Cuộc Chiến Trạch Nam
-
Chương 1
Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang trong phòng, Thư Muội Dao ngậm nước trong miệng, súc miệng vài cái qua loa rồi nhổ ra bọt kem, lấy tốc độ chạy 100m về phía cửa lớn.
“Đến đây!”
Đây là lần thứ ba trong vòng 10 phút, cô phải chạy tới chạy lui đóng mở cửa.
“Dao Dao thật có lỗi, tớ đang vội!” Chung Hân Di từ ngoài đẩy cửa tiến vào, chạy vào trong phòng, một bên kêu lên.
“Không sao mà.” Cô đáp lại người đã lao đi không thấy bóng dáng trong không khí, “Đúng rồi, cẩn thận có nước –” Còn chưa khô.
Thư Muội Dao còn chưa nói xong, đã chợt nghe thấy tiếng có người bị trơn mà ngã xuống. Sàn nhà chấn động dữ dội.
Cú ngã này thật không nhẹ.
Trên tay cô cầm bàn chải đánh răng, tựa vào cạnh cửa, lắc đầu thở dài.
Cái kẻ lơ mơ này đúng là tự làm tự chịu thôi, vài phút trước khi lao ra cửa thì làm đổ cốc nước trên tay mình, cô đã giúp đỡ xử lý hậu quả, sàn nhà còn chưa khô, đã thấy người này quay về.
“Dao Dao, cám ơn……” Vừa ngã một cú, trên tay ngoài cái cặp công văn, giờ lại thêm một túi da đóng kín, tư thế kỳ quái chạy tới phía cô.
Đại khái là thần kinh của người này đặc biệt vụng về, cô nhìn Hân Di trong một chốc mà đã đá thúng đụng nia, được cái số lần nghe thấy cô ấy kêu đau lại cực kì ít.
“Nhớ phải kiểm tra xem có vết thương nào không đó, không cần phải chạy.”
Cô bất đắc dĩ dặn dò.
Có một người bạn cùng phòng vụng về thế này, đối với chuyện cô nàng quên mang tài liệu, quên mang chìa khóa, ăn cơm quên mang tiền…… Ba lần bảy lượt hết nhận được điện thoại khẩn cầu cứu của cô ấy lại còn phải giúp mở cái cửa lớn bị khóa trái ở ngoài, thu thập tàn cục đủ các loại, Thư Muội Dao sớm đã tập nhiều thành thói quen.
Vốn là con gái đầu lòng, cô khá biết cách chăm sóc người khác, nhưng cô cũng không có ai thích vơ chuyện vào người thế này, tất cả là do đã nhìn quá nhiều rồi, cái kẻ lơ mơ này mà quýnh lên sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện khủng bố ngoài ý muốn, dựa vào tình nghĩa bạn cùng phòng, một số việc có thể giúp cho da thịt cô ấy đỡ đau một chút, cớ sao lại không làm đây?
“Một tiếng nữa tớ sẽ ra ngoài, 45 phút nữa cậu mà về thì xuống tầng dưới nhà Bội Vân lấy chìa khóa nghen!” Cô nhắc nhở cô bạn cùng phòng một lần nữa, người đã làm mất chìa khóa lần thứ n.
“Ok! 3q! Bye bye ~” Đáp lại cô, là câu trả lời quanh quẩn dưới cầu thang. (aoi: 3q là ‘thank you’)
Lo lắng sẽ nghe thấy tiếng có người ngã cầu thang, Thư Muội Dao làm đà điểu đóng cửa lớn lại.
Sau đó cô đến phòng bếp cầm lấy khăn lau, trở lại hiện trường vụ án lau dọn một hồi, để phòng ngừa cái kẻ lơ mơ đó lại quay về, gây ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi xử lý xong xuôi, trở lại phòng tắm tiếp tục hành trình đánh răng, đánh răng xong, cô lên ban công, thu lại quần áo đã phơi khô, giữ lại một bộ để mặc, tiếp theo đem toàn bộ chỗ quần áo đã gấp gọn cho vào tủ.
Vốn là buổi sáng cô phải đi làm, không được ở nhà, nhưng phần kiêm chức quản lý ngắn hạn hôm trước đã làm xong, giờ cô phải đi kiếm công việc mới. Chút nữa, cô có hẹn đến đó phỏng vấn.
Ôm quần áo sạch đi vào phòng tắm, cô bắt đầu cởi áo, quần…… Cho đến khi trần trụi, mở nước ấm, bắt đầu tắm.
Bởi vì công tác thường xuyên bận rộn, trừ phi được nghỉ, Thư Muội Dao rất ít có thời gian thảnh thơi, thời gian tắm ngắn ngủi lúc sáng sớm thế này, đã là một loại hưởng thụ rất lớn.
Cô một bên ngâm nga hát, một tay chà xát đầu tạo ra một đống bọt khí màu trắng.
“ ~ ~ ~ a –” Trong nhà hiện tại chỉ có một mình, cô vui vẻ xướng lên giai điệu cá heo.
A ~ thiên đường trần gian.
Đáng tiếc, khi cô đang đắm chìm trong giai điệu cá heo của mình, chuông điện lại xuyên qua cửa phòng tắm, chói tai chen vào tiếng ca của cô.
Cô tạm dừng vài giây, xác định chính mình không có nghe sai, chuông điện xác thực đang kêu.
“Ây dà, chết mất!” Cô vội vàng lau cái đầu đầy bọt xà phòng, tiện tay cầm lấy cái khăn quấn lại quanh mình, lại một lần nữa chạy xuống cửa lớn.
Nhón mũi chân, Thư Muội Dao bước đi chậm lại, toàn thân ướt sũng đi đến cạnh cửa, dọc đường chú ý đến chân mình đang không ngừng chảy nước cùng bọt xà phòng xuống sàn nhà, lo lắng chút nữa có người dẫm phải lại trượt chân.
“Chú ý trên sàn còn ẩm ướt –”
Cô mở cửa ra, tầm mắt theo cái sàn đầy bọt nước di động lên trên, giây tiếp theo, câu chữ cuối cùng biến mất trong không khí.
Cô trừng mắt nhìn cái người ngoài cửa –
Không phải Hân Di.
Đối phương hiển nhiên cũng không dự đoán được sẽ thấy một người con gái nửa thân trần đi ra mở cửa, giật mình sửng sốt, rồi trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Chung Ấn Nghiêu cứng ngắc tại chỗ trong chốc lát, sau lại phát hiện đối phương cũng giống mình ngây ngốc một chỗ, đành phải bất chấp khó khăn, tiên phong đánh vỡ trầm mặc.
“Chào cô, tôi là anh trai của Hân Di……” À, anh nhận ra người trước mặt…… Cho nên không phải nhầm nhà rồi.
Hình ảnh trước mắt hại Chung Ấn Nghiêu trong đầu một mảnh hỗn loạn, trong lúc nhất thời, anh không nghĩ tới nên rời đi hay nên xoay người, tránh đi cái tình huống xấu hổ này một chút.
Lớn như vậy rồi, còn không có kinh nghiệm tự giới thiệu trước “con gái lõa thể”, tầm mắt anh không biết nên để chỗ nào, đành phải giống cái kim chỉ nam không khống chế được, không ngừng đảo loạn.
“Cái kia…… chìa khóa của Hân Di đánh rơi trên xe tôi, tôi vừa mới phát hiện…… Con bé hiện tại có việc, bảo tôi có rảnh thì mang đến nhà trọ…… tôi lại vừa vặn đi qua khu này……” Vụng về đưa chìa khóa ra phía trước, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào góc vuông phía trên khung cửa, không dám ngắm loạn.
Bị tiếng nói gọi hồn về, vốn định đóng cửa lại, nhưng đối phương đã tự giới thiệu trước, còn đem mục địch khai báo xong. Thư Muội Dao đành phải dán vào ván cửa, đem phần lớn thân thể giấu phía sau.
Tuy rằng không phải Hân Di, nhưng người này là anh trai cô ấy, cũng không thoát khỏi quan hệ với cô!
Chưa bao giờ oán trách phải giúp đỡ bạn cùng phòng, cô lần đầu tiên có ý nghĩ muốn bóp chết tên kia — thuận tiện đâm mù mắt anh ta – vì xúc động.
May mà hành động của đối phương thoạt nhìn vô cùng quân tử, ý nghĩ xúc động muốn hành hung của cô chậm rãi rời đi.
“Đưa cho tôi là được rồi.” Tay cô nắm lấy cái chìa khóa.
“Cám ơn…… À…… Thật có lỗi.” Chung Ấn Nghiêu như trước trừng mắt nhìn góc khung cửa, cảm giác ngón tay ẩm ướt mát lạnh của đối phương xẹt qua lòng bàn tay mình, xúc cảm lạnh lẽo làm lòng anh ngứa ngáy, cái chìa khóa bị lấy đi rồi, anh không biết nên nói lời cảm ơn hay xin lỗi, đành phải nói cả hai.
“Không sao. Hẹn gặp lại.” Cô đi từng bước, chuẩn bị đóng cửa lại.
Chết tử tế thì không chết, một bước dẫm lên chỗ bọt nước, cô bị trượt, té ngã trên mặt đất, một tiếng kêu sợ hãi thoát ra khỏi yết hầu.
Tiếp theo là tiếng hô đau.
Đau quá!
Ngũ quan của Thư Muội Dao nhăn thành một nhúm, nhịn đau ngẩng đầu, nhìn thấy ngoài cửa chưa được đóng, một đôi mắt đen bởi vì nghe thấy tiếng cô mà xoay tròn vào mục tiêu, sững sờ nhìn chằm chằm cô.
“Cô…… Có sao không?” Vẻ mặt của anh giống như rất kì lạ, lại lần nữa khó khăn nặn ra âm thanh, nhìn cô ngã ngồi trên mặt đất, tựa hồ do dự có nên tiến đến giúp cô một tay không.
Thư Muội Dao giường như cũng cực độ khiếp sợ giương mắt nhìn 2 giây, rồi chuyển tầm mắt qua một bên, thấy một cái khăn tắm vàng nhạt bị móc tại tay nắm cửa.
Nếu đoán không sai, hẳn là vài giây trước nó còn quấn trên người mình.
Phần thân thể trực tiếp tiếp xúc với cảm giác lạnh lẽo đã chứng thực phán đoán của cô.
Một giây tiếp theo, cô cuộn người ngay tại chỗ thành một quả bóng, thét lên chói tai.
Chung Ấn Nghiêu một thân comple áo vét phẳng phiu, bước chân lại bên thấp bên cao đi vào trong tòa nhà thương nghiệp lớn “Ngải Bảo – Khoa học kĩ thuật”.
Sau khi đánh xe về công ty, ven đường không ngừng có người gọi anh hỏi về hạng mục công tác, anh chỉ có thể ấn cái đầu đau như muốn nứt ra, nhất nhất trả lời từng vấn đề của đoàn người.
Ngải Bảo, là nơi ứng dụng trình tự phần mềm máy tính để phát triển công ty, bắt đầu từ một chương trình kiêm dự án mà bốn đứa bạn cùng phòng tham gia với nhau đều có cùng vấn đề cần chia sẻ bàn luận, đến cùng nhau thành lập phòng làm việc, chiêu mộ thêm thành viên, thậm trí càng về sau còn muốn phát hành cổ phiếu, treo biển hành nghề của cửa hàng trên thành phố, rồi đạt được đến trình độ phát triển như hiện nay.
Nói thực ra, anh đối với chuyện thành lập công ty không có hứng thú, cho nên lúc ban đầu việc thống nhất cùng các chuyện vụn vặt lớn nhỏ đều là do hai tên bạn tốt, Tiền Quán Kiệt cùng Chu Luật tìm cách xử lý.
Chờ khi công ty chính thức thành lập, vốn liếng của hai người kia cũng đủ, căn bản không cần anh hỗ trợ bỏ vốn, công ty đương nhiên cũng thành tình huống có hai CEO [2] – tới đây, tất cả đều không thành vấn đề. Vấn đề là ở chỗ, anh cứ bất tri bất giác như vậy, trở thành một trong những ông chủ sáng lập ra Ngải Bảo.
[2] CEO: Chief Executive Officer có nghĩa là người lãnh đạo cao nhất trong 1 công ty hoặc 1 tổ chức, chịu trách nhiệm thực hiện hàng ngày các chính sách của hội đồng quản trị.
“Đúng, số 12…… Không phải…… Không phải, cái POS [3] kia cũ…… Ngày mai là kỳ hạn kí kết của án kiện kia, nếu không cậu quay lại hỏi lần nữa…… Được, cái này bỏ, không thành vấn đề, tôi sẽ cùng chủ sở hữu nói chuyện……”
[3] POS: Point of Sales hoặc Point of Service, nói một cách chính xác, là nơi thực hiện giao dịch/giao tác (transaction) mua bán lẻ. Vd: quầy tính tiền siêu thị, nhà hàng, khách sạn, shop, …
Nếu là vài năm trước, Chung Ấn Nghiêu khẳng định tình nguyện ngồi bàn máy đánh chữ, cũng không nghĩ muốn nói chuyện.
Nhưng từ khi bước vào kinh doanh, không khỏi từ soho [4] biến thành nghề chính, thậm chí chung vốn nhập cổ phần, sau khi trở thành nửa chủ, dù trước đây chán ghét thế nào, cũng phải kiên trì làm.
[4]soho viết tắt của Small Office/Home Office, tức là làm việc tại nhà
Ai bảo tốc độ mở rộng cùng trình độ phát triển của công ty kinh người như vậy, hiện tại anh có muốn làm việc hay không, đã không còn là vấn đề của riêng anh, mà còn phải lo lắng cho tiền lương của một đống công nhân viên, thậm chí sau lưng những công nhân kia còn thay mặt cho cả gia đình.
Có lúc anh không khỏi hoài nghi, có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không, bốn ông chủ sáng lập, Chu Luật thì về quê đuổi theo bà xã, rút khỏi công tác; Một CEO khác là Tiền Quán Kiệt luôn chạy trốn không thấy bóng người; Cao Diệc Tường thiên tài máy tính kiêm quái thai cả ngày luôn dán với cái bàn máy tính, kẻ rảnh rỗi chớ tới gần.
Cũng chỉ có anh, cả ngày mặc tây trang, chịu mệt nhọc chạy khắp nơi trong công ty làm nghiệp vụ.
Đại khái cũng bởi vì cá tính anh sinh ra đã hiền hòa tính tình tốt, khiến anh trở thành ông chủ sáng lập Ngải Bảo dễ giao tiếp nhất, tất cả mọi người đều thích hỏi chuyện anh.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng, chính là trong công ty tụ tập hơn phân nửa đều là những người tình nguyện ở trước máy tính đánh chữ giao tiếp, cũng không muốn mặt đối mặt làm việc với cái mồm, điều này khiến anh so với những chủ quản công ty khác, tiết kiệm không ít nước miếng.
Sau 15 phút bước vào công ty, anh rốt cục trở lại văn phòng của mình.
“Hôm qua cậu đi đâu?”
Anh còn chưa kịp thở một hơi, Cao Diệc Tường canh giữ ở văn phòng ,từ sau máy tính ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng hỏi anh.
“Bệnh viện.” Anh nói không chút sức lực: “Làm gì?”
Người này nếu không có việc gì chắc chắn sẽ không đến đây la cà.
“Cậu hôm qua không có ở đây.” Cao Diệc Tường vẻ mặt đứng đắn, giọng nói mang vẻ lên án.
Chung Ấn Nghiêu mới nghĩ tới, hôm qua là ngày người bạn thân này đi mua vật dụng hàng ngày.
“Thật có lỗi, tối nay tớ sẽ cùng cậu đi đến cửa hàng.” Vẻ mặt anh bất đắc dĩ, cởi áo khoác tây, ngã vào một bên trên sô pha.
Anh đương nhiên sẽ không vọng tưởng khen ngợi bạn mình tự đi ra ngoài mua, tên quái thai này có khả năng làm nhân viên bán hàng lên cơn điên, vì vậy để tránh cho cậu ta ra ngoài bị người ta vây đánh, anh cùng A Kiệt từ thời học sinh đã có thói quen thay phiên nhau làm bảo mẫu cho thằng bạn tốt này.
“Hôm qua cậu đi bệnh viện?” Thấy bạn tốt ngồi phịch ở trên sô pha, dáng vẻ mệt mỏi, Cao Diệc Tường mới bất tri bất giác nghĩ tới mà hỏi.
“Trên thực tế, tớ cả ngày hôm qua ở bệnh viện.” Cả khuôn mặt Chung Ấn Nghiêu chôn vào lòng bàn tay, yếu ớt nói.
“Tớ có nên đeo khẩu trang không?” Trên mặt đối phương hiện lên vẻ cảnh giác.
“Không cần. Tớ nghĩ não bị chấn động thôi sẽ không lây bệnh.”
Cao Diệc Tường nhướn mi, vẻ mặt quái dị. “Cậu gây gổ với khách hàng à?”
“Không phải.” Liếc mắt xem thường. Anh chưa đến nỗi ăn no rửng mỡ thế. “Hơn nữa cho dù tớ cùng khách hàng đánh nhau, cũng không dùng đầu làm vũ khí.” Bọn họ đều dựa vào cái đầu để kiếm cơm, ngoài cái cổ thì tất cả đều được tăng cường bảo hộ.
Anh thậm trí hoài nghi hơn phân nửa thời gian đều dùng để lái xe, dùng chuột, gõ bàn phím, lấy sức đâu ra đánh nhau với người ta. Anh tự nhận bản thân là một điển hình trong giới trạch nam, chứ không phải trong giới mãnh nam.
“Tớ ngã từ cầu thang xuống, bị đụng gáy.” Biết câu nói này có khả năng làm bạn tốt dẫn ra một cuộc khủng hoảng khác, anh tiếp tục giải thích, “Không phải ở chỗ chúng ta, cầu thang chỗ bọn mình vô cùng an toàn, không có chồng chất đồ linh tinh, độ cao cầu thang cũng vừa phải, chiều tối có đèn chiếu sáng. Tớ đi tìm em gái, ngã ở chỗ nó.”
“Ồ.” Cao Diệc Tường thở ra, rốt cục hủy bỏ cảnh giác.
Nghe được bạn tốt như trút được gánh nặng, Chung Ấn Nghiêu cảm thấy mình thực sự nên đuổi cậu ta ra ngoài.
“Sau khi não bị chấn động sẽ có ba loại biến chứng, nếu bác sĩ cho cậu rời khỏi bệnh viện, hơn nữa còn cùng tớ đối đáp được, tớ mạnh dạn đoán rằng bệnh của cậu thuộc loại thấp nhất, hẳn là không cần tớ cứ cách vài giờ vào nói chuyện cùng một lần, bảo đảm –”
“Không cần!” Không đợi đối phương nói xong, bệnh nhân đang nằm ngã trên sô pha đành phải nhanh chóng cưỡng chế ngắt lời cái kiểu quan tâm hỏi thăm khác thường này để tránh bệnh tình của mình bị chuyển biến xấu. “Tớ chỉ cần nằm một chút, bảo trì im lặng thôi.”
Cao Diệc Tường nhún nhún vai, vẻ mặt tự nhiên biểu tình muốn làm gì cũng được.“Nhớ là phải đi mua đồ đấy.” Nói hết, hắn ngắt nguồn cắm điện, chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút…… A Tường –” Khi hắn cầm laptop của mình, chuẩn bị rời đi, Chung Ấn Nghiêu đột nhiên gọi lại. “Tớ hỏi cậu chút, à…… Nếu có người đàn ông không cẩn thận, làm hành động thất lễ với một người phụ nữ không quen biết……
“Cậu thấy…… Dưới loại tình huống này, anh ta nên cho chuyện đã qua quên đi, dù sao bọn họ cũng không tính là có quen biết, hay là nghĩ biện pháp xin lỗi thì tốt hơn?”
Cao Diệc Tường đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt sâu xa khó hiểu tự hỏi, trầm ngâm hồi lâu.
“Cậu là đang đùa ai hả?” Hắn tự ngẫm lại bản thân không biết tiến công chiếm đóng.
Chung Ấn Nghiêu xụi lơ vô lực. “…… Không phải trò đùa đâu.”
Anh nhất định bị đụng hỏng rồi, thế nên mới vọng tưởng cái sinh vật ngoài thế giới này có thể cho anh một chút sáng kiến, không bằng anh đi đốt hương khấn lạy, thỉnh cầu thần linh bày cách, có khi còn thực tế hơn.
“Thôi, không cần nữa, coi như tớ chưa hỏi gì vậy. Ra ngoài làm ơn đóng cửa, cám ơn.”
Cao Diệc Tường lại lần nữa nhún vai, biến mất như anh mong muốn.
Nghe được tiếng đóng cửa, vẻ mặt Chung Ấn Nghiêu cũng như bạn tốt vừa rồi — như trút được gánh nặng.
Nằm thẳng cẳng, anh cảm thấy mình như sắp chết đến nơi rồi, không cần A Tường giúp. Tên kia có khi lại hại anh bị đưa tới bệnh viện.
Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.
“Vào đi.”
“Bữa sáng đã đến đây.” Có đồng sự tiến vào nhắc nhở anh.
“Đã biết, cám ơn nhé.” Anh nói lời cảm ơn.
Lại nằm trên sô pha một hồi, cho đến khi bụng kêu dạ đói, anh mới vô lực suy yếu đứng lên, rời khỏi văn phòng đi kiếm thức ăn.
Ai dè, số người hôm nay đến công ty — hoặc tối qua ngủ lại công ty –khá nhiều, chút cơm trước khi Chung Ấn Nghiêu xuất hiện, đã bị lấy hết.
“Này! Bữa sáng đâu?” Anh đứng bên cạnh cái quầy thấp cách cửa vào công ty không xa, nhìn mặt quầy trống trơn.
“Tôi cũng không để ý! Gọi cho chủ quán mang thêm đến đây.” Cách đó không xa có người trả lời.
Nghe vậy, anh chịu đả kích lớn. Bữa sáng thế mà đã bị cướp sạch rồi?
Đầu tiên là ngã cầu thang, phải vào bệnh viện, bữa sáng bình thường anh vẫn mang ra ngoài ăn, trong lúc anh cần nhất để bổ sung năng lượng đều bị cướp sạch?
Vận khí mấy ngày nay thật có chút xui xẻo……
Anh cam chịu đứng tại chỗ, quyết định đợi bữa sáng đến, có vẻ an toàn hơn.
“Xin chào, đồ các anh gọi –”
Không lâu sau, một tiếng nói kiêu ngạo tươi mát đầy sức sống cất lên, Chung Ấn Nghiêu ngẩng đầu, chuẩn bị nghênh đón thức ăn đã chờ lâu, giọng đối phương khi nhìn thấy anh, cũng im bặt.
Nhìn thấy người tới, anh cũng ngây ngẩn cả người.
“Hi…… Ha lô.” Anh miễn cưỡng xả ra nụ cười cứng ngắc, ngốc nghếch nâng tay quơ quơ.
Xong rồi, là bạn cùng phòng trần truồng của em gái…… Sao lại khéo như vậy……
Vẻ mặt Thư Muội Dao cứng ngắc không khác anh là mấy, nhưng đang trong giờ làm việc, sau vài giây ngừng lại, cô vẫn chấp nhận nặn ra nụ cười chuyên nghiệp.
“Đồ các anh gọi đã đến đây.” Cô mỉm cười một cái, trực tiếp lướt qua anh, đem bữa sáng để lên mặt quầy.
“Cám…… Cám ơn……” Chung Ấn Nghiêu lưng dán vào cạnh quầy, cẩn thận nhìn cô đi qua mình, lại qua một lần nữa đi ra ngoài, giống như gặp kẻ địch vậy, chỉ kém không rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh.
“Nếu cần gì xin gọi điện thoại đến.” Trên mặt lộ vẻ mỉm cười, nhưng ánh mắt Thư Muội Dao lại lạnh lùng trừng anh, xoay người rời đi.
Thấy cô sắp biến mất sau cánh cửa, Chung Ấn Nghiêu mới nghĩ đến mình có việc cần nói, chậm nửa nhịp đuổi theo.
“Chờ, chờ chút!”
Nghe tiếng gọi từ xa vọng lại, Thư Muội Dao bước chân dừng lại, kết quả cái người phía sau chưa kịp chuẩn bị, đụng phải lưng cô, làm cô té sấp về phía trước, chuẩn bị cùng sàn nhà hôn môi. May mắn người gây họa phía sau, tay còn kịp bắt lấy cô.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Cô có sao không?” Chung Ấn Nghiêu may mắn vỗ vỗ ngực. Hoàn hảo hoàn hảo, thiếu chút nữa gặp rắc rối.
“Nếu anh không bỏ tay ra, tôi cam đoan anh sẽ xảy ra chuyện.” Cô gái trước mắt nghiến răng nghiến lợi.
Đến lúc này người gây họa mới phát hiện cảm xúc mềm mại trong tay ……
“Phải, thực xin lỗi!” Anh sợ tới mức rút ngay tay lại, còn lùi về sau hai bước.
Thư Muội Dao hít sâu vài cái, vẻ mặt hung ác quay đầu lại trừng anh. “Làm cái gì thế?”
Bị dọa như vậy, Chung Ấn Nghiêu vẻ mặt đỏ lên, xấu hổ ngoại trừ xin lỗi, một câu đầy đủ cũng không phun ra được.
“Thực xin lỗi…… Tôi không phải cố…… Ý…… Kia…… Cái kia –” Tất cả đều là ngoài ý muốn mà!
“Anh có chuyện gì?” Lại lần nữa hít sâu vài cái, cô cắt ngang mấy câu lắp bắp của anh.
“Tôi…… Ách…… bà chủ Trần…… Không tới sao?” Thấy đối phương rất bình tĩnh, Chung Ấn Nghiêu mới dám nặn ra một câu. Đáng tiếc không phải lời mà anh muốn nói.
“Bà chủ Trần được con trai đưa về Hoa Liên ở cùng rồi, về sau là tôi làm.” Cô bình tĩnh trả lời.
Người đàn ông trước mắt này, là anh trai Hân Di. Trình độ lơ mơ y như em gái vậy, Thư Muội Dao thử đem anh trai cô bạn nghĩ thành nhân sĩ “tàn tật” nào đó, cảm giác muốn phát điên mới có thể tạm thời áp xuống dưới.
Coi như làm việc tốt, coi như làm việc tốt, coi như làm việc tốt…… Cô trong lòng lẩm nhẩm.
“Àh, thế cũng đúng nha……” Anh ngây ngô cười gãi gãi đầu, kết quả lại lần nữa lọt vào cái nhìn hung ác. “Không, không đúng, không phải chuyện đó……”Làm ơn đi, Chung Ấn Nghiêu! Tỉnh lại một chút! “Cái kia…… Hôm kia……” Mau xin lỗi đi!
Nghe anh không ngừng nhắc đi nhắc lại hai chữ “Hôm kia”, Thư Muội Dao thật vất vả mới áp chế được tính tình lại lần nữa bạo phát.
“Hôm kia? Hôm kia thế nào?”
“Tôi –”
“Anh làm sao!” Cô nâng cằm lên, thanh âm cao hai độ, dáng vẻ kiêu căng khinh người khiến cho người đàn ông trước mắt cao hơn cô nửa cái đầu thấp đi một nửa.
“Không phải cố ý –” Anh lùi lại phía sau.
“Có phải cố ý hay không tự anh biết!”
“Đó là ngoài ý muốn……”
“Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn” Hai mắt đều muốn rơi ra rồi, cô bước tới gần anh.
“Đúng! Tôi ngã xuống là ngoài ý muốn! Vậy còn anh” Nhìn cô trần truồng cũng là ngoài ý muốn “Cổ anh không thể quay đi sao? Mắt không thể nhắm lại sao? Không thể xoay người rời đi sao?”
Đối mặt với Thư Muội Dao khí thế bức người, Chung Ấn Nghiêu lùi ngay lại mấy bước, lắp bắp, đầu óc lại lần nữa trống rỗng.
“Tôi –”
“Anh thấy bạn cùng phòng tôi xông lên muốn báo cảnh sát mới bị dọa ngã xuống tầng! Cái đó không gọi là ngoài ý muốn! Phải gọi là xứng đáng!”
“Tôi không phải bị dọa đến……” Anh muốn thanh minh cho mình.
Chỉ là sau khi lấy lại tinh thần, anh căng thẳng đến tứ chi không phối hợp được, lùi về phía sau không cẩn thận bị té xuống…… Ách, quên đi, cách nói thật này thấy thế nào cũng không ổn. Thực kém cỏi.
Anh tự động từ bỏ.
Cô cũng không để ý anh muốn thanh minh.
“Anh luôn miệng nói mình không cố ý, là ngoài ý muốn! Vậy sao anh còn có thể bàn luận với Hân Di về dáng người của tôi!” Nhớ tới tối hôm kia nghe Chung Hân Di từ bệnh viện trở về thuật lại, cô lại lần nữa bị lửa giận cắn nuốt, giống con sư tử cái, giương nanh múa vuốt gào thét với anh.
“Tôi –” Vẻ mặt anh khiếp sợ giống như bị nghen. “Tôi không có!”
“Anh có!”
“Không có!” Hai người đều trợn mắt nhìn nhau.
“Hân Di nói cho tôi biết!”
“Con bé nói gì với cô?” Vẻ mặt anh khó hiểu.
Mặt cô giận dữ, xấu hổ đỏ lên. “Anh cùng cô ấy nói về dáng người của tôi!”
“Tôi không có!” Trên mặt anh hiện lên vẻ vô lý. “Là cô ấy hỏi tôi chuyện xảy ra, cô ấy nói cô rất tức giận, hỏi tôi có phải hay không thật sự nhìn thấy cô trần truồng, tôi nói tôi chỉ nhìn thấy ngực cô cùng –”! Một tiếng. Một cái tát đánh gãy lời nói tiếp theo của anh.
“Vô sỉ!”
Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai tát qua, tay Chung Ấn Nghiêu vỗ về hai má đang nóng lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô sau khi hành hung xong rồi chạy trốn.
Vô sỉ? Đây là đang mắng anh à?
Chung Ấn Nghiêu chỉ cảm thấy mình ăn ngay nói thật, hoàn toàn không biết vì sao nhận được hai chữ này.
Anh ngây ngốc quay đầu lại, nhìn thấy cửa công ty bị một đống người chen chúc đứng xem kịch vui chật như nêm cối.
“Tôi làm sao mà vô sỉ?” Anh vẫn đang khó hiểu.
Đứng đầu đội quân trạch nam – Cao Diệc Tường, trên tay cầm sandwich, mặt không chút thay đổi lắc đầu với anh.
“Không có.”
“Vậy cô ấy tức cái gì?” Anh gấp gáp cần người giải thích hộ nghi hoặc.
Cao Diệc Tường nhún nhún vai, dáng vẻ không mấy hứng thú.
“Tớ chỉ biết trò này cậu không phá nổi cửa.” Xoay người quay lại phòng làm việc, bỏ lại anh với một câu xanh rờn.
“Đến đây!”
Đây là lần thứ ba trong vòng 10 phút, cô phải chạy tới chạy lui đóng mở cửa.
“Dao Dao thật có lỗi, tớ đang vội!” Chung Hân Di từ ngoài đẩy cửa tiến vào, chạy vào trong phòng, một bên kêu lên.
“Không sao mà.” Cô đáp lại người đã lao đi không thấy bóng dáng trong không khí, “Đúng rồi, cẩn thận có nước –” Còn chưa khô.
Thư Muội Dao còn chưa nói xong, đã chợt nghe thấy tiếng có người bị trơn mà ngã xuống. Sàn nhà chấn động dữ dội.
Cú ngã này thật không nhẹ.
Trên tay cô cầm bàn chải đánh răng, tựa vào cạnh cửa, lắc đầu thở dài.
Cái kẻ lơ mơ này đúng là tự làm tự chịu thôi, vài phút trước khi lao ra cửa thì làm đổ cốc nước trên tay mình, cô đã giúp đỡ xử lý hậu quả, sàn nhà còn chưa khô, đã thấy người này quay về.
“Dao Dao, cám ơn……” Vừa ngã một cú, trên tay ngoài cái cặp công văn, giờ lại thêm một túi da đóng kín, tư thế kỳ quái chạy tới phía cô.
Đại khái là thần kinh của người này đặc biệt vụng về, cô nhìn Hân Di trong một chốc mà đã đá thúng đụng nia, được cái số lần nghe thấy cô ấy kêu đau lại cực kì ít.
“Nhớ phải kiểm tra xem có vết thương nào không đó, không cần phải chạy.”
Cô bất đắc dĩ dặn dò.
Có một người bạn cùng phòng vụng về thế này, đối với chuyện cô nàng quên mang tài liệu, quên mang chìa khóa, ăn cơm quên mang tiền…… Ba lần bảy lượt hết nhận được điện thoại khẩn cầu cứu của cô ấy lại còn phải giúp mở cái cửa lớn bị khóa trái ở ngoài, thu thập tàn cục đủ các loại, Thư Muội Dao sớm đã tập nhiều thành thói quen.
Vốn là con gái đầu lòng, cô khá biết cách chăm sóc người khác, nhưng cô cũng không có ai thích vơ chuyện vào người thế này, tất cả là do đã nhìn quá nhiều rồi, cái kẻ lơ mơ này mà quýnh lên sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện khủng bố ngoài ý muốn, dựa vào tình nghĩa bạn cùng phòng, một số việc có thể giúp cho da thịt cô ấy đỡ đau một chút, cớ sao lại không làm đây?
“Một tiếng nữa tớ sẽ ra ngoài, 45 phút nữa cậu mà về thì xuống tầng dưới nhà Bội Vân lấy chìa khóa nghen!” Cô nhắc nhở cô bạn cùng phòng một lần nữa, người đã làm mất chìa khóa lần thứ n.
“Ok! 3q! Bye bye ~” Đáp lại cô, là câu trả lời quanh quẩn dưới cầu thang. (aoi: 3q là ‘thank you’)
Lo lắng sẽ nghe thấy tiếng có người ngã cầu thang, Thư Muội Dao làm đà điểu đóng cửa lớn lại.
Sau đó cô đến phòng bếp cầm lấy khăn lau, trở lại hiện trường vụ án lau dọn một hồi, để phòng ngừa cái kẻ lơ mơ đó lại quay về, gây ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi xử lý xong xuôi, trở lại phòng tắm tiếp tục hành trình đánh răng, đánh răng xong, cô lên ban công, thu lại quần áo đã phơi khô, giữ lại một bộ để mặc, tiếp theo đem toàn bộ chỗ quần áo đã gấp gọn cho vào tủ.
Vốn là buổi sáng cô phải đi làm, không được ở nhà, nhưng phần kiêm chức quản lý ngắn hạn hôm trước đã làm xong, giờ cô phải đi kiếm công việc mới. Chút nữa, cô có hẹn đến đó phỏng vấn.
Ôm quần áo sạch đi vào phòng tắm, cô bắt đầu cởi áo, quần…… Cho đến khi trần trụi, mở nước ấm, bắt đầu tắm.
Bởi vì công tác thường xuyên bận rộn, trừ phi được nghỉ, Thư Muội Dao rất ít có thời gian thảnh thơi, thời gian tắm ngắn ngủi lúc sáng sớm thế này, đã là một loại hưởng thụ rất lớn.
Cô một bên ngâm nga hát, một tay chà xát đầu tạo ra một đống bọt khí màu trắng.
“ ~ ~ ~ a –” Trong nhà hiện tại chỉ có một mình, cô vui vẻ xướng lên giai điệu cá heo.
A ~ thiên đường trần gian.
Đáng tiếc, khi cô đang đắm chìm trong giai điệu cá heo của mình, chuông điện lại xuyên qua cửa phòng tắm, chói tai chen vào tiếng ca của cô.
Cô tạm dừng vài giây, xác định chính mình không có nghe sai, chuông điện xác thực đang kêu.
“Ây dà, chết mất!” Cô vội vàng lau cái đầu đầy bọt xà phòng, tiện tay cầm lấy cái khăn quấn lại quanh mình, lại một lần nữa chạy xuống cửa lớn.
Nhón mũi chân, Thư Muội Dao bước đi chậm lại, toàn thân ướt sũng đi đến cạnh cửa, dọc đường chú ý đến chân mình đang không ngừng chảy nước cùng bọt xà phòng xuống sàn nhà, lo lắng chút nữa có người dẫm phải lại trượt chân.
“Chú ý trên sàn còn ẩm ướt –”
Cô mở cửa ra, tầm mắt theo cái sàn đầy bọt nước di động lên trên, giây tiếp theo, câu chữ cuối cùng biến mất trong không khí.
Cô trừng mắt nhìn cái người ngoài cửa –
Không phải Hân Di.
Đối phương hiển nhiên cũng không dự đoán được sẽ thấy một người con gái nửa thân trần đi ra mở cửa, giật mình sửng sốt, rồi trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Chung Ấn Nghiêu cứng ngắc tại chỗ trong chốc lát, sau lại phát hiện đối phương cũng giống mình ngây ngốc một chỗ, đành phải bất chấp khó khăn, tiên phong đánh vỡ trầm mặc.
“Chào cô, tôi là anh trai của Hân Di……” À, anh nhận ra người trước mặt…… Cho nên không phải nhầm nhà rồi.
Hình ảnh trước mắt hại Chung Ấn Nghiêu trong đầu một mảnh hỗn loạn, trong lúc nhất thời, anh không nghĩ tới nên rời đi hay nên xoay người, tránh đi cái tình huống xấu hổ này một chút.
Lớn như vậy rồi, còn không có kinh nghiệm tự giới thiệu trước “con gái lõa thể”, tầm mắt anh không biết nên để chỗ nào, đành phải giống cái kim chỉ nam không khống chế được, không ngừng đảo loạn.
“Cái kia…… chìa khóa của Hân Di đánh rơi trên xe tôi, tôi vừa mới phát hiện…… Con bé hiện tại có việc, bảo tôi có rảnh thì mang đến nhà trọ…… tôi lại vừa vặn đi qua khu này……” Vụng về đưa chìa khóa ra phía trước, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào góc vuông phía trên khung cửa, không dám ngắm loạn.
Bị tiếng nói gọi hồn về, vốn định đóng cửa lại, nhưng đối phương đã tự giới thiệu trước, còn đem mục địch khai báo xong. Thư Muội Dao đành phải dán vào ván cửa, đem phần lớn thân thể giấu phía sau.
Tuy rằng không phải Hân Di, nhưng người này là anh trai cô ấy, cũng không thoát khỏi quan hệ với cô!
Chưa bao giờ oán trách phải giúp đỡ bạn cùng phòng, cô lần đầu tiên có ý nghĩ muốn bóp chết tên kia — thuận tiện đâm mù mắt anh ta – vì xúc động.
May mà hành động của đối phương thoạt nhìn vô cùng quân tử, ý nghĩ xúc động muốn hành hung của cô chậm rãi rời đi.
“Đưa cho tôi là được rồi.” Tay cô nắm lấy cái chìa khóa.
“Cám ơn…… À…… Thật có lỗi.” Chung Ấn Nghiêu như trước trừng mắt nhìn góc khung cửa, cảm giác ngón tay ẩm ướt mát lạnh của đối phương xẹt qua lòng bàn tay mình, xúc cảm lạnh lẽo làm lòng anh ngứa ngáy, cái chìa khóa bị lấy đi rồi, anh không biết nên nói lời cảm ơn hay xin lỗi, đành phải nói cả hai.
“Không sao. Hẹn gặp lại.” Cô đi từng bước, chuẩn bị đóng cửa lại.
Chết tử tế thì không chết, một bước dẫm lên chỗ bọt nước, cô bị trượt, té ngã trên mặt đất, một tiếng kêu sợ hãi thoát ra khỏi yết hầu.
Tiếp theo là tiếng hô đau.
Đau quá!
Ngũ quan của Thư Muội Dao nhăn thành một nhúm, nhịn đau ngẩng đầu, nhìn thấy ngoài cửa chưa được đóng, một đôi mắt đen bởi vì nghe thấy tiếng cô mà xoay tròn vào mục tiêu, sững sờ nhìn chằm chằm cô.
“Cô…… Có sao không?” Vẻ mặt của anh giống như rất kì lạ, lại lần nữa khó khăn nặn ra âm thanh, nhìn cô ngã ngồi trên mặt đất, tựa hồ do dự có nên tiến đến giúp cô một tay không.
Thư Muội Dao giường như cũng cực độ khiếp sợ giương mắt nhìn 2 giây, rồi chuyển tầm mắt qua một bên, thấy một cái khăn tắm vàng nhạt bị móc tại tay nắm cửa.
Nếu đoán không sai, hẳn là vài giây trước nó còn quấn trên người mình.
Phần thân thể trực tiếp tiếp xúc với cảm giác lạnh lẽo đã chứng thực phán đoán của cô.
Một giây tiếp theo, cô cuộn người ngay tại chỗ thành một quả bóng, thét lên chói tai.
Chung Ấn Nghiêu một thân comple áo vét phẳng phiu, bước chân lại bên thấp bên cao đi vào trong tòa nhà thương nghiệp lớn “Ngải Bảo – Khoa học kĩ thuật”.
Sau khi đánh xe về công ty, ven đường không ngừng có người gọi anh hỏi về hạng mục công tác, anh chỉ có thể ấn cái đầu đau như muốn nứt ra, nhất nhất trả lời từng vấn đề của đoàn người.
Ngải Bảo, là nơi ứng dụng trình tự phần mềm máy tính để phát triển công ty, bắt đầu từ một chương trình kiêm dự án mà bốn đứa bạn cùng phòng tham gia với nhau đều có cùng vấn đề cần chia sẻ bàn luận, đến cùng nhau thành lập phòng làm việc, chiêu mộ thêm thành viên, thậm trí càng về sau còn muốn phát hành cổ phiếu, treo biển hành nghề của cửa hàng trên thành phố, rồi đạt được đến trình độ phát triển như hiện nay.
Nói thực ra, anh đối với chuyện thành lập công ty không có hứng thú, cho nên lúc ban đầu việc thống nhất cùng các chuyện vụn vặt lớn nhỏ đều là do hai tên bạn tốt, Tiền Quán Kiệt cùng Chu Luật tìm cách xử lý.
Chờ khi công ty chính thức thành lập, vốn liếng của hai người kia cũng đủ, căn bản không cần anh hỗ trợ bỏ vốn, công ty đương nhiên cũng thành tình huống có hai CEO [2] – tới đây, tất cả đều không thành vấn đề. Vấn đề là ở chỗ, anh cứ bất tri bất giác như vậy, trở thành một trong những ông chủ sáng lập ra Ngải Bảo.
[2] CEO: Chief Executive Officer có nghĩa là người lãnh đạo cao nhất trong 1 công ty hoặc 1 tổ chức, chịu trách nhiệm thực hiện hàng ngày các chính sách của hội đồng quản trị.
“Đúng, số 12…… Không phải…… Không phải, cái POS [3] kia cũ…… Ngày mai là kỳ hạn kí kết của án kiện kia, nếu không cậu quay lại hỏi lần nữa…… Được, cái này bỏ, không thành vấn đề, tôi sẽ cùng chủ sở hữu nói chuyện……”
[3] POS: Point of Sales hoặc Point of Service, nói một cách chính xác, là nơi thực hiện giao dịch/giao tác (transaction) mua bán lẻ. Vd: quầy tính tiền siêu thị, nhà hàng, khách sạn, shop, …
Nếu là vài năm trước, Chung Ấn Nghiêu khẳng định tình nguyện ngồi bàn máy đánh chữ, cũng không nghĩ muốn nói chuyện.
Nhưng từ khi bước vào kinh doanh, không khỏi từ soho [4] biến thành nghề chính, thậm chí chung vốn nhập cổ phần, sau khi trở thành nửa chủ, dù trước đây chán ghét thế nào, cũng phải kiên trì làm.
[4]soho viết tắt của Small Office/Home Office, tức là làm việc tại nhà
Ai bảo tốc độ mở rộng cùng trình độ phát triển của công ty kinh người như vậy, hiện tại anh có muốn làm việc hay không, đã không còn là vấn đề của riêng anh, mà còn phải lo lắng cho tiền lương của một đống công nhân viên, thậm chí sau lưng những công nhân kia còn thay mặt cho cả gia đình.
Có lúc anh không khỏi hoài nghi, có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không, bốn ông chủ sáng lập, Chu Luật thì về quê đuổi theo bà xã, rút khỏi công tác; Một CEO khác là Tiền Quán Kiệt luôn chạy trốn không thấy bóng người; Cao Diệc Tường thiên tài máy tính kiêm quái thai cả ngày luôn dán với cái bàn máy tính, kẻ rảnh rỗi chớ tới gần.
Cũng chỉ có anh, cả ngày mặc tây trang, chịu mệt nhọc chạy khắp nơi trong công ty làm nghiệp vụ.
Đại khái cũng bởi vì cá tính anh sinh ra đã hiền hòa tính tình tốt, khiến anh trở thành ông chủ sáng lập Ngải Bảo dễ giao tiếp nhất, tất cả mọi người đều thích hỏi chuyện anh.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng, chính là trong công ty tụ tập hơn phân nửa đều là những người tình nguyện ở trước máy tính đánh chữ giao tiếp, cũng không muốn mặt đối mặt làm việc với cái mồm, điều này khiến anh so với những chủ quản công ty khác, tiết kiệm không ít nước miếng.
Sau 15 phút bước vào công ty, anh rốt cục trở lại văn phòng của mình.
“Hôm qua cậu đi đâu?”
Anh còn chưa kịp thở một hơi, Cao Diệc Tường canh giữ ở văn phòng ,từ sau máy tính ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng hỏi anh.
“Bệnh viện.” Anh nói không chút sức lực: “Làm gì?”
Người này nếu không có việc gì chắc chắn sẽ không đến đây la cà.
“Cậu hôm qua không có ở đây.” Cao Diệc Tường vẻ mặt đứng đắn, giọng nói mang vẻ lên án.
Chung Ấn Nghiêu mới nghĩ tới, hôm qua là ngày người bạn thân này đi mua vật dụng hàng ngày.
“Thật có lỗi, tối nay tớ sẽ cùng cậu đi đến cửa hàng.” Vẻ mặt anh bất đắc dĩ, cởi áo khoác tây, ngã vào một bên trên sô pha.
Anh đương nhiên sẽ không vọng tưởng khen ngợi bạn mình tự đi ra ngoài mua, tên quái thai này có khả năng làm nhân viên bán hàng lên cơn điên, vì vậy để tránh cho cậu ta ra ngoài bị người ta vây đánh, anh cùng A Kiệt từ thời học sinh đã có thói quen thay phiên nhau làm bảo mẫu cho thằng bạn tốt này.
“Hôm qua cậu đi bệnh viện?” Thấy bạn tốt ngồi phịch ở trên sô pha, dáng vẻ mệt mỏi, Cao Diệc Tường mới bất tri bất giác nghĩ tới mà hỏi.
“Trên thực tế, tớ cả ngày hôm qua ở bệnh viện.” Cả khuôn mặt Chung Ấn Nghiêu chôn vào lòng bàn tay, yếu ớt nói.
“Tớ có nên đeo khẩu trang không?” Trên mặt đối phương hiện lên vẻ cảnh giác.
“Không cần. Tớ nghĩ não bị chấn động thôi sẽ không lây bệnh.”
Cao Diệc Tường nhướn mi, vẻ mặt quái dị. “Cậu gây gổ với khách hàng à?”
“Không phải.” Liếc mắt xem thường. Anh chưa đến nỗi ăn no rửng mỡ thế. “Hơn nữa cho dù tớ cùng khách hàng đánh nhau, cũng không dùng đầu làm vũ khí.” Bọn họ đều dựa vào cái đầu để kiếm cơm, ngoài cái cổ thì tất cả đều được tăng cường bảo hộ.
Anh thậm trí hoài nghi hơn phân nửa thời gian đều dùng để lái xe, dùng chuột, gõ bàn phím, lấy sức đâu ra đánh nhau với người ta. Anh tự nhận bản thân là một điển hình trong giới trạch nam, chứ không phải trong giới mãnh nam.
“Tớ ngã từ cầu thang xuống, bị đụng gáy.” Biết câu nói này có khả năng làm bạn tốt dẫn ra một cuộc khủng hoảng khác, anh tiếp tục giải thích, “Không phải ở chỗ chúng ta, cầu thang chỗ bọn mình vô cùng an toàn, không có chồng chất đồ linh tinh, độ cao cầu thang cũng vừa phải, chiều tối có đèn chiếu sáng. Tớ đi tìm em gái, ngã ở chỗ nó.”
“Ồ.” Cao Diệc Tường thở ra, rốt cục hủy bỏ cảnh giác.
Nghe được bạn tốt như trút được gánh nặng, Chung Ấn Nghiêu cảm thấy mình thực sự nên đuổi cậu ta ra ngoài.
“Sau khi não bị chấn động sẽ có ba loại biến chứng, nếu bác sĩ cho cậu rời khỏi bệnh viện, hơn nữa còn cùng tớ đối đáp được, tớ mạnh dạn đoán rằng bệnh của cậu thuộc loại thấp nhất, hẳn là không cần tớ cứ cách vài giờ vào nói chuyện cùng một lần, bảo đảm –”
“Không cần!” Không đợi đối phương nói xong, bệnh nhân đang nằm ngã trên sô pha đành phải nhanh chóng cưỡng chế ngắt lời cái kiểu quan tâm hỏi thăm khác thường này để tránh bệnh tình của mình bị chuyển biến xấu. “Tớ chỉ cần nằm một chút, bảo trì im lặng thôi.”
Cao Diệc Tường nhún nhún vai, vẻ mặt tự nhiên biểu tình muốn làm gì cũng được.“Nhớ là phải đi mua đồ đấy.” Nói hết, hắn ngắt nguồn cắm điện, chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút…… A Tường –” Khi hắn cầm laptop của mình, chuẩn bị rời đi, Chung Ấn Nghiêu đột nhiên gọi lại. “Tớ hỏi cậu chút, à…… Nếu có người đàn ông không cẩn thận, làm hành động thất lễ với một người phụ nữ không quen biết……
“Cậu thấy…… Dưới loại tình huống này, anh ta nên cho chuyện đã qua quên đi, dù sao bọn họ cũng không tính là có quen biết, hay là nghĩ biện pháp xin lỗi thì tốt hơn?”
Cao Diệc Tường đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt sâu xa khó hiểu tự hỏi, trầm ngâm hồi lâu.
“Cậu là đang đùa ai hả?” Hắn tự ngẫm lại bản thân không biết tiến công chiếm đóng.
Chung Ấn Nghiêu xụi lơ vô lực. “…… Không phải trò đùa đâu.”
Anh nhất định bị đụng hỏng rồi, thế nên mới vọng tưởng cái sinh vật ngoài thế giới này có thể cho anh một chút sáng kiến, không bằng anh đi đốt hương khấn lạy, thỉnh cầu thần linh bày cách, có khi còn thực tế hơn.
“Thôi, không cần nữa, coi như tớ chưa hỏi gì vậy. Ra ngoài làm ơn đóng cửa, cám ơn.”
Cao Diệc Tường lại lần nữa nhún vai, biến mất như anh mong muốn.
Nghe được tiếng đóng cửa, vẻ mặt Chung Ấn Nghiêu cũng như bạn tốt vừa rồi — như trút được gánh nặng.
Nằm thẳng cẳng, anh cảm thấy mình như sắp chết đến nơi rồi, không cần A Tường giúp. Tên kia có khi lại hại anh bị đưa tới bệnh viện.
Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.
“Vào đi.”
“Bữa sáng đã đến đây.” Có đồng sự tiến vào nhắc nhở anh.
“Đã biết, cám ơn nhé.” Anh nói lời cảm ơn.
Lại nằm trên sô pha một hồi, cho đến khi bụng kêu dạ đói, anh mới vô lực suy yếu đứng lên, rời khỏi văn phòng đi kiếm thức ăn.
Ai dè, số người hôm nay đến công ty — hoặc tối qua ngủ lại công ty –khá nhiều, chút cơm trước khi Chung Ấn Nghiêu xuất hiện, đã bị lấy hết.
“Này! Bữa sáng đâu?” Anh đứng bên cạnh cái quầy thấp cách cửa vào công ty không xa, nhìn mặt quầy trống trơn.
“Tôi cũng không để ý! Gọi cho chủ quán mang thêm đến đây.” Cách đó không xa có người trả lời.
Nghe vậy, anh chịu đả kích lớn. Bữa sáng thế mà đã bị cướp sạch rồi?
Đầu tiên là ngã cầu thang, phải vào bệnh viện, bữa sáng bình thường anh vẫn mang ra ngoài ăn, trong lúc anh cần nhất để bổ sung năng lượng đều bị cướp sạch?
Vận khí mấy ngày nay thật có chút xui xẻo……
Anh cam chịu đứng tại chỗ, quyết định đợi bữa sáng đến, có vẻ an toàn hơn.
“Xin chào, đồ các anh gọi –”
Không lâu sau, một tiếng nói kiêu ngạo tươi mát đầy sức sống cất lên, Chung Ấn Nghiêu ngẩng đầu, chuẩn bị nghênh đón thức ăn đã chờ lâu, giọng đối phương khi nhìn thấy anh, cũng im bặt.
Nhìn thấy người tới, anh cũng ngây ngẩn cả người.
“Hi…… Ha lô.” Anh miễn cưỡng xả ra nụ cười cứng ngắc, ngốc nghếch nâng tay quơ quơ.
Xong rồi, là bạn cùng phòng trần truồng của em gái…… Sao lại khéo như vậy……
Vẻ mặt Thư Muội Dao cứng ngắc không khác anh là mấy, nhưng đang trong giờ làm việc, sau vài giây ngừng lại, cô vẫn chấp nhận nặn ra nụ cười chuyên nghiệp.
“Đồ các anh gọi đã đến đây.” Cô mỉm cười một cái, trực tiếp lướt qua anh, đem bữa sáng để lên mặt quầy.
“Cám…… Cám ơn……” Chung Ấn Nghiêu lưng dán vào cạnh quầy, cẩn thận nhìn cô đi qua mình, lại qua một lần nữa đi ra ngoài, giống như gặp kẻ địch vậy, chỉ kém không rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh.
“Nếu cần gì xin gọi điện thoại đến.” Trên mặt lộ vẻ mỉm cười, nhưng ánh mắt Thư Muội Dao lại lạnh lùng trừng anh, xoay người rời đi.
Thấy cô sắp biến mất sau cánh cửa, Chung Ấn Nghiêu mới nghĩ đến mình có việc cần nói, chậm nửa nhịp đuổi theo.
“Chờ, chờ chút!”
Nghe tiếng gọi từ xa vọng lại, Thư Muội Dao bước chân dừng lại, kết quả cái người phía sau chưa kịp chuẩn bị, đụng phải lưng cô, làm cô té sấp về phía trước, chuẩn bị cùng sàn nhà hôn môi. May mắn người gây họa phía sau, tay còn kịp bắt lấy cô.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Cô có sao không?” Chung Ấn Nghiêu may mắn vỗ vỗ ngực. Hoàn hảo hoàn hảo, thiếu chút nữa gặp rắc rối.
“Nếu anh không bỏ tay ra, tôi cam đoan anh sẽ xảy ra chuyện.” Cô gái trước mắt nghiến răng nghiến lợi.
Đến lúc này người gây họa mới phát hiện cảm xúc mềm mại trong tay ……
“Phải, thực xin lỗi!” Anh sợ tới mức rút ngay tay lại, còn lùi về sau hai bước.
Thư Muội Dao hít sâu vài cái, vẻ mặt hung ác quay đầu lại trừng anh. “Làm cái gì thế?”
Bị dọa như vậy, Chung Ấn Nghiêu vẻ mặt đỏ lên, xấu hổ ngoại trừ xin lỗi, một câu đầy đủ cũng không phun ra được.
“Thực xin lỗi…… Tôi không phải cố…… Ý…… Kia…… Cái kia –” Tất cả đều là ngoài ý muốn mà!
“Anh có chuyện gì?” Lại lần nữa hít sâu vài cái, cô cắt ngang mấy câu lắp bắp của anh.
“Tôi…… Ách…… bà chủ Trần…… Không tới sao?” Thấy đối phương rất bình tĩnh, Chung Ấn Nghiêu mới dám nặn ra một câu. Đáng tiếc không phải lời mà anh muốn nói.
“Bà chủ Trần được con trai đưa về Hoa Liên ở cùng rồi, về sau là tôi làm.” Cô bình tĩnh trả lời.
Người đàn ông trước mắt này, là anh trai Hân Di. Trình độ lơ mơ y như em gái vậy, Thư Muội Dao thử đem anh trai cô bạn nghĩ thành nhân sĩ “tàn tật” nào đó, cảm giác muốn phát điên mới có thể tạm thời áp xuống dưới.
Coi như làm việc tốt, coi như làm việc tốt, coi như làm việc tốt…… Cô trong lòng lẩm nhẩm.
“Àh, thế cũng đúng nha……” Anh ngây ngô cười gãi gãi đầu, kết quả lại lần nữa lọt vào cái nhìn hung ác. “Không, không đúng, không phải chuyện đó……”Làm ơn đi, Chung Ấn Nghiêu! Tỉnh lại một chút! “Cái kia…… Hôm kia……” Mau xin lỗi đi!
Nghe anh không ngừng nhắc đi nhắc lại hai chữ “Hôm kia”, Thư Muội Dao thật vất vả mới áp chế được tính tình lại lần nữa bạo phát.
“Hôm kia? Hôm kia thế nào?”
“Tôi –”
“Anh làm sao!” Cô nâng cằm lên, thanh âm cao hai độ, dáng vẻ kiêu căng khinh người khiến cho người đàn ông trước mắt cao hơn cô nửa cái đầu thấp đi một nửa.
“Không phải cố ý –” Anh lùi lại phía sau.
“Có phải cố ý hay không tự anh biết!”
“Đó là ngoài ý muốn……”
“Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn” Hai mắt đều muốn rơi ra rồi, cô bước tới gần anh.
“Đúng! Tôi ngã xuống là ngoài ý muốn! Vậy còn anh” Nhìn cô trần truồng cũng là ngoài ý muốn “Cổ anh không thể quay đi sao? Mắt không thể nhắm lại sao? Không thể xoay người rời đi sao?”
Đối mặt với Thư Muội Dao khí thế bức người, Chung Ấn Nghiêu lùi ngay lại mấy bước, lắp bắp, đầu óc lại lần nữa trống rỗng.
“Tôi –”
“Anh thấy bạn cùng phòng tôi xông lên muốn báo cảnh sát mới bị dọa ngã xuống tầng! Cái đó không gọi là ngoài ý muốn! Phải gọi là xứng đáng!”
“Tôi không phải bị dọa đến……” Anh muốn thanh minh cho mình.
Chỉ là sau khi lấy lại tinh thần, anh căng thẳng đến tứ chi không phối hợp được, lùi về phía sau không cẩn thận bị té xuống…… Ách, quên đi, cách nói thật này thấy thế nào cũng không ổn. Thực kém cỏi.
Anh tự động từ bỏ.
Cô cũng không để ý anh muốn thanh minh.
“Anh luôn miệng nói mình không cố ý, là ngoài ý muốn! Vậy sao anh còn có thể bàn luận với Hân Di về dáng người của tôi!” Nhớ tới tối hôm kia nghe Chung Hân Di từ bệnh viện trở về thuật lại, cô lại lần nữa bị lửa giận cắn nuốt, giống con sư tử cái, giương nanh múa vuốt gào thét với anh.
“Tôi –” Vẻ mặt anh khiếp sợ giống như bị nghen. “Tôi không có!”
“Anh có!”
“Không có!” Hai người đều trợn mắt nhìn nhau.
“Hân Di nói cho tôi biết!”
“Con bé nói gì với cô?” Vẻ mặt anh khó hiểu.
Mặt cô giận dữ, xấu hổ đỏ lên. “Anh cùng cô ấy nói về dáng người của tôi!”
“Tôi không có!” Trên mặt anh hiện lên vẻ vô lý. “Là cô ấy hỏi tôi chuyện xảy ra, cô ấy nói cô rất tức giận, hỏi tôi có phải hay không thật sự nhìn thấy cô trần truồng, tôi nói tôi chỉ nhìn thấy ngực cô cùng –”! Một tiếng. Một cái tát đánh gãy lời nói tiếp theo của anh.
“Vô sỉ!”
Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai tát qua, tay Chung Ấn Nghiêu vỗ về hai má đang nóng lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô sau khi hành hung xong rồi chạy trốn.
Vô sỉ? Đây là đang mắng anh à?
Chung Ấn Nghiêu chỉ cảm thấy mình ăn ngay nói thật, hoàn toàn không biết vì sao nhận được hai chữ này.
Anh ngây ngốc quay đầu lại, nhìn thấy cửa công ty bị một đống người chen chúc đứng xem kịch vui chật như nêm cối.
“Tôi làm sao mà vô sỉ?” Anh vẫn đang khó hiểu.
Đứng đầu đội quân trạch nam – Cao Diệc Tường, trên tay cầm sandwich, mặt không chút thay đổi lắc đầu với anh.
“Không có.”
“Vậy cô ấy tức cái gì?” Anh gấp gáp cần người giải thích hộ nghi hoặc.
Cao Diệc Tường nhún nhún vai, dáng vẻ không mấy hứng thú.
“Tớ chỉ biết trò này cậu không phá nổi cửa.” Xoay người quay lại phòng làm việc, bỏ lại anh với một câu xanh rờn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook