Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
-
Chương 137: Nữ tướng quân xuất chinh (4): ban hôn xấu nữ?
Lưu Duẫn thức dậy từ rất sớm, hắn đi tuần tra doanh trại, bỗng phát hiện rèm cửa lều trại Thất tướng quân được vén lên, một binh lính đi ra ngoài từ sớm như vậy, Thất tướng quân gọi binh lính vào trong làm gì?
Lưu Duẫn đi tới trước lều trại Thất Thất, hắng giọng một cái, vén rèm lên, vừa mới bước vào, lập tức lui ra ngay, Thất tướng quân đương nằm trên giường, chưa thức dậy,... Binh lính kia, Lưu Duẫn hoài nghi lắc lắc đầu, không thể nào, lẽ nào chặng đường hành quân kéo dài, Thất tướng quân không chịu nổi cô đơn...
Lưu Duẫn tự đánh mình một cái, sao có thể xem thường Thất tướng quân như vậy, có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, đúng lúc có chuyện gì đó, không thể chờ đến sau khi thức dậy được, nàng ta tuy là một tướng quân, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân xinh đẹp.
Lưu Duẫn vẫn có chút không yên lòng, Vương gia tuy đã bỏ Thất tướng quân, nhưng cũng vì Thất tướng quân mà nhiều lần đối nghịch với Hoàng thượng, tấm chân tình đó, khiến Lưu Duẫn vô cùng cảm động, cho nên bất luận thế nào cũng không thể tha thứ cho việc Uy Thất Thất phản bội Vương gia, cho nên hắn sẽ lưu tâm coi chừng Uy Thất Thất nhiều hơn nữa.
Từ sau khi biết Tam vương gia Lưu Trọng Thiên cũng ở trong doanh trại, Uy Thất Thất cũng dậy sớm đi tuần tra doanh trại, đặc biệt chú ý tới đám binh lính kia, thế nhưng Lưu Trọng Thiên ẩn náu rất khéo, Uy Thất Thất đi vòng quanh một lượt buổi sáng, cũng không phát hiện ra bóng dáng Lưu Trọng Thiên đâu, Tam vương gia này, ngay cả gặp mặt cũng không cho, chẳng lẽ không biết Thất Thất nhớ chàng sao?
Uy Thất Thất bước tới trước mặt Lưu Duẫn, phát hiện thấy Lưu Duẫn nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, Thất Thất khó hiểu sờ soạng gương mặt, sao vậy? Có gì bất thường sao? Hay là đầu óc hắn có vấn đề?
"Xe ném chuẩn bị tới đâu rồi?" Thất Thất lo lắng hỏi, đây chính là điểm mấu chốt quan trọng. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
"Đã làm theo lời căn dặn của tướng quân, chuẩn bị xong rồi, đương đổ nước cho vào túi!"
Uy Thất Thất thoáng nhìn sắc trời "Ban đêm là lúc lạnh nhất, khi chúng ta xuất phát, nhất định không được để cho nước trong túi đông lại. Tốc độ phải nhanh!"
"Vâng, Thất tướng quân!"
Uy Thất Thất cảm thấy bàn tay lạnh cóng.
Nhưng Vương gia trốn đi đằng nào rồi, ánh mắt cô vẫn không ngừng tìm kiếm khắp nơi, y như cũ không thu hoạch được gì.
Ban đêm, hơn chục cỗ xe ném lẳng lặng tiến vào quận Ngư Dương, khi sắp đến doanh trại Cao Ly, Uy Thất Thất vươn tay ra, ra hiệu cho mọi người dừng lại, doanh trại Cao Ly canh phòng nghiêm ngặt, đám binh lính đi đi lại lại tuần tra, xem ra chỉ có thể đánh lén, không thể xông vào, một khi bọn chúng bắn tên, túi nước sẽ vỡ tan, tới lúc đó không sao ném vào doanh trại được.
Uy Thất Thất gọi Lưu Duẫn qua, dặn hắn dẫn đại đội xe ném lặng lẽ bao vây phía sau doanh trại, nếu phát hiện chính diện doanh trại Cao Ly có đánh nhau, thì chờ thời cơ ném túi nước, ném càng cao càng xa càng tốt, lần này chỉ được phép thành công không thể thất bại, nếu không muốn toàn quân bị phản công thê thảm.
Lưu Duẫn gật đầu, dẫn một đoàn binh lính và xe ném nhẹ nhàng di chuyển ra ngoài, Uy Thất Thất coi giữ ở chính diện, quan sát động tĩnh doanh trại, chờ đợi thời cơ, cô dặn dò binh lính phải mang theo tấm khiên chắn, cô muốn ở chính diện Cao Ly hình thành một hàng phòng ngự giống như cái mai rùa đen, để khi Cao Ly phóng tên tới, sẽ thu toàn bộ binh lực của quân địch.
"Mọi người xông lên đi, nhất định phải dùng khiên chắn hình thành khung phòng ngự hình bán nguyệt, sau đó lén xông vào, nếu ai bị mất tấm chắn, chỉ có con đường chết!" Uy Thất Thất gõ gõ khiên chắn, vô cùng rắn chắc.
Đám binh lính khẽ gật đầu, Uy Thất Thất cầm tấm chắn, đương định dẫn đầu tiên phong, có người đột nhiên kéo cánh tay cô lại, ghé sát bên tai cô khẽ nói "Không được đi, em ở lại, bổn vương dẫn binh lính đi."
Đó là giọng nói chứa chan tình cảm của Lưu Trọng Thiên, chàng nhìn Uy Thất Thất đầy thâm tình, nhẹ giọng bồi thêm một câu "Đừng quên ở trong lều trại chờ bổn vương!"
Uy Thất Thất xúc động xoa xoa mũi, cố nén không lao vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, rơm rớm nước mắt, cô ngoan ngoãn gật đầu, lúc này, cô trở nên nghe lời hơn rất nhiều, lời nói của Lưu Trọng Thiên tựa như nam châm, thu hút cô, khiến cô không cố chấp nữa, quả thực, sức lực cô có hạn, không biết có thể chống đỡ khiên chắn kia được bao lâu, ngộ nhỡ sơ sẩy, sẽ mất mạng như chơi, song cô vẫn không yên tâm, cũng nhỏ giọng căn dặn.
"Cẩn thận, trông thấy xe ném thành công rồi, chỉ cần kiên trì thêm một lát, xem tình hình ổn hãy tiến vào, bọn chúng khi đó chắc đã đông cứng rồi!"
"Em đúng là một tướng quân tài ba..." Lưu Trọng Thiên nhỏ giọng nói, chàng thực sự muốn hôn Thất Thất một cái, lúc này cô có mị lực vô cùng, chiếc mũi nhỏ xinh lạnh cóng trở nên ửng đỏ, rất đáng yêu, nhưng lúc này, ngàn vạn lần không được xúc động, lính là lính, tướng là tướng!
"Nếu xe ném thất bại, phải nhanh chóng quay trở về, Vương gia..." Trong ánh mắt Thất Thất ẩn giấu nỗi bất an, si tình nhìn Lưu Trọng Thiên, không biết tại sao, nếu như bản thân mình xông lên, thì chẳng màng đến sự sống chết, hiện giờ đổi thành Lưu Trọng Thiên, trái lại lòng cô rất căng thẳng, có lẽ vì Thất Thất quá yêu nam nhân này rồi, thực sự sợ hãi đánh mất chàng.
"Ta biết mà... Em cũng phải cẩn thận đó." Lưu Trọng Thiên lưu luyến nhìn Thất Thất, ánh mắt kia gần như làm tan chảy trái tim cô, Lưu Trọng Thiên đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Uy Thất Thất, bỗng siết chặt, cuối cùng xoay người, phất tay ra hiệu, dẫn đám binh lính xông ra ngoài.
Từ đằng xa, Uy Thất Thất trông thấy Lưu Trọng Thiên chỉ huy quân lính tạo thành vòng tròn nhấp nhô, tiếng "giết" vang lên từng hồi, doanh trại Cao Ly trong chớp mắt cũng hành động, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, mưa tên bay đầy trời, bắn về phía khiên chắn, lòng Uy Thất Thất như thắt lại, cô đương lo lắng cho Lưu Trọng Thiên, nhất định phải kiên trì, chỉ cần thu hút sự chú ý của kẻ địch là được.
Xe ném? Uy Thất Thất nôn nóng nhìn về hướng doanh trại Cao Ly, nhất định phải thành công, không được phép thất bại, người trong lòng cô đương ở trên chiến trường, nếu như quăng túi nước thất bại, chàng sẽ không trở về được...
Uy Thất Thất rốt cuộc nhìn thấy túi nước bay cao cao trên không trung, thẳng về hướng doanh trại Cao Ly, nỗi thấp thỏm cũng vơi bớt, quân Cao Ly không biết thứ gì bay trên trời, liền dùng khiên che chắn, hoặc dùng đao chém, hoặc bắn tên, kết quả túi nước vỡ bung ra, nước lạnh văng tung tóe, doanh trại Cao Ly một phen hỗn loạn.
Xe ném không ngừng quăng túi nước, đoàn khiên chắn đằng trước vẫn tiếp tục tiến về phía trước, cách Cao Ly mỗi lúc một gần, trước sau Cao Ly đều xuất hiện quân địch, tướng lĩnh doanh trại u mê mông lung, lúc này mới nhớ ra phải phóng tên về phía túi nước, thế nhưng đám binh lính kia đều đã lạnh cóng kéo không nổi cây cung nữa rồi.
Uy Thất Thất cảm thấy cơ thể cô run bắn lên, cái lạnh thấu xương cộng thêm căng thẳng, khiến hai hàm răng cô va vào nhau lập cập. Khi xông lên rồi, lúc này khiên chắn mới mở bung ra, quân lính tấn công doanh trại Cao Ly, tên bắn lác đác bay tới dễ dàng bị đánh hạ, không thể uy hiếp được binh lính Đại Hán.
Đại Hán ung dung chiếm đóng doanh trại Cao Ly, trên mặt đất đâu đâu cũng là lớp băng dày đặc, cô đi được vài bước, thiếu chút nữa trượt chân, khi cô tiến vào doanh trại, phản ứng đầu tiên chính là, Lưu Trọng Thiên đâu? Chàng thế nào rồi, có bị thương không?
Uy Thất Thất tìm kiếm tứ phía, trước mắt toàn là tiếng reo hò của quân Đại Hán, rất khó nhận ra chàng trốn chỗ nào? Lẽ nào chàng không biết Thất Thất lo lắng cho chàng nhường nào sao? Uy Thất Thất bất giác nhíu mày.
"Trói hết binh lính Cao Ly lại, thu nhặt lương thực của Cao Ly, đóng quân doanh trại mới của Đại Hán!" Uy Thất Thất tràn đầy hân hoan dặn dò.
"Thất tướng quân! Thất tướng quân!" Một tràng hoan hô nhiệt liệt, bọn họ lại tạo nên một kỳ tích nữa, dường như đi theo Thất tướng quân nên bọn họ luôn luôn đánh thắng trận, nhưng không biết đó chẳng qua chỉ là trò khôn vặt của Uy Thất Thất mà thôi, nếu như không phải thiên thời, địa lợi, nhân hòa, Uy Thất Thất đâu thể giành được thắng lợi chứ.
Trong đám binh lính đương reo hò có một đôi mắt thâm tình, chăm chú nhìn Uy Thất Thất đương đứng ở nơi cao, người mặc áo giáp, xinh đẹp động lòng người, có biết bao bội phục lẫn mến mộ tự khắc nảy sinh, đây chính là Uy Thất Thất, một nữ nhân đáng yêu cổ quái tinh ranh, khiến chàng yêu say đắm, không thể tự kiềm chế, Lưu Trọng Thiên cảm thấy vô vàn hạnh phúc, chàng đã gặp được nữ nhân chàng yêu quý trọn đời.
Lều trại dựng xong rồi, đôi chân Uy Thất Thất tê cóng, nhảy lò dò, hôm nay thực sự lạnh cắt da cắt thịt cô, người khác đều chạy băng băng đi đánh trận, toát cả mồ hôi, cô thì nhàn rỗi, nên đương nhiên là người rét nhất rồi, lều trại vừa dựng xong, Uy Thất Thất liền nhanh chóng chạy vào trong, đương nhiên một lát sau cũng có người theo vào.
Lưu Duẫn nhìn lều trại của Uy Thất Thất với vẻ quái lạ, sao lại có một binh lính chui vào trong đó nhỉ? Hắn dứt khoát đứng bên ngoài lều Uy Thất Thất, hắn đang chờ đợi, chờ tên lính kia đi ra, thật đáng căm hận, ánh nến trong lều trại tắt phụt, rõ ràng không trở ra nữa.
Lưu Duẫn sợ ngây người, hắn mơ mơ màng màng trở về đại quân doanh, chen chúc trong đám binh lính, nhưng chẳng tài nào ngủ được, phải thừa nhận, Thất tướng quân là một vị tướng quân giỏi, thế nhưng... Vì sao lại là một nữ nhân lẳng lơ chứ? Chẳng lẽ những lời đồn đại kia về nàng ta đều là thật, có người nói nàng ta là hồ ly tinh, yêu nữ, biết thuật câu mất hồn nam nhân, Lưu Duẫn tin thật rồi, bởi vì Uy Thất Thất không phải thông minh theo kiểu thông thường, mà còn có chút thông minh tà ma quỷ quái.
"Em thành công rồi!" Uy Thất Thất nhào tới trong lòng Lưu Trọng Thiên, ra sức vùi mặt vào trong lớp xiêm y, sắp chết cóng con người ta rồi. Lưu Trọng Thiên ôm chặt cô trong lòng, xoa xoa đôi tay lạnh buốt của cô, hôn lên gương mặt tê tái của cô, lòng càng yêu thương sâu đậm, chàng thực sự không thể rời xa nữ nhân này, tiểu vương phi thông minh lanh lợi của chàng.
"Chân em đã tê cóng rồi!"
"Vậy sao? Để bổn vương xem!"
"Không cần!" Uy Thất Thất tức giận dựa sát vào Lưu Trọng Thiên "Vì sao lúc nào cũng trốn đi, hại em tìm chàng khắp nơi, không thấy chàng đâu, chàng có biết em sốt sắng thế nào không? Mưa tên đầy trời, chỉ sợ chàng bị thương!"
"Thất Thất..." Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt mái tóc cô, trong lòng hân hoan một hồi, ngoài miệng lại cố ý đùa giỡn nói "Đương nhiên phải trốn đi rồi, nếu như bị em nhìn thấy, bỗng chốc bổ nhào tới chẳng phải phiền toái ư, binh lính trong doanh trại sẽ cho rằng Thất tướng quân háo sắc thì tính sao? Ôm ấp nam nhân xa lạ..."
"Xấu xa! Lưu Trọng Thiên!" Uy Thất Thất tức tối lùi ra sau, thật đáng ghét, dám chế giễu mình.
"Xấu xa? Bổn vương xấu ở đâu, em đã nói thế, vậy bổn vương sẽ xấu cho em xem..." Lưu Trọng Thiên bế Uy Thất Thất lên, cười tươi đi về phía chiếc giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook