Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
-
Chương 42: Bây giờ không chạy còn đợi đến lúc nào
"Diện mạo này của cô, khiến ta khó lòng mà có ý nghĩ gì đó đối với cô, cho nên cô cứ việc yên tâm." Lưu Trọng Thiên liếc nhìn y phục của Thất Thất "Sau này phải ăn mặc giống một nữ nhân, không được mặc kiểu nam nữ bất phân này nữa."
"Giống một nữ nhân?" Thất Thất châm biếm "Ngài cho rằng nếu tôi mặc mấy loại trang phục hoa hòe hoa sói, kết hợp với khuôn mặt này của tôi, sẽ trở nên xinh đẹp sao? Tôi chỉ sợ hù chết ngài!"
Lưu Trọng Thiên quan sát gương mặt Thất Thất, tưởng tượng tới việc cô mặc y phục nữ nhân, có lẽ đó là đại họa, vì thế thở dài, buông cô ra, bước nhanh ra ngoài đại bản doanh.
Lấy chồng, Uy Thất Thất cười lạnh theo bóng dáng Tam Vương gia, sao có thể chứ, nếu lấy chồng ở Đại Hán, chẳng phải nhất định sẽ không trở về được ư, cô liếc nhìn chiếc túi xách, lại nhìn tới quần jean bên cạnh, hừ, bây giờ không chạy còn đợi đến lúc nào đây.
Uy Thất Thất nhanh chóng thay quân phục ra, mặc quần jean và áo phông của mình vào, mang theo ít nước và lương thực, lần này cô thề phải rời khỏi doanh trại Đại Hán, vĩnh viễn không trở lại, chỉ cần có cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào được trở về cuộc sống trước đây.
Uy Thất Thất ra khỏi đại bản doanh, nhanh chóng đi ra ngoài doanh trại, nhất định phải rời khỏi đây trước khi Lưu Trọng Thiên phát hiện ra.
"Thất tướng quân, cô đi đâu đó?" Lưu Duẫn thấy Thất Thất ăn mặc kỳ lạ, nữ nhân xấu xí này sắp làm Vương phi rồi, sao còn muốn đi ra ngoài?
"Ờ, Vương gia có nhiệm vụ muốn tôi ra ngoài hoàn thành, sẽ trở về nhanh thôi!" Thất Thất bèn nói dối.
"Nhiệm vụ, vào lúc này sao?" Lưu Duẫn có chút nghi hoặc nhìn bóng dáng Uy Thất Thất, sắp sửa thành thân rồi, còn phái ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa lại một thân một mình?
Uy Thất Thất rời khỏi doanh trại của Lưu Trọng Thiên, trong lòng thực sự có chút không nỡ, nếu không phải bị bức tới đường cùng, Thất Thất tuyệt đối sẽ không bí quá hoá liều, dù sao doanh trại cũng là nơi duy nhất cô có thể tạm thời nương thân, nhưng so với hạnh phúc cả đời, nhất định phải đưa ra sự lựa chọn.
May mà trước đây trong khóa dã ngoại sinh tồn, cô có mang theo một chiếc la bàn, bằng không sa mạc rộng lớn như vậy, cô một thân một mình rất dễ đi lạc, cô lấy la bàn trong túi sách ra, chờ đến khi thấy kim màu vàng chỉ hướng nào thì mới tiếp tục đi.
Lưu Trọng Thiên đi tuần một vòng quanh doanh trại, đương định trở về đại bản doanh, Lưu Duẫn suy tư đầy nghi hoặc, thiếu chút nữa va vào Tam Vương gia.
"Sao ngươi giống như người mất hồn thế!" Lưu Trọng Thiên nghiêm nghị trách mắng, trong doanh trại phải giữ cho tinh thần minh mẫn, chàng ghét nhất những người trong trạng thái hồn siêu phách lạc.
"Vương gia!" Lưu Duẫn lập tức đứng thẳng người, tư thế nghiêm trang. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
"Ngươi lòng đầy tâm tư, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Vương gia, Lưu Duẫn thấy hơi lạ, chẳng phải Uy Thất Thất ngày mai sẽ thành thân với Vương gia sao? Sao ngài còn phái cô ấy ra ngoài doanh trại?"
"Ra ngoài doanh trại? Thất Thất rời doanh trại? Từ lúc nào?" Lưu Trọng Thiên lập tức nhướn mày.
"Được một lát rồi, cô ấy nói ngài phái cô ấy ra ngoài hoàn thành một nhiệm vụ."
"Uy Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên nhìn Lưu Duẫn với vẻ lo âu "Cô ta đi về hướng nào?"
"Vào sâu trong đất Đại Hán, Vương gia, có gì không đúng sao…"
"Cô ta muốn chạy trốn! Ta đi tìm cô ta trước, ngươi dẫn theo vài binh lính, mang thêm nước, đuổi theo sau, nếu trời tối không tìm thấy chúng ta, hãy lập tức rút về doanh trại."
"Nhưng, Vương gia…"
Không đợi Lưu Duẫn nói xong, Lưu Trọng Thiên nhanh chóng chạy ra ngoài doanh trại, vẻ mặt chàng đầy tức giận, Uy Thất Thất dám đào hôn. Lưu Trọng Thiên dù sao cũng được xem là tướng mạo tuấn tú, phong thái lịch lãm, Tam Vương gia Đại Hán được vạn người chú ý, bao nhiêu nữ nhân ao ước trở thành phi tử của chàng, giờ đây Uy Thất Thất xấu xí, vì e ngại thành thân với mình, mà chạy trốn? Quả là chuyện khó tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook