Meo meo~~ Vù vù vù

Tiết Lạc lười biếng dựa đầu vào bàn. Hai bàn tay nhỏ mềm mại gác lên làm gối. Gương mặt xinh đẹp khi ngủ trông càng thêm nhu hoà cùng dịu dàng khiến người khác nhìn vào ai cũng không nhịn được yêu thích.

Ai cũng nói cô là mèo quả thật không có sai. Không những tính tình giảo hoạt như mèo, ngay cả ngủ cũng có mùi vì giống như mèo nhỏ.

Mèo nhỏ ấy à, chính là lười biếng và thích ngủ ngày vô cùng. Chỉ có điều, dường như càng nom lại càng đáng yêu đi!

Diêu Nhật Hàn chống tay xuống bàn, tựa đầu lên nghiêm túc nheo mắt quan sát mỗ mèo hoang nào đó đang vùi đầu ngủ say. Vừa ngủ lại vừa phát ra tiếng ngáy nho nhỏ vo ve như muỗi kêu. Đôi môi hồng nhỏ nhắn nhè nhẹ vểnh lên, đối với nam sinh ngồi gần lúc này lại giống như đòi mạng người.

Đây chính là công khai quyến rũ người khác sao?

Diêu Nhật Hàn rên hừ hừ hai tiếng trong cổ họng. Buồn bực trong lòng không thể phát tiết cùng tâm tình chộn rộn không hiểu tại sao lúc này lại làm cho cậu vô cùng khó chịu.

Nỗ lực ép bản thân mình quay đầu đi. Lúc này cậu rất không muốn nhìn thấy con mèo lười biếng đó. Thật cũng không hiểu cô có cái gì tốt, tại sao lại càng nhìn lại càng thấy thích đây?

Hay là có bệnh rồi?

Diêu Nhật Hàn nheo nheo chân mày. Nâng bàn tay lên đặt trên trán, cảm thấy đầu mình quả thật có chút nóng bỏng. Ngẩm nghĩ một chút lại quay đầu nhìn cái gương đặt trên bàn của Tiết Lạc, nhận ra mặt mình mạc danh kì diệu thế nào lại đỏ lên như màu tôm luộc. Màu sắc này suýt chút doạ cho cậu giật nảy mình.

Vì thế nào lại đó như vậy?

Không phải là cô ta lây bệnh đó chứ? Tại sao mỗi lần nhìn cô ta lại thấy tim đập thình thịch?

Quả thật là rất không bình thường!

Tiết Lạc lúc này đã ngủ say sưa. Cô dĩ nhiên hoàn toàn không biết Diêu Nhật Hàn đang gán lên đầu cô một loạt tội danh vô cùng phi lý. Nếu như để cô biết, hẳn là sẽ vươn móng vuốt mèo, chỉ vào mặt cậu rủa to.

" Dựa vào! Ngươi vướng vào tâm lý tuổi mới lớn còn dám đổ thừa lão nương lây bệnh? Tin hay không, lão nương tại đây vươn móng vuốt xé xác ngươi!"

Aiz... Nghe qua thật là đẫm máu vô cùng. Cũng thật may mắn vì mỗ mèo hoang nào đó không hề hay biết đi...

Trở về hiện tại...

Diêu Nhật Hàn sau khi suy nghĩ chán chê, cũng đã tính tới rất nhiều khả năng nhưng so sánh lại cảm thấy tất cả đều có chút không thoả đáng. Cuối cùng cậu cũng có một quyết định vô cùng sáng suốt chính là sảng khoái quăng hết mọi thứ ra sau đầu.

Cứ tới đâu liền hay tới đó đi...

" Tiết Lạc... Con mèo lười, cô mau dậy!"

Diêu Nhật Hàn ghé vào tai của Tiết Lạc hét to. Bất quá, mỗ mèo hoang nào đó ngủ say một chút cũng lại không hề hay biết.

Chỉ cảm thấy hơi thở nam tính trong khoảng cách gần phả vào vành tai nhạy cảm khiến ai đó vô cùng nhột nhạt. Mặc dù đang nằm nhưng lại không tự chủ được run lên một cái.

Tiết Lạc cảm thấy vừa nhột vừa ngứa. Không những không thèm ngồi dậy mà còn rất có tự giác vươn tay, không chút kiêng nể vỗ bẹp vào miệng Diêu Nhật Hàn. Liên tiếp tại môi mềm của cậu hạ xuống mấy cái đánh đủ vang. Khoé môi thế nhưng từ từ nhếch lên, vù vù lầm bầm một tiếng.

" Muỗi... Nhột... Ừm..."

Diêu Nhật Hàn bị đánh đầu tiên là ngẩn người. Chỉ cảm thấy ngón tay tinh tê cùng làn da mềm mại nõn nà tựa như da em bé thoáng chút chạm vào môi mình tạo ra loại xúc cảm vô cùng dễ chịu. Nhất thời khiến nhịp tim vừa bình ổn không bao lâu lại mãnh liệt đập lên dồn dập, tựa như muốn phá tan lồng ngực chui ra ngoài.

Chết tiệt!

Diêu Nhật Hàn ý thức được bản thân càng lúc càng thất thường. Nhỏ giọng mắng thầm hai tiếng, vội vàng nâng tay lên tóm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn, tay còn lại đập mạnh lên mặt bàn, lớn giọng quát.

" Tiết Lạc, cô dậy ngay lập tức cho tôi! Cô đang đi học hay là đi ngủ hả?"

Tiết Lạc đang ngũ say cảm thấy mặt bàn đột nhiên rung lắc dữ dội theo bản năng liền nhảy dựng lên, ngay lập tức chui đầu xuống gầm bàn ngồi co ro đem tay đặt trên đầu gối. Đã vậy còn hét to một tiếng.

" Mau trốn, động đất tới!"

Động... Động đất?

Diêu Nhật Hàn trừng lớn mắt nhìn Tiết Lạc ngồi co ro chui dưới gầm bàn đi kèm với một vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Đôi mắt to tròn mở lớn, phảng phất phủ thêm một tầng sương mù nhàn nhạt tưởng như sắp khóc đến nơi.

Khoé môi của cậu cũng vì thế mà co giật liền hồi. Trong lúc không tự chủ lại nhìn xuống một bàn tay của mỗ mèo hoang nào đó vẫn đang nằm trong bàn tay của cậu. Quả thật là nhìn kiểu nào cũng giống như cậu đang bắt nạt cô vậy.

Cái người này ấy à? Giả bộ cũng có thể giống y như thật sao?

Diêu Nhật Hàn nâng tay đỡ trán, một tay kéo nhẹ bàn tay nhỏ của cô, rất không tình nguyện nói.

" Cô... Mau ra đây đi... Động đất chỗ nào? Còn mệt cô có thể nghĩ ra tình huống khôi hài như vậy!"

" Ách? Không phải động đất?"

Tiết Lạc nghi ngờ đưa mắt nhìn xung quanh, lại nhìn người đứng sừng sừng trừng mắt nhìn mình liền cũng biết bản thân mình hiểu nhầm. Cô ngượng ngùng sờ sờ cánh mũi nhỏ, chậm rì rì chui ra ngoài. Sau lại an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế, bộ dáng văn nhã hoàn toàn khác xa với con mèo nhỏ lười biếng ham ngủ vừa rồi.

Diêu Nhật Hàn hừ một tiếng, bóp nhẹ bàn tay nhỏ bé một cái mới buông ra. Không hiểu sao lại có một chút cảm giác luyến tiếc. Mềm mại như vậy, lại còn nhỏ nhỏ đáng yêu. Sờ vào cảm giác vô cùng tốt. Trước đây thế nhưng không nhận ra cô có làn da đẹp như thế này.

Mặc dù có bao nhiêu không tình nguyện nhưng Diêu Nhật Hàn vẫn phải nén nhịn. Cậu từ từ ngồi xuống ghế, vắt hai chân vào nhau tạo thành tư thái vô cùng ưu nhã. Đôi mắt tà mị xen lẫn tiếu ý liếc nhìn Tiết Lạc một cái, thản nhiên nói.

" Bài tập tôi giao ra cô làm đến đâu rồi!"

" Ách?"

Tiết Lạc không khỏi rụt vai lại. Đôi mắt to tròn lom lom nhìn Diêu Nhật Hàn. Khoé môi lập tức cong lên thành một nụ cười lấy lòng, ngượng ngùng ấp úng vài tiếng cũng không thể nói rõ.

" Cái đó... Ừm, cái đó..."

" Cái đó như thế nào? Hửm?"

Diêu Nhật Hàn nheo mắt, âm tiết cuối cùng ngân ra thật dài mạnh mẽ gõ vào lòng Tiết Lạc mấy cái. Bàn tay cầm cuốn vở của cô cũng theo đó run lên, rất không tình nguyện đặt lên bàn, đẩy về phía cậu.

Diêu Nhật Hàn liếc nhìn Tiết Lạc, lại vươn tay cầm lấy cuốn vở được bao bọc cẩn thận bằng bìa con mèo đang ngủ phun ra ra bong bóng vô cùng đáng yêu. Cậu mím mím môi lật cuốn vở qua lại hai lần, cảm thấy con mèo trong bìa này rất giống so với ai đó vừa nãy.

Chẳng lẽ lười chính là tập tính của loài mèo?

Diêu Nhật Hàn cười khẽ một tiếng, bàn tay thon dài nâng lên, ưu nhã mở ra trang vở. Vừa mở ra, cậu suýt nữa bị đã doạ đến trợn trừng mắt.

Chỉ thấy trên trang vở trắng tinh có một nét bút chì. Đầu đề ghi nét chữ tròn tròn, ngay ngắn. Đặt trên trang giấy thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Nhưng đến lúc làm bài lại cẩu thả đến trắng trợn. Nét chữ giằng co chồng chéo lên nhau. Những chữ sai được gạch đi rồi chỉnh sửa bằng bút bi quả thật là muốn có bao nhiêu nham nhở liền có bấy nhiêu nham nhở. Đã vậy, cuối trang giấy còn vẽ một con mèo to đang nâng móng vuốt đang chùi mặt.

Tiết Lạc nhìn sắc mặt Diêu Nhật Hàn càng lúc càng đen thì cảm thấy vô cùng có lỗi, nụ cười lấy lòng càng muốn đậm thêm mấy phần, vươn móng vuốt ra tính đem vở thu về. Không nghĩ tới, thế nhưng bị Diêu Nhật Hàn đánh mạnh một cái bức cho rụt về.

Tiết Lạc trưng ra bộ mặt đáng thương hề hề, một bên ôm móng vuốt, một bên còn phải lấy lòng Diêu Nhật Hàn khiến ai đó dù muốn nổi giận cũng không thể. Buồn bực đem cục tức nuốt ngược lại vào trong cổ họng, kiềm chế kích động muốn xách cổ cô lên, mạnh bạo đánh vào mông vài cái. Phải một lát sau, mới dùng giọng nói trầm trầm mang theo một tia nguy hiểm từ tốn nói.

" Tiết Lạc, cô có ba giây chuẩn bị để bắt đầu giải trình nguyên nhân sự việc này!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương