Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
-
Chương 87: Thầy bói trao đổi điều kiện
Trong lòng Lưu Trọng Thiên cảm thấy vô cùng đau đớn, Uy Thất Thất, xấu nữ này, thà chết chứ không chịu ở lại bên cạnh chàng sao? Chàng đối với cô chưa đủ tốt ư? Chàng chưa đủ khiêm nhường cô ư? Cô còn kỳ vọng điều gì ở Lưu Trọng Thiên nữa thì mới vừa lòng.
"Dừng lại đi!" Lưu Trọng Thiên đứng bất lực trong sa mạc, vẻ mặt đầy thất vọng lẫn thương tiếc "Không còn hy vọng rồi, chúng ta trở về thôi!"
"Vương gia..."
Binh lính bất đắc dĩ đi theo sau Lưu Trọng Thiên, vừa mới xoay người định quay về, đột nhiên vang lên tiếng lục lạc một hồi. Lưu Trọng Thiên nhanh chóng quay đầu tìm kiếm hướng phát ra tiếng động đó, phát hiện phía xa xa có một con lạc đà, ngồi trên lưng lạc đà là một nữ nhân gầy gò có mái tóc dài.
Lưu Trọng Thiên lao nhanh tới, phát hiện đó là một bà lão gầy trơ xương, nữ nhân kia liếc nhìn Lưu Trọng Thiên, thong thả lên tiếng "Sa mạc mênh mông, hai người các ngươi muốn đi đâu? Mau chóng rời khỏi đây đi!"
"Xin hỏi, bà có trông thấy một nữ tử tướng mạo xấu xí, tóc không dài lắm trong sa mạc không? Có thể thoạt nhìn khá giống một nam nhân!" Lưu Trọng Thiên vội vàng hỏi. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Nữ nhân hé miệng mỉm cười "Có thấy, một tiểu cô nương xấu xí vô cùng!"
"Nàng ấy ở nơi nào?" Lưu Trọng Thiên mừng rỡ như điên, Uy Thất Thất vẫn chưa chết, nhưng cô đang ở đâu chứ?
"Ta muốn nước, nước của ta đã cho tiểu cô nương kia hết rồi, không còn đủ để ra khỏi sa mạc!" Nữ nhân nhìn chằm chằm vào túi nước duy nhất đeo bên hông Lưu Trọng Thiên.
Lưu Trọng Thiên lập tức tháo túi nước bên hông xuống đưa cho nữ nhân kia, nữ nhân kia lại liếc nhìn bội kiếm đeo bên hông Lưu Trọng Thiên, ánh mắt đảo qua liếc lại "Thoạt nhìn đã biết ngài là đại quý nhân, tiểu phụ còn muốn bội kiếm của ngài!"
"Bội kiếm?" Thanh kiếm này là vật tùy thân của Lưu Trọng Thiên, đã theo mình nhiều năm, liền có chút do dự.
Nữ nhân kia cười xòa "Thôi bỏ đi, xem ra ngài khó mà vứt bỏ vật đó, vì một xấu nữ quả có phần không đáng, nước cũng trả lại cho ngài, tiểu phụ còn phải lên đường!" Nữ nhân vươn bàn tay có móng vuốt như gà ra, chuyển túi nước lại cho Lưu Trọng Thiên.
"Đợi đã!" Lưu Trọng Thiên suy nghĩ đôi chút, tháo bội kiếm bên hông xuống đưa cho nữ nhân ngồi trên lưng lạc đà.
Nữ nhân kia nhận lấy túi nước và bội kiếm, sắc mặt có phần khoan khoái "Cứ đi thẳng về phía bên trái, có một lều trại, nhưng ngài phải nhanh lên, nước của cô ta không còn nhiều đâu, chỉ sợ sẽ chết khát đó!"
Lưu Trọng Thiên cảm tạ nữ nhân đang định rời đi, nữ nhân kia bỏ lại một câu "Xấu nữ kia có khả năng mê hoặc tâm trí người ta, mang về sẽ gặp rất nhiều phiền toái, Vương gia nếu muốn tốt, chi bằng hãy để cô ta lại trong sa mạc, tự sinh tự diệt thì hơn!"
"Vương gia?" Lưu Trọng Thiên sửng sốt, sao bà ta biết được mình là Vương gia. Khi chàng nhìn kỹ lại nữ nhân kia lần nữa, nữ nhân đó đã cất bội kiếm đi, hả lòng hả dạ cưỡi lạc đà rời đi.
Lưu Trọng Thiên đâu còn tâm trí suy xét lời nói của nữ nhân điên khùng kia, chàng hiện tại chỉ mong tìm được Thất Thất, chỉ cần tính mạng Thất Thất không gặp nguy hiểm, chuyện sau này để sau hẵng nói, chàng cùng tên binh lính kia bước nhanh về hướng bên trái.
Đại khái đi được hai canh giờ, quả nhiên xuất hiện một lều trại ở đằng xa, trong lòng Lưu Trọng Thiên vui mừng khôn xiết, chạy nhanh về phía lều trại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook