Một chiếc xe BMW sang trọng dừng trước cổng khách sạn. Ngay lập tức liền có hai người đứng trực bên ngoài tiến lên thay người trong xe mở cửa.

Tiết Lạc tao nhã mỉm cười lịch sự gật nhẹ đầu, nhấc chân bước xuống xe. Sau đó cô mới quay đầu, đỡ tay mẹ Tiết, khoác tay bà cùng đi vào bên trong.

Đông Phương Linh đợi hai người đã đi xa mới e dè xuống xe. Cô ta cúi xuống nhìn bộ váy dạ hội màu trắng tinh tế của mình, lại nhìn về phía Tiết Lạc. Ánh mắt sắc bén trừng trừng nhìn cái bóng trắng nhỏ nhắn yêu kiều đã dần đi xa khuất tầm mắt. Ngay lập tức ai hơn ai thua liền bộc lộ vô cùng rõ ràng.

Vì cái gì chứ?

Đông Phương Linh cắn chặt hàm răng trắng nhỏ xinh lên bờ môi hồng nhạt. Trong lòng vô cùng không cam. Không phải Tiết Lạc thích nhất những loại đồ màu sắc loè loẹt sặc sỡ sao? Vì lí gì hôm nay lại dùng dạ phục màu trắng?

Này không phải là muốn đánh thẳng vào mặt mũi của cô ta sao?

Đông Phương Linh nắm chặt tay. Tâm trạng rối như tơ vò càng lúc càng khó chịu. Trong một thoáng liền đem hết tất cả mọi tội lỗi đổ lên đầu Tiết Lạc.

Không phải bình thường Tiết Lạc thường vận những bộ đồ màu sắc sặc sỡ lại hở hang thô tục không chịu nổi. Còn Đông Phương Linh luôn chọn màu trắng, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối e dè. Khiến cho người khác vừa nhìn đã dâng lên ý tưởng muốn bảo vệ.

Hôm nay lại khen ngược, Đông Phương Linh như cũ yếu đuối trong dạ phục màu trắng. Thế nhưng Tiết Lạc đồng dạng màu sắc rõ ràng có khí thế hơn hẳn. Vừa giống như điềm đạm, đáng yêu, một mặt lại thanh nhã động lòng người. Tổng thể còn toát ra một loại khí chất cao quý, quyến rũ khiến người ta không thể nào rời mắt.

Đem Tiết Lạc hiện giờ đi so với Đông Phương Linh, cô ta rõ ràng không thể dành được nửa điểm lợi thế. Không những vậy còn giống như bị làm thành lá xanh bên cạnh hoa sen tịnh đế. Chính là làm nền để người ta khoe sắc.

Thực hận!

Đông Phương Linh hừ khẽ một tiếng, chờ Tiết Lạc đi thật xa mới bắt đầu bước vào. Nếu là trước đây, cô ta nhất định kiên trì đi theo Tiết Lạc. Có cô ta làm nền cô nhất định có thể rạng rỡ. Nhưng là hôm nay thì tuyệt đối không được.

Tiết Lạc lúc này không hề hay biết Đông Phương Linh đang mạnh mẽ chỉ trích bản thân. Cô đang thực vui vẻ cùng mẹ Tiết đi vào sảnh tiệc. Bị mẹ Tiết kéo đi vòng vòng giới thiệu với hàng loạt mệnh phụ phu nhân khác nhau.

Thật sự là mệt đến mức không kịp thở mà!

" Mẹ, dừng lại có được hay không? Con đã mệt lắm rồi a!"

Tiết Lạc vội vàng kéo tay mẹ Tiết, đau khổ cầu xin khi thấy bà vẫn còn muốn kéo cô đi giới thiệu với một nhóm phu nhân khác. Vẻ mặt đáng thương mếu máo chọc người thương tiếc lập tức bày ra, công kích tâm hồn yếu đuối của mẹ Tiết.

" Mệt rồi?"

Mẹ Tiết nghe Tiết Lạc nói liền ngẩn người. Vội vàng quay đầu chăm chú nhìn con gái. Quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô, trong lòng liền run lên một hồi.

Sao bà có thể quên Lạc Lạc chẳng qua vừa mới xuất viện đây? Chắc hẳn là vì sức khoẻ còn quá yếu nên mới như vậy đi.

" Con không sao chứ? Mệt mỏi ở đâu? Có chỗ nào đặc biệt khó chịu hay không?"

Mẹ Tiết quay Tiết Lạc vòng vòng, không ngừng hỏi han tình trạng sức khoẻ khiến cô không thể nào không vươn tay ngăn bà lại. Vội vàng nói.

" Con không sao! Chỉ là hơi nhức đầu thôi! Mẹ hay để con lại góc bên kia nghỉ ngơi liền tốt a!"

" Thật chỉ nhức đầu thôi?"

Mẹ Tiết nheo mắt hoài nghi nhìn Tiết Lạc. Bà thật lo lắng cô có chỗ không khoẻ mà cố tình giấu đi. Như vậy quả thật là vô cùng không tốt a!

Tiết Lạc thấy mẹ Tiết có vẻ hoài nghi liền không để ý liên tục gật mạnh đầu. Triệt để xác định bản thân mình thật sự không có vấn đề nhường bà yên lòng.

Mẹ Tiết nhận được khẳng định từ Tiết Lạc cũng yên tâm một phần. Sau đó liền tặc lưỡi, tiếc rẻ thở dài nói.

" Vốn là định đưa con đi giới thiệu với các quý phu nhân bên kia. Nếu tìm đến cho con một mối hôn sự thì thật tốt rồi!"

Tiết Lạc nghe mẹ Tiết nói mới vỡ lẽ hành động kì quái hôm nay của bà. Khoé môi theo đó liền không khỏi run rẩy từng hồi, gượng gạo nói.

" Mẹ, còn còn nhỏ..."

" Không nhỏ!"

Mẹ Tiết trảm đinh tiệt thiết phủ định. Không những thế còn bồi thêm một câu.

" Con không thấy những phu nhân đó đều thực thích con hay sao?"

" Ách?"

Tiết Lạc nghẹn lời mím mím môi. Không khỏi nhớ đến vẻ mặt đặc sắc của các quý mệnh phụ phu nhân vừa rồi. Trên mặt bọn họ ngoại trừ lúc đầu có chút ngạc nhiên ra thì rất nhanh liền thay thế bằng gượng gạo lấy lệ, ẩn ẩn bên trong còn có một chút trào phúng cùng khinh thường nhàn nhạt.

Từ đầu đến cuối rõ ràng làm gì có chỗ nào " thực thích " cô nha?

Thật ra cũng không thể trách họ đối với cô có định kiến. Dù sao trước kia Tiết Lạc nguyên chủ đã đi rất nhiều tiệc rượu. Cô ta là loại người như thế nào trong mắt mọi người đều đã rõ ràng nhất thanh nhị sở. Làm gì có chuyện bọn họ vì cô hôm nay đột nhiên lễ phép, thanh nhã mà liền đem quăng tất cả nhận thức trước kia?

Những phu nhân ở đây sợ là đã sớm thành tinh, nào có chuyện dễ lừa lọc qua ải như vậy? Còn không biết xem xét bản thân mình nặng mấy gam đâu.

Tiết Lạc thở hắt ra một tiếng. Khó khăn lắm mới dụ được mẹ Tiết đi ra ngoài xã giao với các phu nhân khác. Để cô tuỳ tiện chạy vào một góc ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, lười không muốn động đậy nữa rồi.

Tiết Lạc trước đây là tổng biên tập cho một tuần báo thời trang nên rất kĩ lưỡng trong việc ăn mặc.

Cô cũng thường xuyên đi giày cao gót nhưng phần lớn thời gian làm việc trong phòng nên để thoải mái cô đều cởi giày ra. Chỉ khi nào đi thị sát hoặc kiểm tra tiến độ ảnh chụp hàng tuần mới đeo vào. Nhìn chung thời gian đeo giày cao gót cũng không có nhiều lắm.

Chỉ là hôm nay thì khổ rồi. Để phù hợp với bộ dạ phục cô đang mặc. Mẹ Tiết đặc biệt chuẩn bị một đôi giày thuỷ tinh gót nhọn cao đến bảy phân. Tuy thiết kế tinh tế, xinh đẹp nhưng đi nhiều thì chân rất dễ bị sưng phồng lên vô cùng đau đớn.

Tiết Lạc len lén nhấc chân khỏi giày để đôi chân được thoải mái dễ chịu một chút. Cô quả thật rất phục những yến yến oanh oanh ở trong này. Đi giày cao gót cao mười hai phân mà có thể lượn qua lượn lại lâu như vậy? Thật sự là không mệt mỏi chút nào hay sao đây?

" Phiền cô để cho tôi một ly cooktail! Cảm ơn!"

Tiết Lạc nhìn một nữ phục vụ đi ngang qua. Liền chọn lấy một ly cooktail màu xanh lục bích rất xinh đẹp. Ngồi yên một chỗ nhân nhi từng chút một, vừa thích ý nhìn tuấn nam mĩ nữ qua qua lại lại trước mắt xã giao lẫn nhau. Biểu hiện vô cùng thoả mãn rồi.

" Tiết tiểu thư, chủ tịch cho mời cô!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương