" Nháo thế đủ chưa. Đến cả đại thọ bà ngoại còn dám nháo? Các người nhàn rỗi lắm rồi có phải không?"

Âm thanh hùng hồn bất chợt vang lên bên tai, mạnh mẽ đem hai bên dừng lại, đều không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Đông Phương Linh nhìn về phía phát ra giọng nói, gương mặt sớm đã ủy khuất nay lại càng nhiễm một tầng yếu đuối cùng đau thương. Nước mắt không nói tiếng nào đã lặng yên giống như hạt ngọc đứt dây, càng lã chã rơi xuống mặt đất.

Tiết Lạc cúi đầu, bình tĩnh mím môi cười lạnh. Cô rất khinh thường kiểu cách của Đông Phương Linh. Cô ta dù là nữ chính Bạch Liên Hoa đi chăng nữa cũng không cần phải diễn sâu như vậy đi.

Đúng là đang sợ người khác không biết cô ta ủy khuất sao?

Tiết Lạc cũng thật muốn xem, cô ta là ủy khuất như thế nào? Cho dù thao túng được Đông Phương lão gia thì đã làm sao? Cô ta cũng không thể đem tất cả mọi người đều lừa gạt như vậy đi!

Chính là như vậy, người đến không phải ai khác mà chính là gia chủ của Đông Phương gia. Cũng chính là ông ngoại của Đông Phương Linh cùng chủ nhân thân thể này. Ông ta cũng chính là một phần nguyên nhân đẩy Tiết Lạc nguyên tác đi đến bi kịch.

Người này, cô nên đối xử như thế nào mới tốt đây?

Đông Phương Kiến Huy trầm trọng bước đến. Ông năm nay đã hơn bảy mươi tuổi. Nhưng kì lạ vẫn rất khỏe khoắn, mạnh mẽ. Dấu vết thời gian thậm chí chẳng lưu lại bao nhiêu. Hơn nữa cả người còn tản ra một loại khí tức bức người, làm người khác không nhịn được sợ hãi.

Đây chính là khí chất được tu dưỡng từ trong xương, khi mà ông ta còn làm ở quân đội.

Truyền thống của Đông Phương gia vốn xuất thân từ quân đội, nhưng đến đời con của Đông Phương Kiến Huy lại sản xuất ra toàn người nhút nhát sợ chết. Bọn họ chính là không chịu nổi áp lực trong quân nên cuối cùng đều rút về kinh thương. Dựa vào danh tiếng của Đông Phương gia chủ lại phất lên như diều gặp gió.

Nhưng chung quy vẫn là dựa dẫm hơi người khác, trong những tinh anh khác tự thân lập nghiệp, Đông Phương thị rõ ràng yếu ớt hơn rất nhiều. Tiết Lạc chỉ nghĩ đến ngày Đông Phuot thị không còn Đông Phương gia chủ chống lưng. Cái đó không phải là mặc cho người ta giày xéo hay sao?

Đáng tiếc, Đông Phương Kiến Huy cả đời uy vũ nhưng cuối cùng lại dưỡng ra loại người bất tài như vậy? Cái này không phải chứng minh ông ta đã từ sớm tạo nghiệt ư?

Liền ngay cả Đông Phương Nguyệt Minh sống dưới sự bảo bọc từ Đông Phương gia cũng đã sớm chán ghét các anh trai cùng mẫu đồng bào của mình đến chết rồi.

Đông Phương Kiến Huy tiến lại, ánh mắt sắc bén hơi lóe lên. Ông liếc mắt nhìn Tiết Lạc đang làm ra vẻ ngoan ngoãn cúi đầu, trong đáy mắt dường như có một ánh sáng khó hiểu.

Sau lại nhìn Đông Phương Linh đang thút thít đứng một bên, nhíu nhíu chân mày kém rậm rạp đã muốn chuyển sang màu trắng. Không nói hai lời liền quay đầu ra đằng sau, phân phó cho một nữ hầu đứng đằng sau.

" Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa tiểu thư vào trong đi!"

" Vâng, thưa lão gia!"

Nữ hầu cung kính cúi đầu, vội vàng tiến lên muốn kéo tay Đông Phương Linh nhưng lại không nghĩ đến cô ta lại mãnh liệt giằng ra, vội vàng túm lấy chân của Tiết Lạc, thảng thốt kêu to, đầu lắc nguầy nguậy đầy đáng thương.

" Chị, chị tha cho em đi! Em muốn được về nhà a! Em thật sự không cố ý đâu..."

Đông Phương Linh vừa khóc vừa nói, bàn tay nhỏ bé bám chặt vào lớp vải cao cấp mềm mại trên bộ lễ phục.

Tiết Lạc nhíu chân mày, đem tay của Đông Phương Linh kéo ra, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nhưng trong mắt người khác lại hết sức nhu hòa.

" Chị thật sự không trách em. Nhưng chỉ muốn khuyên em nói gì cũng cẩn thận. Em nói như vậy không phải muốn mọi người đem nhà họ Tiết ra làm trò cười hay sao. Em là họ Đông Phương, nếu không muốn ở Tiết gia liền rời đi thôi. Miếu Tiết gia nhỏ không lưu lại nổi đại phật a!"

Uy hiếp! Tuyệt đối là uy hiếp!

Đông Phương Linh gần như dựa sát vào người Tiết Lạc. Môi mím chặt đến mức vặn vẹo. Cũng không phải cô ta không muốn giả bộ mà là lực tay của Tiết Lạc quá mạnh khiến cô ta vô cùng đau đớn. Vốn đã muốn kêu lên một tiếng. Ai nghĩ đến còn chưa kịp mở miệng, một âm thanh mềm mại đã rót vào tai.

" Không phải muốn xé váy làm tôi xấu mặt sao? Vì cái gì lại yếu đuối như vậy? Cô vẫn chưa hiểu một đạo lí, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn a! Cô làm tôi xấu mặt? Nhưng lại quên những biểu hiê của cô chính là vô cùng xấu xí làm người ta buồn nôn. Sao? Có muốn quay lại đằng sau nhìn thử vẻ mặt Lâm Quân Thần đang nhìn cô không? Hẳn là rất thú vị đi!"

Thân thể Đông Phương Linh giấu sau thân hình mảnh khảnh của Tiết Lạc mãnh liệt run rẩy một chút. Đôi mắt mở to lấm lét quay đầu nhìn qủa nhiên thấy Lâm Quân Thần đang bày ra một vẻ mặt vô cùng chán ghét khiến cô ta trực tiếp muốn ngã xuống mặt đất lạnh như băng. Cả người đều đông cứng như rơi vào hầm băng.

Tiết Lạc nhợt nhạt cười một tiếng, tay nhẹ nhàng buông ra để mặc cô ta ngã xuống. Muốn tính kế cô, ít ra cũng phải suy xét đến hậu quả trước a!

Mọi người xung quanh nghe Tiết Lạc dịu dàng khuyên nhủ vô cùng rõ ràng, nên việc Đông Phương Linh té ngã rõ ràng không xem vào mắt, thậm chí còn cười cợt quay đầu bàn tán. Rõ ràng là đem mặt mũi Đông Phương gia đều bán hết.

Đông Phương Kiến Huy mím chặt môi, ông ta tiến lên phía trước, đứng chắn trước mặt Đông Phương Linh, liếc mắt nhìn nữ hầu đằng sau. Không nói cũng biết là muốn ra lệnh điều gì.

Nữ hầu trong lòng vẫn không vui vì vừa bị đẩy xuống, nhưng cũng không dám trái lệnh Đông Phương Kiến Huy vội vã quay người, giúp đỡ Đông Phương Linh đứng dậy, đi vào bên trong. Lần này cô ta đã tê liệt, vô cùng an phận để mặc nữ hầu dìu dắt đi vào.

Đông Phương Kiến Huy đợi Đông Phương Linh rời đi mới quay đầu nhìn Tiết Lạc, trầm giọng nói.

" Đi theo ta đến thư phòng!"

Tiết Lạc mím môi nhu thuận đi theo, ánh mắt lại hoàn toàn không có lo sợ khúm núm như cô vẫn thể hiện, vừa thoát khỏi ánh mắt mọi người liền đứng thẳng lưng, theo sát Đông Phương Kiến Huy. Khóe môi từ đầu đến cuối đều hiện hữu độ cong nhàn nhạt không rõ.

--- ------ ------ ------ ------ ------ -----

Thư phòng.

Đông Phương Kiến Huy chắp tay sau lưng, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng lưng thẳng tắp mà đứng lại không nói câu gì làm không khí trong phòng trở nên bế tắc cùng đặc quánh.

Tiết Lạc cười nhạt một tiếng, không chút cố kị ngồi xuống ghế bên cạnh bàn trà, ngón tay nhỏ bé chấm lấy nước trà vẽ xuống từng đường nét kì dị.

Quả nhiên, người chờ không nổi vẫn là Đông Phương Kiến Huy. Ông quay đầu, sắc bén trừng Tiết Lạc, lạnh giọng.

" Là cô cố ý đúng không?"

Đông Phương Kiến Huy nói thế nào cũng từng là quân nhân. Tâm tư sắc sảo hơn người thường không biết bao nhiêu, dĩ nhiên cũng không dễ lừa gạt.

Nhưng không dễ lừa gạt thì thế nào, Tiết Lạc vốn không có ý muốn lừa gạt. Nghe Đông Phương Kiến Huy chất vấn liền không quanh co gật đầu, cười cợt nói.

" Đúng, là tôi cố ý! Ông đau lòng sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương