Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!
-
Chương 61-2: Anh đúng là gian thương!!!!
Tiết Lạc được Cố Nguyên Phong đặc biệt đưa vào phòng tiếp khách. Sau khi phân phó người đi pha trà, anh ta liền ngồi ở đối diện chống cằm, lăng lăng nhìn cô, nhưng lại vẫn như cũ một câu không nói.
Tiết Lạc hơi nhíu mày, tâm tình có chút buồn bực không thể nói rõ. Người này tại sao lại nhìn cô như vậy, cô cũng là người, nhất định sẽ khó chịu đó!
" Cố tổng, anh có thể vui lòng dời mắt đi một chút, bên kia có một bồn hoa rất đẹp!"
Tiết Lạc nâng tay che miệng ho khan một tiếng, chỉ tay hướng về chậu cây tử đinh hương màu tím nhỏ được đặt ở bệ cửa sổ sát đất bên cạnh ban công. Cô vốn đơn giản chỉ muốn đổi hướng chú ý của người nào đó, nhưng e rằng lại khiến người nào đó hiểu lầm, khóe môi vẫn đong đầy một nụ cười vô cùng chói mắt cùng hấp dẫn.
" Tiết tiểu thư thật có mắt thẩm mỹ, nhưng so với ngắm chậu hoa cô vẫn thích ngắm người thật như cô hơn, dù sao không phải bao giờ cũng có phụ nữ xinh đẹp để ngắm, có phải không?"
Anh thiếu thốn phụ nữ đến vậy cơ à?
Tiết Lạc âm thầm chửi trong lòng, khóe môi đã sớm co co giật giật, kiềm nén bản thân mình xúc động nói.
" Anh nếu muốn phụ nữ, làng hoa có rất nhiều. Mua một cành hoa có khi còn mua một tặng một, anh hẳn là tha hồ giải tỏa. Còn nếu không thích dùng chung đồ với người khác, tốt nhất nên tìm một tiểu bạch thỏ trong gia tộc lớn nào đó. Có lẽ trái cấm ngây thơ sẽ làm anh cảm thấy thỏa mãn!"
" Tại sao tôi không thấy Tiết tiểu thư liệt kê cô vào trong nhỉ? Nếu như là cô, tôi nhất định sẽ chọn cô! Tôi nghĩ cô đầy đủ kinh nghiệm để thỏa mãn tôi!"
Cố Nguyên Phong nheo nheo mắt, chân mi từ từ híp lại thành đường chỉ như đang nhớ lại chuyện gì đó, hào hứng nói.
" Hơn nữa tôi vẫn còn nhớ vài ngày trước cô cùng Dương đóng xuân cung đồ. Hình ảnh đó thật sự khiến tôi tê liệt thị giác! Nào, cô có suy nghĩ bỏ qua Dương mà thử với tôi không? Tôi so với cậu ta, hẳn là không kém đi!"
" Tôi thấy Cố tổng đã không có ý muốn hợp tác cùng Tiết thị, đã như vậy tôi cũng không dám làm phiền thời gian vàng ngọc quý báu của Cố tổng. Tôi xin phép về trước!"
Tiết Lạc nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, cô không thể tiếp tục kiềm chế liền chủ động đứng dậy, xoay người lấy giỏ xách liền muốn rời đi. Cố Nguyên Phong nhíu nhíu mày, đột ngột trầm giọng mở miệng.
" Đứng lại!"
Tiết Lạc làm như không hề nghe thấy Cố Nguyên Phong nói gì, quay gót đã đi gần đến cửa. Khóe mắt mỗ hồ li thoáng cái mị lên, nhanh chóng đứng dậy, gộp ba bước thành hai bước tiến tới túm lấy bàn tay của Tiết Lạc, mạnh mẽ quăng cô lên ghế salon gần đó, rồi nhanh chóng áp người xuống.
Lực tay của Cố Nguyên Phong vốn không nhẹ, hơn nữa Tiết Lạc còn đi giày cao gót, ngay lúc bị tóm lấy tay đã chới với nên khi té xuống liền đặc biệt đau đớn. Cô khó khăn hít vào một hơi, trong lúc còn chưa kịp hồi thần đã bị Cô Nguyên Phong áp xuống người. Sức nặng nháy mắt khuếch đại này làm mỗ mèo hoang nào đó nhạy bén phát hiện ra mùi nguy hiểm, một mặt kiềm nén cơn đau, một mặt nâng bàn tay yếu ớt chống đỡ thân thể người nào đó, tức giận quát.
" Anh muốn làm gì hả?"
" Cô nói xem tôi muốn làm gì? Từ lúc nào cô đã bắt đầu không xem lời người ta nói ra gì rồi. Tôi nói cô đứng lại, cô không có nghe sao?"
"Anh nói thì tôi phải nghe sao? Anh nghĩ anh là cái gì hả? Mau đứng lên!"
Tiết Lạc không khỏi cảm thấy người nào đó rất là vô lý. Vừa buồn bực vừa khó chịu đáp lại.
Cố Nguyên Phong híp lại cặp mắt hồ ly tinh sảo như hoa đào mùa xuân, thản nhiên nói.
" Cô nói tôi đứng lên thì tôi phải đứng sao? Cô nghĩ cô là cái gì hả?"
Cố Nguyên Phong không hề khó khăn đáp lại, đem toàn bộ câu nói của Tiết Lạc trả về, khác biệt duy nhất chính là danh từ nhân xưng. Lời nói giống như trêu ngươi này đủ để người nào đó tức giận cắn chặt môi, gườm gườm nhìn anh ta.
" Leo xuống! Anh muốn làm cái gì hả?"
" Muốn làm cái gì? Tôi chính là muốn hôn cô!"
Cố Nguyên Phong nói xong liền không chút chần chờ liền dán môi xuống, chạm nhẹ vào bờ môi mỏng yêu kiều của nữ nhân trong ngực. Vốn anh ta cũng chỉ muốn đùa giỡn một chút nhưng khi chạm vào cảm giác mềm mại làm đầu óc anh ta lập tức bùng nổ.
Chết tiệt! Hình như là... Hơi ngọt ngào!
Cố Nguyên Phong thầm rủa một tiếng, dĩ nhiên không tình nguyện ngay lập tức rời khỏi làn môi kia, ngược lại thử hé răng cắn nhẹ một cái, vươn lưỡi phác họa theo đường nét xinh đẹp nhỏ nhắn, vui quên lối về.
Tiết Lạc bị tập kích bất ngờ, hai mắt trừng lớn, cô nhất thời ngẩn người làm Cố Nguyên Phong thuận lợi đem làn môi cô đùa giỡn hết lần này đến lần khác, cho đến khi bị anh ta cắn nhẹ, cô mới thoáng hoàn hồn, dùng sức đẩy anh ta ra.
Cố Nguyên Phong lúc này kì lạ lại không cưỡng cầu, cười cười rời khỏi làn môi mỏng, chỉ là trước khi rời đi còn luyến tiếc liếm nhẹ một cái, ánh mắt vẫn có một nỗi ham muốn mơ hồ.
Được lắm, dục tốc bất đạt, lúc này tôi sẽ nhịn!
Đối với thái độ thỏa hiệp của Cố Nguyên Phong quả thật làm Tiết Lạc có chút không hiểu nổi. Tuy rằng cô tuyệt đối không phải lạt mềm buộc chặt, nhưng việc làm này của anh ta có vẻ như không hợp với cá tính cường ngạnh của anh ta cho lắm. Lẽ nào vì cô không phải là nữ chính hay sao?
Bất quá cô quản anh ta cá tính giống hay không giống để làm gì. Chỉ cần anh ta không hướng tới cô trêu đùa cô liền cảm thấy may mắn lắm rồi. Một mình Âu Thần Dương đủ làm cô mệt mỏi, cô mới không cần dính thêm vào phiền toái Cố Nguyên Phong này.
" Cô bị hôn đến không còn tỉnh táo rồi sao? Có phải kĩ thuật của tôi rất tốt, đủ khiến cô hài lòng đúng không?"
Cố Nguyên Phong ngả người ra thành ghế salon, nâng tay nới lỏng caravard, tiện thể tháo xuống hai cúc áo đầu tiên để lộ lồng ngực màu đồng rắn chắc vô cùng hấp dẫn. Ánh mắt câu nhân cùng điệu cười ngả ngớn ngược lại làm Tiết Lạc nổi da gà.
" Anh coi đó là hôn sao? Tôi xem như bị chó cắn!"
" Nếu cô biết hôn thế nào có thể chỉ cho tôi, tôi sẽ trả tiền theo phút, càng lâu càng nhiều tiền, bảo đảm nhiều tiền hơn cô đi làm ở Tiết thị!"
" Anh không phải quên mất tôi họ gì rồi chứ?" Cô họ Tiết, cơ bản là không cần đi làm cũng được đấy!
Tiết Lạc không hề nể mặt hừ một tiếng, xem như lời Cố Nguyên Phong nói chỉ là gió thoảng qua tai, thân thể dùng dằng muốn đứng dậy lại bị móng vuốt người nào đó vươn ra tóm chặt.
Cố Nguyên Phong cau chặt chân mày, vẻ mặt hết sức khó xem buồn bực nói.
" Vừa rồi cô nói cái gì hả? Chó cắn? Dương hôn cô thì như thế nào? Tới tôi lại là chó cắn. Tôi muốn hôn cô! Hôn cho đến khi giống người thì thôi!"
" Lăn qua một bên!"
Tiết Lạc nâng chân đạp Cố Nguyên Phong ra lại bị anh ta nắm chặt, một chút cũng không muốn buông tha.
" Cô nói lại, tôi hôn cô thì như thế nào hả?"
" Đồ gian thương này, anh từ lúc nào trở thành trẻ con như vậy rồi hả?"
Tiết Lạc hơi nhíu mày, tâm tình có chút buồn bực không thể nói rõ. Người này tại sao lại nhìn cô như vậy, cô cũng là người, nhất định sẽ khó chịu đó!
" Cố tổng, anh có thể vui lòng dời mắt đi một chút, bên kia có một bồn hoa rất đẹp!"
Tiết Lạc nâng tay che miệng ho khan một tiếng, chỉ tay hướng về chậu cây tử đinh hương màu tím nhỏ được đặt ở bệ cửa sổ sát đất bên cạnh ban công. Cô vốn đơn giản chỉ muốn đổi hướng chú ý của người nào đó, nhưng e rằng lại khiến người nào đó hiểu lầm, khóe môi vẫn đong đầy một nụ cười vô cùng chói mắt cùng hấp dẫn.
" Tiết tiểu thư thật có mắt thẩm mỹ, nhưng so với ngắm chậu hoa cô vẫn thích ngắm người thật như cô hơn, dù sao không phải bao giờ cũng có phụ nữ xinh đẹp để ngắm, có phải không?"
Anh thiếu thốn phụ nữ đến vậy cơ à?
Tiết Lạc âm thầm chửi trong lòng, khóe môi đã sớm co co giật giật, kiềm nén bản thân mình xúc động nói.
" Anh nếu muốn phụ nữ, làng hoa có rất nhiều. Mua một cành hoa có khi còn mua một tặng một, anh hẳn là tha hồ giải tỏa. Còn nếu không thích dùng chung đồ với người khác, tốt nhất nên tìm một tiểu bạch thỏ trong gia tộc lớn nào đó. Có lẽ trái cấm ngây thơ sẽ làm anh cảm thấy thỏa mãn!"
" Tại sao tôi không thấy Tiết tiểu thư liệt kê cô vào trong nhỉ? Nếu như là cô, tôi nhất định sẽ chọn cô! Tôi nghĩ cô đầy đủ kinh nghiệm để thỏa mãn tôi!"
Cố Nguyên Phong nheo nheo mắt, chân mi từ từ híp lại thành đường chỉ như đang nhớ lại chuyện gì đó, hào hứng nói.
" Hơn nữa tôi vẫn còn nhớ vài ngày trước cô cùng Dương đóng xuân cung đồ. Hình ảnh đó thật sự khiến tôi tê liệt thị giác! Nào, cô có suy nghĩ bỏ qua Dương mà thử với tôi không? Tôi so với cậu ta, hẳn là không kém đi!"
" Tôi thấy Cố tổng đã không có ý muốn hợp tác cùng Tiết thị, đã như vậy tôi cũng không dám làm phiền thời gian vàng ngọc quý báu của Cố tổng. Tôi xin phép về trước!"
Tiết Lạc nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, cô không thể tiếp tục kiềm chế liền chủ động đứng dậy, xoay người lấy giỏ xách liền muốn rời đi. Cố Nguyên Phong nhíu nhíu mày, đột ngột trầm giọng mở miệng.
" Đứng lại!"
Tiết Lạc làm như không hề nghe thấy Cố Nguyên Phong nói gì, quay gót đã đi gần đến cửa. Khóe mắt mỗ hồ li thoáng cái mị lên, nhanh chóng đứng dậy, gộp ba bước thành hai bước tiến tới túm lấy bàn tay của Tiết Lạc, mạnh mẽ quăng cô lên ghế salon gần đó, rồi nhanh chóng áp người xuống.
Lực tay của Cố Nguyên Phong vốn không nhẹ, hơn nữa Tiết Lạc còn đi giày cao gót, ngay lúc bị tóm lấy tay đã chới với nên khi té xuống liền đặc biệt đau đớn. Cô khó khăn hít vào một hơi, trong lúc còn chưa kịp hồi thần đã bị Cô Nguyên Phong áp xuống người. Sức nặng nháy mắt khuếch đại này làm mỗ mèo hoang nào đó nhạy bén phát hiện ra mùi nguy hiểm, một mặt kiềm nén cơn đau, một mặt nâng bàn tay yếu ớt chống đỡ thân thể người nào đó, tức giận quát.
" Anh muốn làm gì hả?"
" Cô nói xem tôi muốn làm gì? Từ lúc nào cô đã bắt đầu không xem lời người ta nói ra gì rồi. Tôi nói cô đứng lại, cô không có nghe sao?"
"Anh nói thì tôi phải nghe sao? Anh nghĩ anh là cái gì hả? Mau đứng lên!"
Tiết Lạc không khỏi cảm thấy người nào đó rất là vô lý. Vừa buồn bực vừa khó chịu đáp lại.
Cố Nguyên Phong híp lại cặp mắt hồ ly tinh sảo như hoa đào mùa xuân, thản nhiên nói.
" Cô nói tôi đứng lên thì tôi phải đứng sao? Cô nghĩ cô là cái gì hả?"
Cố Nguyên Phong không hề khó khăn đáp lại, đem toàn bộ câu nói của Tiết Lạc trả về, khác biệt duy nhất chính là danh từ nhân xưng. Lời nói giống như trêu ngươi này đủ để người nào đó tức giận cắn chặt môi, gườm gườm nhìn anh ta.
" Leo xuống! Anh muốn làm cái gì hả?"
" Muốn làm cái gì? Tôi chính là muốn hôn cô!"
Cố Nguyên Phong nói xong liền không chút chần chờ liền dán môi xuống, chạm nhẹ vào bờ môi mỏng yêu kiều của nữ nhân trong ngực. Vốn anh ta cũng chỉ muốn đùa giỡn một chút nhưng khi chạm vào cảm giác mềm mại làm đầu óc anh ta lập tức bùng nổ.
Chết tiệt! Hình như là... Hơi ngọt ngào!
Cố Nguyên Phong thầm rủa một tiếng, dĩ nhiên không tình nguyện ngay lập tức rời khỏi làn môi kia, ngược lại thử hé răng cắn nhẹ một cái, vươn lưỡi phác họa theo đường nét xinh đẹp nhỏ nhắn, vui quên lối về.
Tiết Lạc bị tập kích bất ngờ, hai mắt trừng lớn, cô nhất thời ngẩn người làm Cố Nguyên Phong thuận lợi đem làn môi cô đùa giỡn hết lần này đến lần khác, cho đến khi bị anh ta cắn nhẹ, cô mới thoáng hoàn hồn, dùng sức đẩy anh ta ra.
Cố Nguyên Phong lúc này kì lạ lại không cưỡng cầu, cười cười rời khỏi làn môi mỏng, chỉ là trước khi rời đi còn luyến tiếc liếm nhẹ một cái, ánh mắt vẫn có một nỗi ham muốn mơ hồ.
Được lắm, dục tốc bất đạt, lúc này tôi sẽ nhịn!
Đối với thái độ thỏa hiệp của Cố Nguyên Phong quả thật làm Tiết Lạc có chút không hiểu nổi. Tuy rằng cô tuyệt đối không phải lạt mềm buộc chặt, nhưng việc làm này của anh ta có vẻ như không hợp với cá tính cường ngạnh của anh ta cho lắm. Lẽ nào vì cô không phải là nữ chính hay sao?
Bất quá cô quản anh ta cá tính giống hay không giống để làm gì. Chỉ cần anh ta không hướng tới cô trêu đùa cô liền cảm thấy may mắn lắm rồi. Một mình Âu Thần Dương đủ làm cô mệt mỏi, cô mới không cần dính thêm vào phiền toái Cố Nguyên Phong này.
" Cô bị hôn đến không còn tỉnh táo rồi sao? Có phải kĩ thuật của tôi rất tốt, đủ khiến cô hài lòng đúng không?"
Cố Nguyên Phong ngả người ra thành ghế salon, nâng tay nới lỏng caravard, tiện thể tháo xuống hai cúc áo đầu tiên để lộ lồng ngực màu đồng rắn chắc vô cùng hấp dẫn. Ánh mắt câu nhân cùng điệu cười ngả ngớn ngược lại làm Tiết Lạc nổi da gà.
" Anh coi đó là hôn sao? Tôi xem như bị chó cắn!"
" Nếu cô biết hôn thế nào có thể chỉ cho tôi, tôi sẽ trả tiền theo phút, càng lâu càng nhiều tiền, bảo đảm nhiều tiền hơn cô đi làm ở Tiết thị!"
" Anh không phải quên mất tôi họ gì rồi chứ?" Cô họ Tiết, cơ bản là không cần đi làm cũng được đấy!
Tiết Lạc không hề nể mặt hừ một tiếng, xem như lời Cố Nguyên Phong nói chỉ là gió thoảng qua tai, thân thể dùng dằng muốn đứng dậy lại bị móng vuốt người nào đó vươn ra tóm chặt.
Cố Nguyên Phong cau chặt chân mày, vẻ mặt hết sức khó xem buồn bực nói.
" Vừa rồi cô nói cái gì hả? Chó cắn? Dương hôn cô thì như thế nào? Tới tôi lại là chó cắn. Tôi muốn hôn cô! Hôn cho đến khi giống người thì thôi!"
" Lăn qua một bên!"
Tiết Lạc nâng chân đạp Cố Nguyên Phong ra lại bị anh ta nắm chặt, một chút cũng không muốn buông tha.
" Cô nói lại, tôi hôn cô thì như thế nào hả?"
" Đồ gian thương này, anh từ lúc nào trở thành trẻ con như vậy rồi hả?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook