Uy Thất Thất hôn lướt qua gương mặt Lưu Trọng Thiên, hạnh phúc nhìn người nam nhân đang ngủ say, bất giác bật cười, sao còn ngủ nướng hơn cả mình, cô lặng lẽ véo mũi chàng, để cho chàng không thở được, xem chàng có thể kiên trì trong bao lâu?

Lưu Trọng Thiên mở choàng mắt, gỡ tay cô xuống, kéo cô qua chỗ mình "Định mưu sát tướng công sao?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

"Ha ha, vậy nên phải cẩn thận, nói không chừng đêm hôm nào đó sẽ bị Thất Thất mưu sát đấy!"

Lưu Trọng Thiên cầm bàn tay Thất Thất đặt bên khóe môi, hôn thân mật "Chết trong tay em, bổn vương cam tâm tình nguyện…" Câu nói cam tâm tình nguyện kia cùng ánh mắt trìu mến, thực sự khiến Uy Thất Thất say đắm, không nhịn được rúc vào trong lòng chàng, nói gì cũng không chịu buông ra.

"Trước kia Thất Thất cứ một mực oán trách ông trời bất công, đẩy Thất Thất cô độc đến Đại Hán, nay mới biết được, đó là may mắn biết chừng nào, là nhân duyên định mệnh Thất Thất hằng ao ước, gặp được Tam Vương gia khiến Thất Thất sinh lòng mến mộ, giờ đây Thất Thất chẳng muốn đi đâu hết, chỉ muốn sống bên chàng trọn đời, để cả đời này chàng cứ sủng ái Thất Thất như vậy, bằng lòng làm nữ nhân cả đời của Lưu Trọng Thiên."

"Thất Thất…" Lưu Trọng Thiên vui sướng hân hoan trong lòng, điều duy nhất có thể biểu đạt tình yêu của chàng chính là khóa đôi môi nàng, nụ hôn thật sâu.

Hi Chân ở vương phủ đợi vài ngày, nàng đi đi lại lại tứ phía, nhưng không phát hiện ra nữ nhân đặc biệt nào, chỉ có tên Tiền Thiên Tâm đeo kính mắt màu đen, người thanh niên ngang bướng đó, là thượng khách trong vương phủ Tam Vương gia, lần nào cũng có ý trêu ghẹo nàng, hại nàng phải trốn tránh khắp nơi, vì sao Tam Vương gia muốn kết giao với kẻ phố phường vô lại đó vậy, đích thực là một gã lưu manh.

Hi Chân đương suy tư, thì tên du côn Tiền Thiên Tâm từ trong phòng Vương gia bước ra, Hi Chân ba chân bốn cẳng xoay người định bỏ chạy, liền bị Thiên Tâm túm được.

"Mỹ nhân, chờ đã!" Uy Thất Thất đẩy mắt kính, nghĩ thầm trong bụng, vũ nữ ca múa này đến vương phủ hay đi loanh quanh phía phòng Vương gia, đứa ngốc cũng biết cô ta muốn ve vãn Vương gia, cho dù Tam Vương gia không có ý định gì với nữ nhân này, Thất Thất cũng cảm thấy không thoải mái.

"Ông chủ Tiền… Hi Chân muốn đi tản bộ trong hoa viên!" Hi Chân bước nhanh về hướng hoa viên, hy vọng Tiền Thiên Tâm không bắt kịp.

"Đợi chút, Thiên Tâm cũng đến hoa viên, cùng đi nhé!"

Uy Thất Thất kéo tay Hi Chân, sải bước tiến về phía hoa viên, Hi Chân cảm thấy Thất Thất khá mạnh tay, cánh tay nàng sắp gãy tới nơi rồi.

Đến hoa viên, Uy Thất Thất buông tay ra, học theo dáng vẻ đại nam nhân của Lưu Trọng Thiên, nâng cằm Hi Chân lên, cợt nhả nói "Cô thích ngược không, tôi vốn có tiếng ngược đãi, Hi Chân tiểu thư đúng là kiểu nữ nhân Thiên Tâm thích, chi bằng chúng ta…" Cô giả bộ si mê ôm ấp Hi Chân.

Hi Chân liên tục lui về phía sau, ngược? Ngược cái gì, tên lưu manh này, muốn làm gì, trong lòng nàng căng thẳng, xoay người bỏ chạy, lại không biết đã tới phía trước hồ nước, muốn thu chân lại nhưng không kịp, tức thì lao thẳng xuống đó, nước trong hồ bắn tung tóe, rong bèo quấn quanh mặt nàng.

Uy Thất Thất bụm miệng, giật thót, bỗng nhiên lại rơi xuống hồ nước, bèn lớn tiếng kêu gào "Người đâu, người đâu, có người ngã xuống rồi!"

Quản gia cùng hộ vệ nhanh chóng chạy tới đó, kéo Hi Chân lên, Thất Thất vội xông lên trước, trông thấy Hi Chân thảm thương, có chút không đành lòng.

"Toàn là rong bèo, để tôi lấy xuống giúp cô!" Thất Thất vươn tay đến trước người Hi Chân, gỡ đám rong bèo, nhưng không cẩn thận chạm vào ngực Hi Chân, Hi Chân hét thất thanh lên "Cút ngay, cút ngay! Lưu manh thối!"

"Ồ! Dọa chết người ta…" Thất Thất rút tay về, nhảy sang một bên, giữ kính mắt "Cô tới đây không phải để tìm nam nhân sao? Tặng nam nhân cho cô lại không cần, rõ thật là, tôi giận rồi đó, đi tìm nữ nhân khác đây, không cho cô cơ hội nữa!"

Hi Chân căm phẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Thất Thất, sao lại có tên lưu manh thế chứ, Tam Vương gia nhất định là đầu óc có vấn đề, kết giao với loại bằng hữu như vậy, háo sắc đùa bỡn, xui xẻo chết đi được, song quan sát kỹ vương phủ nhiều ngày qua, ngay cả một bóng ma cũng chẳng thấy đâu, ngược lại bị tên lưu manh vô lại này ăn hiếp.

Tam Vương gia kia, chẳng thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, đâu còn cơ hội nào chứ, Hoàng thượng tính sai thật rồi, để mình tới nơi này chịu khổ, không biết khi nào mới có thể quay về đây, tốt nhất tránh cái tên lưu manh kia ra.

Đánh chết Hi Chân cũng không ngờ tới, nữ nhân nồng nhiệt trên giường Lưu Trọng Thiên kia chính là tên lưu manh đó, Uy Thất Thất cải trang, nhưng trong mắt Hi Chân, thì chỉ là một nam nhân vô lại mà thôi.

Uy Thất Thất chạy về phòng Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên đang ngồi trước thư án nghiên cứu thứ gì đó, nhất định là có liên quan tới chiến sự với quân Ô Hoàn phía đông bắc, Tam Vương gia rốt cuộc muốn giả chết thế nào đây, phải chăng lúc này chàng có thể phát huy tầm nhìn xa trông rộng?

"Bản đồ Ô Hoàn à?" Thất Thất cố ý sáp lại gần, hỏi như có như không.

"Ừ!" Lưu Trọng Thiên đáp lại.

"Kể em nghe một chút về Ô Hoàn đi!" Uy Thất Thất cười hì hì nói.

Lưu Trọng Thiên đặt bản đồ sang một bên, đăm chiêu nhìn Uy Thất Thất "Em hình như rất có hứng thú với cuộc chiến Ô Hoàn này thì phải!"

"Không phải! Em chẳng có hứng thú!" Thất Thất cầm bản đồ lên nhìn thoáng qua, rồi đặt xuống thư án "Chẳng qua tiện thì hỏi thôi, chàng định giả chết thế nào vậy? Nói em nghe một chút với."

"Hóa ra muốn hỏi chuyện này à, ha ha!" Lưu Trọng Thiên phá lên cười.

"Đúng vậy! Chính là chuyện này!"

"Không thể tiết lộ!" Lưu Trọng Thiên thoáng véo má Thất Thất, nụ cười chợt tắt ngấm, trở nên nghiêm túc hẳn lên "Em hãy chăm lo tốt cho mình là được, đừng sầu não như thế, nhớ kỹ những lời ta nói là được!"

Thất Thất hỏi hồi lâu cũng không có được đáp án vừa lòng, trong lòng vô cùng bất an, nỗi ưu thương đang giày vò cô, cô đoán rằng, Lưu Trọng Thiên cũng không nắm chắc thành công, cho nên mới không muốn để lộ những chi tiết đó, e rằng đây sẽ là trận chiến cam go, một chút hy vọng cũng chẳng có.

Có lẽ Uy Thất Thất suy đoán không sai, Lưu Trọng Thiên không biết mưu kế của mình có thể che mắt thiên hạ được hay không, suy cho cùng chàng phải đối mặt với hai kẻ địch hùng mạnh là Hoàng thượng Đại Hán và người Ô Hoàn.

Vừa muốn đẩy lui quân địch vừa muốn thoát thân, nói thì dễ làm mới khó, vì Thất Thất và con, vì cuộc sống chàng luôn ao ước, nhất định phải thận trọng chu toàn hơn nữa, nếu có chút sơ xuất, chàng hy sinh cũng không sao, chỉ thương hai mẹ con Thất Thất.

Đang mải mê suy nghĩ, quản gia gõ cửa nhẹ giọng nói "Vương gia, Hoàng thượng tới, đang ở trong phòng khách, đột nhiên đến, thật kỳ lạ!"

Lưu Trọng Thiên đứng bật dậy, vẻ mặt trang nghiêm, cũng cảm thấy chuyện này khá bất ngờ, Hoàng thượng đến hơi đường đột, Uy Thất Thất hiện tại sợ nghe thấy hai chữ Hoàng thượng, cô túm lấy tay áo Lưu Trọng Thiên "Trọng Thiên, hắn tới làm gì, cái tên đáng ghét..."

"Em ở lại đây, đừng đi đâu cả, bổn vương cũng muốn xem xem, là chuyện gì, có thể khiến Hoàng thượng đích thân đến vương phủ!"

Lưu Trọng Thiên đi tới cửa, hướng ánh mắt về phía quản gia "Trông coi hậu viện cho tốt, không được để người khác tiến vào phòng bổn vương quấy rầy ông chủ Tiền."

"Lưu Toàn rõ ạ!" Quản gia biết điều lui ra ngoài.

Trong lòng Uy Thất Thất có hơi hoang mang, Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô "Đừng lo lắng, chờ ta, nhất thiết không được đi ra ngoài, ngộ nhỡ bị Hoàng thượng phát hiện, sự việc sẽ phiền phức đó!"

"Thất Thất biết, thế nhưng, Thất Thất lo chàng…"

"Ha ha, đúng là càng ngày càng giống tiểu nữ nhân rồi!" Lưu Trọng Thiên đặt một nụ hôn lên đôi môi Thất Thất, đẩy cửa bước ra ngoài.

Tiểu nữ nhân? Rõ thật đáng ghét, Uy Thất Thất chẳng qua chỉ đang lo lắng cho chàng ta, Uy Thất Thất ngồi trở lại trên ghế, hai tay cọ miết vào nhau, Hoàng thượng đột nhiên giá lâm vương phủ, nhất định lại muốn gây khó dễ cho Lưu Trọng Thiên, cô hoảng sợ bất an, rất khó bình tâm trở lại.

Nếu như Vương gia thực sự đi đánh giặc Ô Hoàn, Uy Thất Thất sao có thể an tâm đợi chàng ở Tây Vực, trong lòng cô cứ lo âu sốt ruột bồn chồn, Thất Thất vỗ tay một cái, không được, trận chiến với Ô Hoàn, cô nhất định phải ở cùng Lưu Trọng Thiên, cho dù chết cũng muốn chết cùng nhau.

Lưu Trọng Thiên đi tới phòng tiếp khách, quả nhiên trông thấy Hoàng thượng ăn mặc thường phục, y lặng lẽ ngồi đó, có vẻ như đầy ắp tâm sự.

"Hoàng thượng!" Lưu Trọng Thiên đương định hành lễ, Hoàng thượng bỗng đứng dậy tiến lên ngăn chàng lại, kéo Lưu Trọng Thiên ngồi xuống bên cạnh, những cử chỉ đó khiến Lưu Trọng Thiên rất đỗi kinh ngạc, xen lẫn âu lo, bao năm qua, lạnh nhạt và châm chọc là chuyện thường ngày giữa bọn họ, sao lúc này cảm thấy có chút khác thường nhỉ?

"Trẫm đột nhiên rất muốn cùng Tam Vương gia uống một chén, hai chúng ta, không say không về!"

Lời Hoàng thượng nói khiến Lưu Trọng Thiên càng thêm khó hiểu, nhưng thấy được sự chân thành trên gương mặt Hoàng thượng, Lưu Trọng Thiên lại có chút cảm động, chàng rất vui mừng vì mình không phải là Hoàng thượng, nếu sống trong hoàng cung như Hoàng thượng, không biết liệu lúc này có giống như Hoàng thượng hay không, không được tự do vui vẻ.

"Chuẩn bị rượu và thức ăn!" Lưu Trọng Thiên căn dặn tỳ nữ đi chuẩn bị, có lẽ huynh đệ bọn họ nên dành thời gian uống cho thỏa thuê, đối nghịch nhau nhiều năm như vậy, cũng mệt mỏi rồi.

Uy Thất Thất căng thẳng đi tới đi lui trong phòng, cô lo liệu có phải Hoàng thượng lại muốn làm khó Vương gia hay không, Vương gia lúc nào cũng khiêm nhường y, cũng chịu đủ khổ ải rồi, Hoàng thượng Đại Hán này trong lịch sử cũng được xem là vị hoàng đế tốt, sao cứ canh cánh trong lòng về Lưu Trọng Thiên vậy?

Quản gia lặng lẽ đẩy cửa tiến vào, Thất Thất lập tức hỏi han "Sao rồi? Hoàng thượng tới làm gì?"

"Rất lạ, thái độ vô cùng hòa nhã, chỉ nói tìm Tam Vương gia uống rượu, hiện giờ hai người họ đang ở trong đình nghỉ mát hoa viên uống rượu, hình như không có xung đột gì, Vương gia sai nô tài tới báo cho ngài một tiếng, sợ ngài lo lắng!"

"Ờ! Vậy là tốt rồi!" Thất Thất rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, không căng thẳng nữa.

Trong hoa viên, Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trước khi đi đánh Ô Hoàn, có lẽ đây là lần cuối cùng mặt đối mặt với Hoàng thượng, nếu kế hoạch thành công, bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa, dù sao cũng đã từng là quân thần, cũng coi như hiếm có.

"Lưu Trọng Thiên, đệ nói xem nếu lúc trước hoàng vị truyền cho đệ, liệu đệ có đối đãi trẫm giống như trẫm đối đãi đệ hay không?" Hoàng thượng cầm chén rượu, ngắm nhìn kỹ Lưu Trọng Thiên, tưởng tượng, nếu Lưu Trọng Thiên là Đại Hán thiên tử, nhất định sẽ rộng lượng hơn mình, trong mấy huynh đệ, trước kia tiên hoàng yêu quý nhất chính là tam hoàng tử, cho nên mới truyền ngôi cho chàng ta, đáng tiếc…

Đây chính là do lòng tham nhất thời vô tình gây ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương