: “Anh xuống rồi, em có giỏi thì đến đây mà đánh!”.

Tôi nhảy phắt lên lưng anh, bóp cổ anh.

Hồi đó, hoa rừng nở rộ thật lãng mạn.

Hồi đó, tình yêu thuần khiết, tôi vẫn ngây thơ tưởng rằng có thể ở bên nhau đến già.

Tôi thực sự tưởng rằng, có thể sống mãi đến già, không bao giờ rời xa nhau, không bao giờ từ bỏ nhau.

Mười năm qua, tôi vẫn luôn tưởng như vậy.

Nhưng, tất cả mọi thứ thì ra đã bị đứt mất rồi.

Thực sự đã chấm">Xe cấp cứu bấm còi inh ỏi lao thẳng về phía bệnh viện. Những đám mây đen che phủ khắp bầu trời, bầu trời tối sầm bao phủ lấy tôi. Tôi gắng gượng mở mắt, nhưng trước mắt chỉ thấy mơ màng.

Bụng đau quằn quại như thể có ai đó đang cầm dao từ từ cứa cắt máu thịt trong cơ thể tôi, từng nhát từng nhát, đau không thể nào chịu đựng nổi. Tôi lăn lộn, đau đến độ toàn thân run rẩy.

“Đương nhiên rồi, em đã quên lời anh nói rồi sao? Nếu mỗi người cả đời chỉ có thể gặp được hạnh phúc một lần duy nhất, anh nghĩ, hạnh phúc của anh chính là em…”.

“Vậy anh thích em ở điểm nào?”.

“Thích em ngốc!”.

“Đó không phải là thích!”.

“Thích em đần!”.

“Cũng không phải!”. Tôi liên tục phủ nhận, trừng mắt nhìn anh, “Cho anh nói lại!”.

Anh ghì chặt tôi vào lòng, ánh mắt nồng cháy: “Thích em, chỉ vì em là em!”.

“Chỉ khéo nịnh!”.

“Ha… Ha”. Anh chợt cười vang, trong mắt ánh lên nét tươi vui: “Vậy em thích anh ở điểm nào?”. Con mắt tôi đảo một vòng, chu môi nói: “Không nói cho anh biết đâu!”.

Mỗi người đều có cơ hội gặp hạnh phúc một lần, có đúng như vậy không? Anh đã từng nói, tôi là hạnh phúc của anh.

Anh vẫn luôn nói như vậy, tôi là hạnh phúc của anh.

Nhưng giờ đây anh lại là ma chướng của tôi.

“Bà xã, em cố gắng chịu đựng một chút!”. Giọng nói thâm trầm đó lại vang lên. Có rất nhiều y tá, bác sĩ đi đến bên cạnh tôi. Tôi gắng gượng mở mắt ra, dùng hết sức lực nắm tay ông xã.

Anh chạy theo y tá, vừa chạy vừa an ủi tôi: “Chắc chắn không có chuyện gì xảy ra đâu”. Tôi nước mắt như mưa, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay anh. Bàn tay này đã từng dắt tôi, nói là sẽ không bao giờ rời bỏ, không bao giờ rời xa. Bàn tay này đã từng vuốt ve xoa dịu đôi lông mày nhíu chặt của tôi, nói cả đời này, không bao giờ thích nhìn thấy nét mặt của tôi như vậy. Bác sĩ nói to: “Đến rồi, anh mau thả tay ra”.

Tôi ngoan cố, nắm chặt tay anh, nước mắt đầm đìa khắp mặt. Tôi không thể buông tay, nếu như lần này buông tay thì cả đời sẽ buông tay. Nếu như lần này buông tay chính là sự vứt bỏ cả cuộc đời này. Vứt bỏ người đàn ông tôi đã yêu thương suốt mười năm, đuổi anh ra khỏi cuộc đời tôi, là một người xa lạ thực sự. Tôi sao có thể buông tay được đây?

Bác sĩ nói: “Buộc phải thúc đẻ, máu chảy mãi không ngừng, cô hãy mau thả tay ra!”.

Thúc đẻ, những chữ đó giống như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi.

Anh khóc cầu xin tôi: “Bà xã, em hãy thả tay ra!”.

Tôi vẫn ra sức nắm chặt tay anh, mở to mắt, vừa khóc vừa lắc đầu: “Sao có thể…”. Nước mắt tôi nhạt nhòa nhìn anh, gắng gượng nói: “Anh sẽ bảo vệ nó có phải không? Đây là con của anh”.

Bác sĩ nhất loạt khuyên tôi: “Cô buộc phải nhanh chóng thúc đẻ”.

Anh ra sức gỡ ngón tay tôi, từng ngón từng ngón một, giọng nói nghẹn ngào. Anh nói: “Anh xin lỗi…”.

Cuộc đời của tôi, mười năm của tôi sao chỉ giữ lại được ba từ này.

Con của tôi, tất cả mọi thứ của tôi sao có thể vứt bỏ chỉ với ba từ này.

Có thể dễ dàng vứt bỏ đứa trẻ như vậy.

Tôi ra sức nắm lấy tay anh, ngón tay cứng đờ, chỉ lắc đầu, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Mười năm qua, như thể chỉ là giấc mơ, chỉ có đứa bé này mới có thể chứng minh tôi đã thực sự yêu.

Tôi thực sự có được niềm hạnh phúc trong mười năm qua.

Nhưng giờ đây, họ bắt tôi vứt bỏ

Họ không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, muốn đập nát ước mơ của tôi.

Đứa con của tôi đã thành hình rồi, nó có thể lao vào lòng tôi, gọi tôi bằng giọng nói non nớt: “Mẹ ơi!”. Nó không có quyền chọn lựa bố mẹ mình. Giờ đây thật không ngờ nó không có quyền lựa chọn được sinh tồn.

Cuối cùng, anh đã gỡ được năm ngón tay tôi ra. Tôi hoảng sợ kêu thất thanh: “Không!”. Tôi cố gắng chỉ muốn nắm lấy anh, năm lấy mười năm, tôi đã từng sống nhưng anh lại chọn lựa lui bước.

Tôi mở to mắt nhìn hình bóng quen thuộc đó dần dần biến mất trước mặt tôi, từ từ rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

Trong tiệm cắt tóc tôi đang làm đầu, anh khẽ nói: “Bà xã, anh cũng yêu em…”. Trong thị trấn nhỏ vùng sơn cước, anh khẽ nói bên tai tôi: “Cả đời này em là của anh”.

Ở dưới cây sâm thiên, tôi lao vào lòng anh. Nở nụ cười ngây thơ giống như một đứa trẻ. Tất cả mọi thứ cuối cùng đã kết thúc rồi.

Giống như một tia chớp lướt qua.

Mười năm trước, chúng tôi là những người xa lạ.

Mười năm sau, chúng tôi là những người xa lạ quen thuộc nhất.

Ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa, hình như trời đã sáng. Nhưng trong phòng vẫn tối đen khiến tôi hoảng sợ, hình bóng lờ mờ, bầu không khí tĩnh mịch đến rợn người.

Tim tôi vẫn đang đập với tiết tấu thật chậm, từng nhịp từng nhịp khe khẽ.

Tôi vẫn còn sống, thật may mắn. Nhưng con của tôi, nó đã đi rồi, đã rời xa tôi rồi, bằng một hình thức đơn giản nhất.

Màn đêm đen đặc như đè xuống, khiến tôi không tài nào thở nổi.

Người ở phía đầu giường như thể nghe thấy động tĩnh gì đó, chợt bật đèn, ánh đèn sáng rực làm tôi nhức mắt, tôi kéo chăn lên che mặt, chặn ánh sáng.

“Em thấy đỡ hơn chưa?”. Là giọng Tần Tử Long, tôi trốn trong bóng tối, lặng lẽ rơi nước mắt. Giọng anh khẩn thiết: “Em đừng buồn!”.

Đúng vậy, tôi không nên buồn, đứa con tôi mất rồi, đây đúng là ý trời muốn cho tôi và ông xã thực sự cắt đứt. Tôi không nên khóc. Nhưng, tôi không thể nào kìm nén được giọt nước mắt.

Anh lắc vai tôi, khẽ nói: “Em nói gì đi được không? Em cứ thế này, anh thực sự không yên tâm”.

Nhà mất rồi, ông xã mất rồi, con trẻ cũng mất rồi. Tôi vô cùng tức giận, hất tung chăn, đứng phắt dậy, nước mắt đầm đìa khắp mặt: “Em muốn kiện Tiểu Nhã, công an có bắt cô ta không? Đó là hung thủ giết người, em phải kiện cô ta giết người!”. Tôi tức giận đến độ toàn thân run rẩy, nước mắt tuôn rơi như mưa, nhỏ xuống chăn ướt một mả

Chẳng phải mỗi người phụ nữ đều có tình mẫu tử sao? Tình mẫu tử của cô ta chạy biến đi đâu mất rồi? Để cho sói tha đi mất rồi, hay là cho chó ăn mất rồi? Tần Tử Long hạ giọng nói: “Luật sư đang giải quyết rồi!”.

Năm ngón tay tôi chợt nắm lại, túm chặt chăn, cắn răng, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi ngước mắt nhìn anh, nói từng tiếng: “Em nhất định phải báo thù, thật không ngờ người đàn bà đó lại có thể ác độc đến như vậy. Em muốn lấy mạng cô ta!”. Tôi dường như phát điên, con tim đau đớn như thể bị ngũ mã phanh thây: “Em phải giết cô ta! Nhất định phải giết cô ta!”.

Anh chợt ôm lấy tôi, khẽ an ủi: “Em hãy bình tĩnh một chút!”.

Tôi như phát điên, nắm chặt tay đấm liên tục vào ngực anh. Anh ôm chặt lấy tôi, khiến tôi gần như không thở nổi. Anh buồn bã nói: “Anh biết em đau đớn, anh biết em căm hận, nhưng em hãy bình tĩnh, đứa bé mất rồi, đây là sự thực”.

Tôi càng đấm mạnh vào anh, dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể mình, dường như anh chính là Tiểu Nhã. Anh cố gắng thuyết phục tôi: “Anh biết rồi, trút hết được ra là tốt!”.

Cuối cùng, đôi tay tôi cũng bất lực bám vào người anh, giọng nói đứt gan đứt ruột: “Anh hãy thay em giết cô ta, em sẽ thích anh, em sẽ yêu anh”. Tôi nắm chặt vạt áo sơ mi trước ngực anh, khóc hu hu thành tiếng: “Anh giúp em… Anh giúp em…”.

Người chồng tôi đã yêu thương suốt mười năm, đứa bé tôi đã mang thai hơn ba tháng, bây giờ mất tất cả rồi.

Anh ôm tôi, ôm thật chặt. Giọng nói anh: “Được, anh giúp em, anh giúp em quên anh ta, anh giúp em yêu anh. Tất cả mọi việc đều có anh, bất luận thế nào, anh cũng ở bên cạnh em. Em có thể yên lòng, em có thể yên tâm”. Tôi vùi đầu vào ngực anh, cảm thấy mệt mỏi rã rời, chỉ có thể khóc hu hu.

Đứa con của tôi, tôi mong ước nó ngả vào lòng tôi gọi mẹ, giơ những ngón tay nhỏ xíu về phía tôi nũng nịu, giờ đây nó mất rồi. Nó thực sự biến mất khỏi thế giới này, không thể nào tìm thấy được nữa.

Tôi đã mất đứa con của tôi, tôi đã mất gia đình của tôi.

Mọi thứ đều đã kết thúc rồi.

Nước mắt tôi giàn giụa, lòng đau như dao cứa! Cánh cửa đột nhiên bật mở, Đậu Đậu mắt đỏ hoe đứng ở trước cửa, cô mím chặt môi, gọi tôi một tiếng: “Diệp Tử!”. Cô bước đến trước mặt tôi, gắng gượng mỉm cười, nhưng mắt lại ầng ậng nước: “Chị đừng sợ!”. Tôi nhìn cô, nước mắt càng tuôn rơi lã chã. Cô ôm túi chườm trước ngực, cầm hai tay giơ ra trước mặt tôi, gắng gượng cười nói: “Cho chị này!”.

Tay tôi run rẩy nhận lấy, ôm vào lòng, túi chườm nóng từ từ tỏa ra hơi ấm khiến tôi cảm thấy yên lòng. Nụ cười trên mặt Đậu Đậu trông còn xấu hơn khóc: “Chị đừng buồn, không sao đâu”. Nước mắt cô trào ra: “Thực sự không sao đâu”.

Tôi cắn chặt răng, cố gắng thu lại giọt nước mắt, toét miệng cười. Nhưng khuôn mặt lại lạnh lẽo cứng đờ, dường như bị đông cứng rồi, tôi gật mạnh đầu, vừa khóc vừa nói: “Thực sự không sao đâu”.

Cô chợt giơ tay ra, xoa xoa đôi lông mày đang nhíu chặt của tôi, cười trong nước mắt: “Chị không được như vậy, chị còn có tương lai. Đứa bé mất rồi có thể sinh lại, có phải là không thể sinh nở

Giọng tôi khản đặc, nói một tiếng: “Được!”.

Cô lại nói: “Chị rất đẹp, thật đấy, em dám đảm bảo có rất nhiều đàn ông thích chị. Con Tiểu Tam đó, chỉ cần nó dám đến, chắc chắn sẽ không được yên thân đâu!”.

Tôi chỉ gật đầu.

Cô lại khóc: “Cho nên chị phải kiên cường, chị có biết không?”.

Tôi gật mạnh đầu.

Nước mắt của Đậu Đậu ào ạt như đê vỡ: “Diệp Tử, chị nhất định phải ngoan ngoãn nằm viện để dưỡng bệnh, không được đau buồn. Chị hãy ngoan ngoãn ly hôn, đừng khóc. Nhất định không được vì đứa bé mà lén khóc”.

Nước mắt tôi nhạt nhòa, chỉ gật đầu.

Những lời cô muốn nói không bao giờ hết được: “Không có ai chắc chắn là ai của ai, không có ai nhất định phải chung sống cả đời với một người khác. Trên đời này, thứ gì quá hoàn mỹ luôn bị đập vỡ vụn”. Giọng cô run rẩy, khóc không thành tiếng: “Đứa bé quá hoàn mỹ, cho nên mới mất đi, chị có hiểu không?”.

Tôi hít thở một hơi thật sâu, chỉ biết gật đầu.

Cô gắng gượng nở nụ cười cầm lấy tay tôi, cùng đập vào lòng bàn tay cô. Cô gngón cái lên: “Cố lên, chị làm được đấy!”. Cô nghẹn ngào nói: “Cố lên!”. Nước mắt cô cũng đầm đìa khắp mặt, dường như không thể nói thêm được nữa, quay người, toàn thân run rẩy, cô nói: “Em đi đây!”.

Tôi khẽ lặng lẽ gật đầu.

Không có ai chắc chắn là ai của ai, không có ai nhất định phải chung sống cả đời với một người khác. Trên đời này, thứ gì quá hoàn mỹ luôn bị đập vỡ vụn.

Tôi nghĩ, chắc chắn đứa bé có thể hiểu.

Bởi vì nó quá tốt cho nên không kịp sinh ra trên đời này.

Bởi vì nó quá tốt, cho nên kiếp sau, chắc chắn sẽ nằm trong lòng một người mẹ khác, được trưởng thành trong niềm vui hạnh phúc ngọt ngào, hạnh phúc cả đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương