Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
-
Chương 82: Bất đắc dĩ òa khóc
Uy Thất Thất cảm thấy quanh mình toàn là lửa dầu cá, đã thiêu rụi y phục của cô, chiếc quần jean và áo phông duy nhất của cô, Thất Thất vội lăn qua lăn lại trong sa mạc, sau đó cuống quýt ngẩng đầu lên, phát hiện sa mạc trước mặt đã biến thành một biển lửa, quân Hung Nô thương vong nặng nề, cá biệt những ai còn sống sót, đang vùng vẫy trong biển lửa cố gắng thoát ra ngoài, ha ha, xem ra bom dầu cá của mình lợi hại thật, phi thẳng tới giữa bọn chúng thì nổ tung.
Nhưng xuyên không bất thành, và cũng không chết, Thất Thất nằm bò trong sa mạc không nhúc nhích, trong lòng tức tối, lẽ nào nhất định phải làm Vương phi của tên Tam Vương gia kia? Còn phải chịu sự ức hiếp của chàng ta nữa sao?
Thất Thất cảm giác có người đi tới trước mặt cô, kề lưỡi đao lạnh buốt lên cổ Thất Thất, tiếp đó có dòng máu tươi nóng hôi hổi chảy xuống dọc lưỡi đao, nhỏ xuống mặt Thất Thất, dinh dính, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: qtruyen.net chấm c.o.m
Không rõ người kia nói gì, Thất Thất vội vã ngẩng đầu lên, sắc mặt người kia trắng bệch, khóe môi co giật không ngừng, chắc do bộ dáng Thất Thất rất kinh dị, mặt đầy sẹo vàng lồi lõm, lại dính thêm máu me, tóc tai bù xù, trông giống như một ác quỷ, tên Hung Nô kia đã bị bom nổ mất một cánh tay, máu tươi tuôn xối xả, nhỏ xuống mặt Thất Thất, rồi vương ra khắp nơi trên người.
"A! Xéo đi!" Uy Thất Thất che mặt, lau sạch máu dính trên mặt, hét ầm lên.
Kết quả là tên Hung Nô kia còn kích động hơn cả cô, ném thanh đao trong tay xuống, thét chói tai, chạy đi như điên. Làm gì thế, Thất Thất đứng lên, đầu bù tóc rối, mấy tên Hung Nô may mắn sống sót còn lại cũng tựa như trông thấy quỷ, bỏ chạy tán loạn.
Khả năng những tên Hung Nô đó tưởng Uy Thất Thất là ác quỷ sa mạc, vì sao chúng không giết chết cô đi! Trái lại đều sợ hãi bỏ chạy, Thất Thất ngước nhìn bầu trời, cáu tiết hô vang "Uy Thất Thất tại sao còn sống, tôi bây giờ có khác gì quỷ đâu chứ?"
"Tới giết tôi đi! Khốn kiếp, chạy cái gì?"
Vẻ mặt Thất Thất buồn rười rượi, la hét om sòm, giải tỏa cơn giận, la xong, trút giận xong, cô lưu luyến quay đầu lại nhìn, doanh trại Đại Hán đã yên bình trở lại rồi, lửa dầu cá trong hoang mạc cũng nhỏ dần, giờ mà quay về doanh trại, có lẽ sẽ khiến mọi người tưởng cô đã chết rồi cũng nên. Thất Thất có chút mơ hồ.
Lẽ nào còn muốn quay về đối diện với Lưu Trọng Thiên sao? Uy Thất Thất chẳng qua bị Hoàng thượng ép hôn với Tam vương gia, một nữ nhân xấu xí chẳng ai thèm, không có tình yêu và hạnh phúc mà nói, trở về chỉ tổ càng thêm phiền não, chi bằng hãy rời xa nơi đây, nếu có cơ hội về nhà là tốt nhất, còn nếu chẳng may không trở về được, có lẽ sa mạc chính là bến đỗ cuối cùng của cô, quả là thê lương, ảm đạm.
Uy Thất Thất hạ quyết tâm xong, liếc nhìn doanh trại Đại Hán lần cuối, rồi tiến sâu vào trong sa mạc, lần này cô không mang theo túi sách, Thất Thất chẳng cần thứ gì hết, thậm chí là nước, đi được tới đâu hay tới đó, nơi dừng chân cuối cùng, sẽ là phần mộ của Uy Thất Thất.
Thất Thất đi một mạch tới tận khi trời sáng, rốt cuộc cũng trông thấy một cây xương rồng, đáng tiếc cây này lại xẹp lép, không uống được. Thất Thất cố nén cơn khát, tiếp tục đi về phía trước, chẳng biết không uống một giọt nước nào như vậy, cô còn có thể đi được bao xa.
Uy Thất Thất đã quyết định cứ đi tiếp, lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, cô kiệt sức rồi, gục người xuống sa mạc.
"Khát quá!" Thất Thất chẳng còn sức kêu lên nữa.
Khát nước và đói bụng tới cực độ, khiến Uy Thất Thất có chút hối hận, dù có chết cũng không thể chết trong đau khổ như vậy, làm con quỷ chết đói, phải chăng khi đến âm phủ cũng phải chịu đói, vậy chẳng phải thảm hại hơn sao?
Nhưng cô hối hận thì đã quá muộn rồi, quay về doanh trại Đại Hán, đừng nói tới chuyện sức lực chẳng còn, mà dù cho có sức đi chăng nữa cũng không sao phân biệt nổi phương hướng. Uy Thất Thất cảm giác hoa mắt chóng mặt, tầm nhìn cũng dần dần trở nên mịt mờ, đây liệu có phải là dấu hiệu trước khi chết của con người ta không?
Uy Thất Thất hoàn toàn gục ngã xuống sa mạc, bên tai phảng phất tiếng gió thổi cát bay, cô nhớ tới một bài hát nọ, gió cuốn cát đi, cát khóc, giống như tâm trạng cô hiện giờ, bất đắc dĩ òa khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook