Âu Thần Dương đánh chết cũng không nghĩ rằng Tiết Lạc nói khóc liền khóc như vậy. Anh bối rối buông tha hai bàn tay nhỏ của cô, vụng về lau đi từng giọt nước mắt to như hạt đậu lũ lượt rơi xuống như xát muối vào lòng anh. Chỉ là, vì cái gì nước mắt lại càng lau càng nhiều đây?

Tiết Lạc bị bàn tay ấm áp của Âu Thần Dương vụng về lau đi nước mắt. Cô chính là bị bàn tay có nốt chai của anh làm cho làn da tinh tế mịn màng phát đau. Chỉ là cô không phải vì cơn đau này tính toán, thậm chí còn có chút ngẩn người không thể tin được người nam nhân tuấn tú cao quý này thế nhưng hạ mình lau nước mắt cho cô.

Chỉ là, Tiết Lạc cũng không có chìm đắm trong loại suy nghĩ này quá lâu. Cô buồn bực nhận ra người nam nhân đang lau nước mắt cho mình cũng chính là đầu sỏ khiến mình rơi nước mắt. Cô có phải đã điên rồi hay không, vừa rồi vậy mà có chút cảm động vì người này. Cô nhất định là điên rồi!

Tiết Lạc mím chặt môi mỏng, cáu bẳn đem tay của Âu Thần Dương đang yêu thương vuốt ve trên gương mặt nhỏ nhắn của cô mạnh mẽ hất ra.

Lần này đến lượt Âu Thần Dương kinh ngạc ngẩn người. Bàn tay bị hất ra cứ như vậy lơ lửng giữa không trung. Ánh mắt anh chạm vào hình ảnh Tiết Lạc đang tự tay lau nước mắt lòng đau như bị nhéo một cái thật mạnh. Tâm khảm cứ như vậy thầm lặng rỉ máu.

Âu Thần Dương mím chặt môi, từ từ đem biểu tình kinh ngạc của bản thân rút về. Gương mặt tuấn tú khôi phục vẻ thanh lãnh, lạnh lùng vốn có. Giọng nói trầm ấm mang theo từ tính thản nhiên nói.

" Em dù có khó chịu đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể nào phủ nhận được em đã từng là người phụ nữ của tôi. Trên người em đến giờ vẫn còn lưu lại hơi thở của tôi. Em nghĩ xem, nếu như tôi đem chuyện này nói ra, em nhất định phải gả cho tôi! Không phải hay sao?"

" Anh muốn cái gì? Anh muốn làm cái gì? Hả? Anh nghĩ ba mẹ tôi sẽ tin anh sao?"

Tiết Lạc quả nhiên bị lời nói của Âu Thần Dương chọc giận. Cô vươn tay nắm lấy cổ áo sơ mi thẳng thớm của người đàn ông cao lớn trước mắt, kéo mạnh. Đôi mắt to tròn ầng ậc nước loé lên tia đỏ vô cùng đáng thương.

Lạc Lạc! Tôi rất muốn đợi em! Đợi em trưởng thành! Đợi em chấp nhận tôi! Đợi em yêu thương tôi! Yêu đến mức không có tôi không thể sống.

Nhưng Lạc Lạc, tôi không chờ nổi nữa! Cơ hội là do bản thân tự đoạt mà có. Tôi không thể chờ đến lúc em ngã vào tay gã đàn ông khác mới đuổi theo em khóc lóc đòi em trở về!

Tôi không ngại khóc lóc, nhưng tôi muốn em là người của tôi!

Âu Thần Dương mím mím môi, trong lòng tất cả đều là giãy dụa. Nhưng cuối cùng vẫn là kiên định! Lạc Lạc, xin lỗi!

Âu Thần Dương suy nghĩ như vậy. Khoé môi từ từ cong lên. Anh vươn tay nắm lấy bàn tay của cô, ngăn không cho cô tiếp tục kéo về phía trước. Từ tốn nói.

" Cho dù họ không tin, tôi cũng có cách làm cho họ tin! Để họ gả em cho tôi! Em tin hay không?"

Tiết Lạc mấp máy môi. Cô rất muốn kiên trì nói không nhưng lại không thể phủ nhận. Cô mãi mãi không quên kết cục cuối cùng bi thảm trong cuốn tiểu thuyết. Hơn ai hết, cô biết quyền lực của nam chính là vô biên! Họ được ưu ái có bàn tay vàng mà dù cô có cố gắng thế nào cũng không có được.

An Li, thế giới cậu tạo ra cẩu huyết như vậy! Tớ chưa bao giờ thấy tuyệt vọng như lúc này!

" Âu Thần Dương, tôi sẽ hận anh!"

Âu Thần Dương, tôi sẽ hận anh!

Tôi - Sẽ - Hận - Anh!

Sẽ - Hận - Anh!

Hận - Anh!

Âu Thần Dương bị câu nói của Tiết Lạc doạ cho ngẩn người. Đáy mắt kiên định giãy dụa bắt đầu do dự. Anh không muốn cô hận anh! Không muốn! Tuyệt đối không muốn!

" Nếu như vậy! Tôi không bắt em gả cho tôi! Nhưng chúng ta làm một giao dịch! Như thế nào?"

" Giao dịch gì?"

" Em tiếp tục là người phụ nữ của tôi, một lần! Sau đó, tôi trả cho em tự do! Em không có quyền phủ nhận! Một là em trở thành người phụ nữ của tôi, đêm nay ở bên cạnh tôi! Còn hai là em gả cho tôi, trở thành người phụ nữ của tôi suốt đời. Của một mình tôi! Tôi có thể mặc kệ em hận tôi mà ngoan tâm chiếm giữ lấy em. Vì đây chính là cái giá mà em chọn lựa. Tôi là một doanh nhân! Em biết mà. Tôi không muốn làm ăn thua lỗ. Đây là thoả thuận cuối cùng mà tôi có thể thương lượng. Người thông minh như em, hẳn là biết nên chọn lựa chọn như thế nào? Có phải hay không?"

Nhượng bộ cuối cùng!

Tiết Lạc mím chặt môi! Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm đối đầu với đôi đồng tử sâu thẳm kiên định kia. Cô biết Âu Thần Dương nói không giả! Anh ta thật sự bắt cô phải lựa chọn!

Tiết Lạc cắn răng, rũ xuống rèm mi mềm mại che đi đáy mắt tràn ngập giãy dụa. Hồi lâu mới mở miệng.

" Được! Tôi chấp nhận!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương