Binh lính tiếp tục bẩm báo "Tùy tùng của Ngô giám quân không dám đến quấy rầy Vương gia, đã âm thầm tự đi tìm trong đêm. Sa mạc tối đen như mực, chúng thần không dám mạo muội ra ngoài tìm, sợ lạc đường! Thực sự không còn cách nào khác mới đến bẩm báo Vương gia!"

"Rõ là cái tên thành sự bất túc, bại sự hữu dư (*)!"

(*) việc thành công thì không thấy đâu, hỏng việc thì nhiều

Lưu Trọng Thiên bực bội quan sát sắc trời "Chờ trời sáng hãy ra ngoài tìm tiếp, giờ tối om thế này, ngươi thông báo cho binh lính chuẩn bị trước đi!"

"Vâng, Vương gia!" Binh lính đáp rồi lui xuống.

Uy Thất Thất gãi đầu, đột nhiên nhớ ra, cái tên xảo quyệt kia chắc chắn trúng kế rồi, không chừng đã rơi xuống hố cát, cô bèn trốn phía sau bình phong không nhịn được khẽ cười trộm.

Lưu Trọng Thiên trở lại bình phong với vẻ khó hiểu, nghi hoặc nhìn Uy Thất Thất, Thất Thất lập tức ngưng cười, nằm yên nơi đó giả bộ như không có chuyện gì. Bộ dáng cô vui sướng khi người gặp họa khiến Lưu Trọng Thiên càng thêm nghi hoặc, chàng tiến đến trước giường, lật Uy Thất Thất lại, xoay mặt cô về phía chàng, ánh mắt nhìn Thất Thất tràn đầy hoài nghi. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Cô lại giở trò quỷ gì vậy? Phải chăng cái mông muốn lĩnh hai mươi quân trượng mới chịu nói?"

Thất Thất trở mình bò dậy, lớn tiếng nói "Chuyện đó không trách tôi được, là do hắn tham, cho nên mới trúng mai phục!"

"Cô nói gì cơ?" Lưu Trọng Thiên đã đoán được Thất Thất giở trò quỷ, không ngờ đã đoán trúng rồi "Hắn là giám quân do Hoàng thượng phái tới, không thể quá trớn, mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"

Thất Thất bĩu môi, nói với vẻ không phục "Tôi mượn bạc của ngài, nói với hắn trong sa mạc phía sau doanh trại, có rất nhiều bạc của người Hung Nô khi bỏ chạy đã đánh rơi, hắn tin sái cổ, có lẽ đã sa vào hố cát tôi đào trước đó rồi. Nhưng đó chỉ là suy đoán của tôi thôi, biết đâu hắn rất vui sướng, vượt thời không tới một triều đại nào đó cũng nên!"

"Uy Thất Thất! Cô có biết mình đang làm gì hay không? Cô thật là..." Lưu Trọng Thiên không biết phải trách mắng Uy Thất Thất ra sao, chàng bước nhanh ra khỏi doanh trại, chắc là dẫn người đi cứu cái tên chết bầm kia.

Uy Thất Thất làm sao còn dám ra ngoài xem náo nhiệt, trốn ngoài cửa đại bản doanh, nhìn ngó xung quanh. Quả nhiên chưa đầy một lát sau, trong doanh trại đèn đuốc sáng trưng, Ngô Trung Nghĩa được mấy binh lính khiêng trở về, cát vàng dính đầy mặt mũi, không ngừng rên rỉ, bộ dáng vô cùng thảm hại, Thất Thất nhanh chóng chạy về đại bản doanh, trốn lên giường, nhắm chặt mắt lại.

Đáng đời, tên khốn, nếu không phải Lưu Trọng Thiên đoán ra được, Thất Thất dự định để cái tên kia nán lại đó hai ngày, ai bảo hắn lúc nào cũng gây chuyện thị phi, hãm hại Vương gia, bức cô thành thân, còn muốn kiểm tra lạc hồng gì đó nữa chứ.

Trong đại bản doanh, vang lên tiếng bước chân của Lưu Trọng Thiên, mỗi lúc một gần, Thất Thất khẩn trương lấy tay bịt chặt lỗ tai, kéo chăn chùm kín đầu, giả vờ ngủ.

Lưu Trọng Thiên giật tung chăn lên, lôi Uy Thất Thất dậy "Ta đã nói rồi, không cho phép nội chiến, cô lại dám trêu chọc quân mình!"

"Tôi... Tôi không có đánh hắn, cũng không có bức hắn, càng không xúi giục hắn, là hắn tự đi đó chứ!" Thất Thất khiếp đảm ngụy biện, không ngừng nghĩ bụng, hiện tại dù sao Thất Thất cũng là Vương phi, Vương gia sẽ không đòi đánh mông cô chứ. Cô theo bản năng lùi sâu vào trong giường trốn, đem mông giấu đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương