Cuối cùng trang phục do Thiên Khôi thiết kế cũng đã xong cô vừa mặt lên thì vừa hay đúng lúc Thiên Hữu đến.

Vừa nhìn thấy cô ánh mắt hắn như bị hớp hồn, chiếc váy dạ hội màu bạch kim toả sáng dưới ánh nắng chiếu vào khiến những hạt kim cương trên chiếc váy sáng lấp lánh.
" Công sức hơn một tuần của em đó"
" Và....?"
" Và của chị hai với anh hai"
Thiên Hữu như người mất hồn đứng bất động mà nhìn cô.

Trong cô lúc này chả khác gì một nàng công chúa lộng lẫy tim hắn khẽ đập loạn xạ, nhưng nét mặt hắn vẫn cố tỏ ra lạnh lùng bình thản.
" Cũng bình thường, váy em may thì đẹp nhưng mẫu lại bình thường.

"
Hương Giang thấy vậy cũng bất đầu bắt chuyện với Thiên Khôi ngỏ ý muốn làm mẫu cho cậu nhưng cậu từ chối thẳng thừng khiến cô ta tức đến không nói nên lời.
Hương Giang ả ta cả gan dám chuốc thuốc vào đồ uống của Thiên Hữu nhưng may mắn rằng hắn không uống mà đi tắm luôn nhưng người vô tình không may mắn là Thanh Trà uống phải cốc nước đã tẩm thuốc.


Người cô lờ đờ chóng mặt rồi nóng ra, Hương Giang tìm cớ tính lẻn vào phòng thì nhận ra Thanh Trà đã uống phải nó mất rồi, nhân cơ hội này cô ta đành phải nghiến răng mà chuồng đi.

Thanh Trà ngồi gục xuống sàn sau khi uống cốc nước được khoảng vài chục phút, cô cảm thấy khó chịu và bức bối trong người.

Cô chỉ đơn thuần nghỉ đó là do cô bị bệnh, mãi cho đến khi Thiên Hữu nhìn thấy sự khác lạ từ cô nên tới hỏi thăm.

Hắn đưa tay lên trán cô xem cô có sốt không.

Tim của cô bỗng đập nhanh bất thường.
" Thiên Hữu người tôi lạ lắm"
Vừa nói cô vừa thở dốc một cách mệt mỏi dù nóng ran trong người nhưng cô lại không dám cởi áo.
" Nước lấy cho tôi cốc nước"
Thiên Hữu tính đi lấy cốc nước trên bàn mà hắn chưa kịp uống thì thấy nó đã cạn, hắn hỏi
" Em đã uống ly nước của anh rồi à?"
Thanh Trà gật đầu, Thiên Hữu bất đầu sinh nghi ly nước có vấn đề.
" Là do cốc nước sao, trước đó em ấy vẫn bình thường kia mà? chẳng lẽ là cô ta muốn chuốc thuốc mình?"
Thanh Trà không biết làm gì chỉ có thể vừa cố gắng bình tâm vừa nhìn Thiên Hữu.

Hắn cũng đâu đầu vì không biết giã thuốc như thế nào.
Hắn bế cô lên giường dùng khăn mà lau đi mồ hôi trên người cô, từ từ bế cô dậy đưa cô cốc nước.

Nhìn Trà lúc này quả thật rất quyến rũ nhưng lương tâm hắn không cho phép hắn làm chuyện đồi bại với cô.

Nhưng Trà càng bị đụng chạm cô càng khó chịu hơn thôi chứ không giảm.
" Thiên Hữu phải làm sao đây? Tôi bất đầu có suy nghĩ xấu xa với anh rồi?"
Thiên Hữu nở một nụ cười rồi hỏi lại

" Em có suy nghĩ gì kể tôi nghe?"
" Tôi muốn...!Tôi muốn...!cái đó...!Tôi muốn...Hôn"
" Còn gì nữa?"
" Tôi muốn làm chuyện người lớn với anh, xin lỗi anh vì những suy nghĩ xấu xa này "
Thiên Hữu cười mãn nguyện rồi từ từ hôn cô nhưng hắn vẫn không chạm tay vào người cô, nhưng hai người hôn càng sâu thì những mong muốn khác lại dáy lên.

Thiên Hữu không muốn càng lúng sâu hơn sợ rằng cô sẽ hối hận, hắn cũng không muốn làm những chuyện người lớn với cô nên bất ngờ hắn bồng cô vào nhà tắm, hắn để cô ngồi ở trong góc phòng rồi xịt nước để cô tỉnh lại.
" Anh đang làm cái gì vậy?"
" Giúp em"
Người của cô ướt sũng, hắn quay mặt đi để cô thoải mái mà thay đồ, sau đó hắn lại pha cho cô một ly chanh nóng với hy vọng cô sẽ đỡ hơn.

Thiên Hữu bồng cô lên giường đợi đến khi cô ngủ hẳn, hắn cứ nằm bên cạnh mà không ngừng vuốt ve đầu cô đợi cô ngủ.
Trong lúc cô ngủ hắn tức giận tìm Hương Giang mà hỏi tội, ả ta lo lắng nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng lại sợ hãi trước uy nghiêm của Trịnh Gia mà nhận tội, cô ta khóc lóc quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ.
" Người cô nên cầu xin tha thứ không phải tôi mà là cô ấy nhưng may cho cô là cô ấy không có ở đây"
Bà Trịnh lắc đầu ngao ngán.
" Không ngờ có một người vì tiền mà không từ thủ đoạn để quyến rũ người khác như vậy.


Cô chính là loại người tôi ghét nhất biến khỏi đây đi"
" Xin phu nhân, xin anh hãy tha cho em vì em yêu anh quá thôi, tôi không cần tiền của anh đâu"
Thiên Hữu tức giận quát lớn.
" Cút đi "
Từ lúc học đại học tới giờ đây là lần hiếm hoi duy nhất Khôi thấy Hữu mất kiểm soát về lời nói như vậy.

Khôi lo lắng nghĩ thầm trong bụng " Chẳng lẽ anh hai thích cô ta rồi?"
Hương Giang bị hắn lôi thẳng ra ngoài cổng như vứt một túi rác.

Một người điềm tĩnh và lịch lãm như hắn mà lại đối xử với ngy hắn ghét như vậy, tất cả mọi người trong nhà điều ngạc nhiên nhìn nhau.

Đúng là hắn luôn đối xử lạnh nhạt và dứt khoát với người hắn ghét nhưng lại chưa từng mất bình tĩnh đến như vậy.
Hắn yêu thật rồi nhưng chắc có lẽ hắn vẫn chưa nhận ra điểm khác biệt ở bản thân qua những hành động vừa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương