Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!
-
Chương 46: Âu Thần Dương nổi giận
Thẩm Dật Phàm hé mắt nhìn gương mặt xinh đẹp gục xuống càng gần. Đôi hàng mi dài rũ xuống, bị gió thổi rung rinh như cánh bướm mềm mại vũ động gãi nhẹ vào lòng người khiến lòng ăn nhột nhạt vô cùng.
Thẩm Dật Phàm híp mắt, cuối cùng cũng nâng đầu, tại đôi môi mềm mại hồng nhuận của Tiết Lạc đáp xuống một nụ hôn. Anh cũng không quên đùa nghịch đưa lưỡi phác thảo làn môi thiếu nữ mềm mại.
Cảm giác quả thật giống như anh tưởng tượng. Ngọt ngào như mật!
" Tiết Lạc, mau tỉnh!"
Thẩm Dật Phàm hạ đầu, lần nữa dừng lại trên đùi nhỏ của Tiết Lạc. Dù không tình nguyện nhưng cũng không thể nào không đánh thức cô. Anh có thể nghe được giọng nói ngái ngủ nhẹ nhàng khẽ ưm một tiếng, càng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đặc sắc của cô khi tỉnh dậy.
Tiết Lạc hấp háp làn mi, đôi mắt vi kiều hé mở. Cô nâng lên tay nhỏ, lười biếng dụi dụi hai mắt, cuối cùng cũng có thể mở mắt ra.
Thẩm Dật Phàm híp mắt nhìn những hành động như nước chảy mây trôi của mèo nhỏ. Nhìn tới đôi mắt to tròn mở lớn của cô ngạc nhiên nhìn anh. Giống như nhất thời không kịp ý thức bản thân đang ở vị trí nào tự thấy đáng yêu vô cùng.
" Tỉnh sao?"
" Thẩm... Thẩm Dật Phàm? Sao tôi lại ở đây?"
Tiết Lạc trợn tròn mắt, ngón tay nhỏ chỉ thẳng vào mặt Thẩm Dật Phàm kinh ngạc mở miệng hỏi.
" Thế nào? Ngủ dậy tất cả đều quên rồi sao?"
Thẩm Dật Phàm nâng đầu, từ từ ngồi thẳng dậy, đem hai tay đan vào nhau khoanh lại trước ngực híp mắt châm chọc Tiết Lạc.
Tiết Lạc nghe Thẩm Dật Phàm nói không khỏi giật mình. Vội vàng cúi đầu kiểm tra quần áo trên người. Nhận thấy tất cả đều đầy đủ liền không khỏi thở phào một hơi.
May mắn, may mắn không tiếp tục vượt rào. Chuyện giữa Âu Thần Dương còn muốn nhốn nháo một hồi lâu đến tận lúc này vẫn chưa giải quyết xong. Nếu còn với Thẩm Dật Phàm, cô còn không bị phiềm muốn chết hay sao?
Thẩm Dật Phàm nheo đôi mắt sâu hun hút nhìn những hành động lưu loát ngây ngốc của Tiết Lạc. Tròng mắt gần như muốn thâm đen hơn mấy phần chuyển xuống lướt qua vòng ngực no đủ phập phồng của thiếu nữ so với bất kì phương pháp mời gọi nào khác càng muốn khiến người ta nổi lên dục hoả trêu chọc dâng cao.
Nữ nhân này, làm sao có thể tuỳ tiện như vậy đây?
" Anh làm sao vậy?"
Tiết Lạc sau khi an lòng vỗ vỗ ngực. Nói thế nào cũng cảm thấy có lỗi vì đã nghĩ xấu cho Thẩm Dật Phàm.
Anh ta dù sao cũng là bác sĩ tri thức nho nhã. Nào có bản tính ngựa đực như con sói Âu Thần Dương bên kia?
Này, Thẩm đại ca, tôi hướng anh tạ tội. Được sao?
Mỗ mèo hoang nào đó âm thầm mặc niệm trong lòng xin lỗi Thẩm Dật Phàm đủ một ngàn lần. Nhưng bản thân cô hẳn không hề hay biết, trong tương lai không xa, người nào đó so với ngựa đực còn muốn dũng mãnh hơn mấy phần.
Lúc ấy cô có hối hận, xem ra vẫn là quá trễ!
" Không vấn đề gì! Đứng dậy rửa mặt ra ăn chút gì đó! Tôi sẽ đưa em về!"
Thẩm Dật Phàm dời mắt khỏi địa phương vô hạn câu nhân, thâm sâu nhìn Tiết Lạc một cái rồi nhếch khoé môi thần bí cười. Thời gian còn rất nhiều, dù có là mèo cũng có lúc cần phải bẻ móng vuốt! Anh tuyệt đối không vội!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
" Mau dừng xe! Dừng tại chỗ này tốt rồi!"
Tiết Lạc ngồi ở ghế phụ lái nhảy lên loi choi. Tay nhỏ vươn ra liên tục đập mạnh lên vai Thẩm Dật Phàm bắt buộc anh dừng lại.
Thẩm Dật Phàm buồn bực đạp phanh xe. Đôi mắt nhanh nhẹn lướt qua quan sát địa phương xung quanh. Đáy mắt thoáng hiện ra không hài lòng. Chán nản nói.
" Chỗ này khá vắng vẻ. Góc nhìn cũng khuất. Không phải là còn một đoạn nữa mới đến nhà của cô hay sao? Cô không sợ bị người ta bắt cóc?"
Tiết Lạc liếc mắt khinh thường Thẩm Dật Phàm. Trong cổ họng phát ra một tiếng hừ lạnh đầy chán ghét.
Cô nhanh nhẹn tháo dây an toàn, lại không dấu vết xoa xoa cần cổ đau nhức. Vừa nghĩ tới người nào đó không chút thương tiếc đem cổ cô xách từ ghế sau lên ghế trước vẫn là vô hạn bất mãn.
Bây giờ dù ngồi trên xe người này thêm dù chỉ một giây cô đều thấy buồn bực đâu!
Tiết Lạc mở cửa xe, vươn chân bước ra ngoài. Cũng không thèm nhìn biểu tình phảng phất chút tiếc nuối của Thẩm Dật Phàm. Không mặn không nhạt phán một tiếng.
" Không dám phiền đến bác sĩ Thẩm. Tôi vẫn là tự trở về đi! Anh nên nhớ tôi với anh hết nợ! Không tiễn!"
Thẩm Dật Phàm nhíu mày không vui nhìn Tiết Lạc đối với anh xa lạ. Vốn muốn há miệng nói gì đó nhưng lại vừa vặn nhìn thấy động tác xoa cổ của cô cũng tự ý thức được bản thân có lỗi, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Buồn rầu vẫy tay.
" Vậy gặp lại sau!"
Gặp em gái anh!
Tiết Lạc hừ hừ hai tiếng. Nếu không phải hôm nay cô đi là giày búp bê, cô nhất định sẽ dùng mũi giày cào tróc lớp sơn của chiếc siêu xe trước mặt. Chỉ là cuối cùng cô vẫn thức thời không nói gì. Đợi đến lúc đem Thẩm Dật Phàm tiễn bước, mới an tâm quay người đi vào trong ngõ.
Chỉ là, đi vào không bao lâu thì cô liền biết bản thân gặp phải đại nạn rồi. Ai có thề cho cô biết tại sao Âu Thần Dương, người mà cô nỗ lực trốn tránh bao lâu lại có thể xuất hiện ngay trước cổng nhà với sắc mặt đen tối thâm trầm này?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô có một loại xúc động muốn cong mông bỏ chạy. Đại nạn tới rồi a!
Thẩm Dật Phàm híp mắt, cuối cùng cũng nâng đầu, tại đôi môi mềm mại hồng nhuận của Tiết Lạc đáp xuống một nụ hôn. Anh cũng không quên đùa nghịch đưa lưỡi phác thảo làn môi thiếu nữ mềm mại.
Cảm giác quả thật giống như anh tưởng tượng. Ngọt ngào như mật!
" Tiết Lạc, mau tỉnh!"
Thẩm Dật Phàm hạ đầu, lần nữa dừng lại trên đùi nhỏ của Tiết Lạc. Dù không tình nguyện nhưng cũng không thể nào không đánh thức cô. Anh có thể nghe được giọng nói ngái ngủ nhẹ nhàng khẽ ưm một tiếng, càng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đặc sắc của cô khi tỉnh dậy.
Tiết Lạc hấp háp làn mi, đôi mắt vi kiều hé mở. Cô nâng lên tay nhỏ, lười biếng dụi dụi hai mắt, cuối cùng cũng có thể mở mắt ra.
Thẩm Dật Phàm híp mắt nhìn những hành động như nước chảy mây trôi của mèo nhỏ. Nhìn tới đôi mắt to tròn mở lớn của cô ngạc nhiên nhìn anh. Giống như nhất thời không kịp ý thức bản thân đang ở vị trí nào tự thấy đáng yêu vô cùng.
" Tỉnh sao?"
" Thẩm... Thẩm Dật Phàm? Sao tôi lại ở đây?"
Tiết Lạc trợn tròn mắt, ngón tay nhỏ chỉ thẳng vào mặt Thẩm Dật Phàm kinh ngạc mở miệng hỏi.
" Thế nào? Ngủ dậy tất cả đều quên rồi sao?"
Thẩm Dật Phàm nâng đầu, từ từ ngồi thẳng dậy, đem hai tay đan vào nhau khoanh lại trước ngực híp mắt châm chọc Tiết Lạc.
Tiết Lạc nghe Thẩm Dật Phàm nói không khỏi giật mình. Vội vàng cúi đầu kiểm tra quần áo trên người. Nhận thấy tất cả đều đầy đủ liền không khỏi thở phào một hơi.
May mắn, may mắn không tiếp tục vượt rào. Chuyện giữa Âu Thần Dương còn muốn nhốn nháo một hồi lâu đến tận lúc này vẫn chưa giải quyết xong. Nếu còn với Thẩm Dật Phàm, cô còn không bị phiềm muốn chết hay sao?
Thẩm Dật Phàm nheo đôi mắt sâu hun hút nhìn những hành động lưu loát ngây ngốc của Tiết Lạc. Tròng mắt gần như muốn thâm đen hơn mấy phần chuyển xuống lướt qua vòng ngực no đủ phập phồng của thiếu nữ so với bất kì phương pháp mời gọi nào khác càng muốn khiến người ta nổi lên dục hoả trêu chọc dâng cao.
Nữ nhân này, làm sao có thể tuỳ tiện như vậy đây?
" Anh làm sao vậy?"
Tiết Lạc sau khi an lòng vỗ vỗ ngực. Nói thế nào cũng cảm thấy có lỗi vì đã nghĩ xấu cho Thẩm Dật Phàm.
Anh ta dù sao cũng là bác sĩ tri thức nho nhã. Nào có bản tính ngựa đực như con sói Âu Thần Dương bên kia?
Này, Thẩm đại ca, tôi hướng anh tạ tội. Được sao?
Mỗ mèo hoang nào đó âm thầm mặc niệm trong lòng xin lỗi Thẩm Dật Phàm đủ một ngàn lần. Nhưng bản thân cô hẳn không hề hay biết, trong tương lai không xa, người nào đó so với ngựa đực còn muốn dũng mãnh hơn mấy phần.
Lúc ấy cô có hối hận, xem ra vẫn là quá trễ!
" Không vấn đề gì! Đứng dậy rửa mặt ra ăn chút gì đó! Tôi sẽ đưa em về!"
Thẩm Dật Phàm dời mắt khỏi địa phương vô hạn câu nhân, thâm sâu nhìn Tiết Lạc một cái rồi nhếch khoé môi thần bí cười. Thời gian còn rất nhiều, dù có là mèo cũng có lúc cần phải bẻ móng vuốt! Anh tuyệt đối không vội!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
" Mau dừng xe! Dừng tại chỗ này tốt rồi!"
Tiết Lạc ngồi ở ghế phụ lái nhảy lên loi choi. Tay nhỏ vươn ra liên tục đập mạnh lên vai Thẩm Dật Phàm bắt buộc anh dừng lại.
Thẩm Dật Phàm buồn bực đạp phanh xe. Đôi mắt nhanh nhẹn lướt qua quan sát địa phương xung quanh. Đáy mắt thoáng hiện ra không hài lòng. Chán nản nói.
" Chỗ này khá vắng vẻ. Góc nhìn cũng khuất. Không phải là còn một đoạn nữa mới đến nhà của cô hay sao? Cô không sợ bị người ta bắt cóc?"
Tiết Lạc liếc mắt khinh thường Thẩm Dật Phàm. Trong cổ họng phát ra một tiếng hừ lạnh đầy chán ghét.
Cô nhanh nhẹn tháo dây an toàn, lại không dấu vết xoa xoa cần cổ đau nhức. Vừa nghĩ tới người nào đó không chút thương tiếc đem cổ cô xách từ ghế sau lên ghế trước vẫn là vô hạn bất mãn.
Bây giờ dù ngồi trên xe người này thêm dù chỉ một giây cô đều thấy buồn bực đâu!
Tiết Lạc mở cửa xe, vươn chân bước ra ngoài. Cũng không thèm nhìn biểu tình phảng phất chút tiếc nuối của Thẩm Dật Phàm. Không mặn không nhạt phán một tiếng.
" Không dám phiền đến bác sĩ Thẩm. Tôi vẫn là tự trở về đi! Anh nên nhớ tôi với anh hết nợ! Không tiễn!"
Thẩm Dật Phàm nhíu mày không vui nhìn Tiết Lạc đối với anh xa lạ. Vốn muốn há miệng nói gì đó nhưng lại vừa vặn nhìn thấy động tác xoa cổ của cô cũng tự ý thức được bản thân có lỗi, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Buồn rầu vẫy tay.
" Vậy gặp lại sau!"
Gặp em gái anh!
Tiết Lạc hừ hừ hai tiếng. Nếu không phải hôm nay cô đi là giày búp bê, cô nhất định sẽ dùng mũi giày cào tróc lớp sơn của chiếc siêu xe trước mặt. Chỉ là cuối cùng cô vẫn thức thời không nói gì. Đợi đến lúc đem Thẩm Dật Phàm tiễn bước, mới an tâm quay người đi vào trong ngõ.
Chỉ là, đi vào không bao lâu thì cô liền biết bản thân gặp phải đại nạn rồi. Ai có thề cho cô biết tại sao Âu Thần Dương, người mà cô nỗ lực trốn tránh bao lâu lại có thể xuất hiện ngay trước cổng nhà với sắc mặt đen tối thâm trầm này?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô có một loại xúc động muốn cong mông bỏ chạy. Đại nạn tới rồi a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook