Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
-
Chương 118: Nghi ngờ: ban hôn xấu nữ?
Tiểu Vu Tử lặng lẽ tiến lại gần "Nô tài tới phủ đệ của Vương gia nhưng vẫn chưa trông thấy Tam vương phi, Lưu Trọng Thiên này nhất định có vấn đề, Vương phi có khả năng chính là mỹ nhân mà Hoàng thượng đã gặp!"
"Dựa vào đâu?"
"Lúc tới truyền thánh chỉ, Lưu Trọng Thiên thiếu chút nữa đã đánh Tiểu Vu Tử, tối hôm qua khi tới đưa hộp gấm, sắc mặt Lưu Trọng Thiên hết sức khó coi, đoán là không thoải mái trong lòng."
"Thật ư?" Hoàng thượng phá lên cười, tinh thần phấn chấn hẳn lên "Bãi giá ngự hoa viên!"
"Hoàng thượng bãi giá ngự hoa viên!"
Hoàng thượng gọi Tiểu Vu Tử đến trước mặt mình, mặt tươi cười nói "Bảo Hàn Vũ quý phi đến ngự hoa viên cùng trẫm!"
"Vâng, Hoàng thượng!" Tiểu Vu Tử dường như hiểu ra điều gì đó, bí hiểm lui ra ngoài.
Trong ngự hoa viên giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt, thánh giá của Hoàng thượng đặt ở giữa đình Long Phượng, phía dưới là chỗ ngồi của các vị đại trọng thần. Để tiện cho việc quan sát Vương phi của Lưu Trọng Thiên, Hoàng thượng cố ý xếp chỗ của Lưu Trọng Thiên và Uy Thất Thất cạnh mình, như vậy có thể ngắm nhìn mỹ nhân ở cự ly gần.
Hoàng thượng thầm đoán trong lòng, hôm nay có đông đủ các vị trọng thần như vậy, Tam đệ Lưu Trọng Thiên sẽ không để Uy Thất Thất đeo khăn che mặt tới ngự hoa viên chứ, hẳn là không rồi, Hoàng thượng biết rõ Tam vương gia không phải dạng người không hiểu lễ nghĩa, mang khăn che mặt chính là đại bất kính đối với hoàng triều Đại Hán.
Lục vương gia Lưu Huyền Cát ngồi ở phía dưới, đang trò chuyện với Tứ vương gia, hắn vẫn khôi ngô tuấn tú như xưa, bề ngoài nho nhã phong lưu. Có lẽ trong đám người ngồi đây, chỉ có Lưu Huyền Cát biết rõ nhất nhân vật chính của tiệc khánh công ngày hôm nay, hộ quốc tướng quân Uy Thất Thất mê người tới cỡ nào, chỉ tiếc lần trước chưa thực hiện được, bằng không hắn sẽ càng nắm rõ hơn nữ nhân kia ở trên giường có giống như dung mạo xuất chúng của nàng hay không. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Lần trước cho Uy Thất Thất hít mê dược, ắt hẳn Tam vương huynh mệt lử rồi, đó chính là loại mê dược mạnh nhất Đại Hán này, Lưu Huyền Cát càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, mỹ nhân, quả là một đại mỹ nhân, đáng tiếc, cơ hội của hắn càng ngày càng xa vời, Lưu Trọng Thiên cũng không phải người dễ chọc, vương huynh không tìm hắn tính sổ, là đã may mắn lắm rồi.
Các vị trọng thần đều đã đến, Hoàng thượng đợi cũng khá lâu rồi, sao nhân vật chính hôm nay Lưu Trọng Thiên và Uy Thất Thất lại chậm chạp chưa thấy bóng dáng đâu?
Hoàng thượng có phần đứng ngồi không yên, lẽ nào Lưu Trọng Thiên muốn kháng chỉ thật sao? Bao nhiêu triều thần tề tựu nơi đây, chàng ta không sợ Hoàng thượng khép tội chàng ta coi thường triều đình, đại bất kính với Hoàng thượng sao? Đang lo nghĩ, cuối cùng người muốn gặp cũng xuất hiện.
"Tam vương gia, Vương phi đến!" Thái giám chạy tới bẩm báo.
"Đến rồi?" Hoàng thượng thiếu chút nữa đứng bật dậy, Tiểu Vu Tử vội kéo y lại, nhắc nhở y, Hoàng thượng lúc này mới nhớ ra, còn có vô số triều thần đang ở trong ngự hoa viên.
Từ xa đã thấy Lưu Trọng Thiên dẫn theo một nữ tử vận bộ y phục màu trắng sữa thướt tha bước vào ngự hoa viên, Hoàng thượng bất giác nhíu mày, sao lại không mặc bộ cẩm bào mà Hoàng thượng đã lệnh cho Tiểu Vu Tử mang tới? Nhất định là Lưu Trọng Thiên, dám ngầm kháng lệnh, Hoàng thượng lúc này chẳng còn lòng dạ nào mà căm tức Lưu Trọng Thiên, tất cả tâm tư cũng như ánh mắt đều đặt ở trên người nữ nhân đứng bên cạnh Lưu Trọng Thiên.
Từ từ tiến lại gần, Hoàng thượng ngây người, đó thực sự là một mỹ nhân, duyên dáng yểu điệu, y phục và kiểu tóc hoàn hảo làm tôn lên vẻ thanh cao thoát tục của nàng, tựa như mỹ nhân trong tranh, tiên nữ trên thiên đình. Nàng chính là thiếu nữ áo lam y gặp trong ngự hoa viên, chỉ là giờ phút này nàng càng khiến người ta yêu mến nhiều hơn.
Hai má mỹ nhân đỏ bừng, rõ ràng hơi ngà ngà say, càng thêm quyến rũ mê người, không riêng gì Hoàng thượng, ngay cả các vị đại thần triều đình ngồi ngay ngắn hai bên cũng thốt lên vẻ kinh ngạc, đây là "Xấu phi" của Lưu Trọng Thiên sao? Chẳng lẽ bị hoa mắt, nữ nhân này xấu ở điểm nào chứ?
Uy Thất Thất cảm thấy đám người trước mặt đương thất thần, Lưu Trọng Thiên đưa tay nâng cô dậy, cô cảm giác mình giống như một linh hồn, tùy ý bước theo Lưu Trọng Thiên, mãi đến khi cô được đỡ ngồi xuống, mới ngơ ngác nhìn xung quanh, cô trông thấy Lưu Huyền Cát, sao cái tên chết giẫm đó cũng ở đây vậy.
Còn cả đám người ăn mặc kỳ lạ kia nữa, cứ nhìn mình chằm chằm không dời mắt, Thất Thất đưa tay sờ lướt qua trán, không lẽ là... Với tình trạng này mà Lưu Trọng Thiên còn dắt cô vào hoàng cung, lẽ nào không sợ Thất Thất gây họa cho chàng sao?
Ánh mắt Đại Hán thiên tử chăm chú nhìn mỹ nhân áo trắng, lúc này trên trán Lưu Trọng Thiên lấm tấm mồ hôi, tửu lượng của Uy Thất Thất quá kém tuy rằng canh giã rượu cũng đã có đôi chút tác dụng, nhưng vẫn còn say như trước, không biết có bao nhiêu người thất hồn lạc phách bởi vẻ yêu kiều diễm lệ của cô đây?
Đây chính là Thất tướng quân trong truyền thuyết ư, hóa ra là một giai nhân đoan trang thanh tú!
"Chẳng phải nói... Lẽ nào Tam vương gia đùa bỡn với mọi người ư? Quả thực cách biệt một trời một vực so với trong truyền thuyết đó!"
"Ai gặp Thất Tướng quân cũng đều nói xấu mà, sao lại..."
"..."
Trì lão tướng quân ngồi ở phía dưới gần như không tài nào hiểu nổi, đây sao có thể là Uy Thất Thất chứ, rõ ràng là một nữ nhân khác, không lẽ Vương gia đã đánh tráo Uy Thất Thất.
Khi ông phát hiện ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng phóng về phía mình, lập tức toát mồ hôi lạnh, không đúng nha? Đây nhất định không phải là Uy Thất Thất, cho dù Hoàng thượng chém đầu ông, ông cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ngô Trung Nghĩa thì tựa như ngồi trên đống lửa, ống tay áo không ngừng lau mồ hôi, sợ tới nỗi sắc mặt tái nhợt, người run bần bật, hắn biết xui xẻo sắp kéo đến rồi. Nếu như Hoàng thượng thực sự hỏi, hắn chẳng hề có cái đáp án nào, may mà còn có Tam vương gia ở đây, Tam vương gia ắt phải đưa ra lời giải thích hợp lý với Hoàng thượng, trước tiên nghe xem Tam vương gia nói thế nào đã.
Hàn Vũ quý phi ngồi bên cạnh Hoàng thượng, trái tim nàng tan nát, trông thấy Uy Thất Thất xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, trong lòng nảy sinh đố kị, đau đớn quặn xé tâm can, Uy Thất Thất quyến rũ mê người như thế, chẳng trách Trọng Thiên đã bị nữ nhân này hút hồn rồi.
Tiểu Vu Tử đứng dậy, lớn tiếng tuyên bố "Hôm nay Hoàng thượng đặc biệt mở tiệc khánh công vì Tam vương gia và Thất Tướng quân, phong Uy Thất Thất là Nhị phẩm hộ quốc nữ tướng quân, ban tặng phủ tướng quân, mọi người bây giờ có thể thoải mái chè chén, ca múa bắt đầu!"
Tiểu Vu Tử vừa dứt lời, trong ngự hoa viên vang lên tiếng nhạc, nhóm ca vũ nữ vừa múa vừa hát sôi nổi, Hoàng thượng liếc mắt nhìn Lưu Trọng Thiên bên cạnh, nhẹ giọng nói "Tam vương gia, đệ đã phạm tội khi quân!"
Lưu Trọng Thiên thừa hiểu ý của Hoàng thượng, lập tức đáp lễ "Hoàng thượng chỉ nói ban Uy Thất Thất cho thần, chứ không nói ban hôn xấu nữ Uy Thất Thất mà!"
Hoàng thượng tức giận nhíu mày, tâm trạng giống như bị Lưu Trọng Thiên đoạt đi mỹ nhân của y "Chẳng lẽ mắt Ngô Trung Nghĩa và Trì lão tướng quân đều bị mù, nữ nhân này có khả năng không phải là Uy Thất Thất, đệ dẫn Thất tướng quân giả tới cho trẫm, chẳng phải tội khi quân hay sao?"
"Ha ha." Lưu Trọng Thiên cũng đoán được Hoàng thượng sẽ nói ra những lời này, có khi ngay cả Trì lão tướng quân cũng sẽ cho rằng Lưu Trọng Thiên đã đánh tráo Uy Thất Thất.
"Đệ cười cái gì?" Hoàng thượng căm tức hỏi.
"Xấu nữ hóa mỹ nhân, thần cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng trên thực tế, Thất Thất mắc phải căn bệnh lạ, dung nhan bị hủy, đến nay bệnh đã chữa khỏi rồi, còn phải cảm tạ tờ thánh chỉ kia của Hoàng thượng, để thần có được mỹ nhân như thế!"
"Lưu Trọng Thiên, đệ đang khiêu chiến với trẫm sao?" Giọng Hoàng thượng cố nén xuống thấp nhưng vẫn rít lên, nghe như hận đến xương tủy.
"Hoàng thượng hiểu lầm rồi, những lời Trọng Thiên nói đều là sự thật!"
Bao năm qua, hoàng huynh vẫn không chịu từ bỏ việc tranh đấu cùng mình, Lưu Trọng Thiên đã mệt mỏi vì nhượng bộ, giờ đây hoàng huynh lại bắt đầu có ý định với Thất Thất, chàng tuyệt đối không khoan nhượng.
Uy Thất Thất bên cạnh đã tỉnh táo hơn rất nhiều, ánh mắt cô quét về phía người đang nói chuyện với Lưu Trọng Thiên, cũng đúng lúc Hoàng thượng nhìn về phía cô. Đại Hán thiên tử lập tức thất thần, nữ nhân này không chỉ có vẻ đẹp đơn giản như vậy, điểm thực sự thu hút người khác chính là nét mặt và khí chất của cô, đặc biệt là đôi mắt kia, tràn trề linh khí, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác hồn xiêu phách lạc.
Thất Thất nhanh chóng dời tầm mắt, nhẹ nhàng cầm cái chén trước mặt lên, không nghĩ ngợi gì liền đưa tới bên miệng, chỉ uống có một ngụm nhỏ, Thất Thất cảm giác cổ họng bỏng rát, cô túm lấy Lưu Trọng Thiên, sao loại rượu này cay xè quá vậy, khác hẳn với mùi rượu trong vương phủ, muốn uống nước tức thì.
"Sao em còn uống nữa!" Lưu Trọng Thiên có phần nổi đóa, vừa uống cạn một chén liền rót thêm, chàng có thói quen cầm chén để ở bên cạnh. Thất Thất vội vàng giật lấy, uống một ngụm lớn, tốc độ vô cùng nhanh, muốn phun ra đã không kịp nữa, trôi xuống bụng rồi, ngụm thứ hai cũng đã vào đến miệng, nhưng sao... Thất Thất đau đớn nhìn Lưu Trọng Thiên, phun một ngụm ra ngoài, lớn tiếng la hét.
"Sao toàn là rượu vậy, em muốn uống nước!"
Lưu Trọng Thiên lúc này mới nhớ ra đây không phải doanh trại, sao có thể quen nếp chuẩn bị nước cho cô chứ, vội vàng căn dặn tiểu thái giám bên cạnh mang nước tới. Thất Thất cay xé họng, cầm chùm nho lên ăn, đến khi cô trông thấy tất cả mọi người đang kinh ngạc nhìn mình, lập tức ném chùm nho đi, hạ mi mắt xuống, thực sự cay quá mà, cô siết chặt nắm tay, mũi cũng sắp bốc khói tới nơi rồi.
Tiểu thái giám bưng nước tới, Uy Thất Thất há miệng uống ừng ực, chờ khi cô uống xong, mới cảm thấy trong miệng khoan khoái hơn rất nhiều, nhưng những thứ trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ, kiên trì, kiên trì, Thất Thất cảm thấy trước mắt lại mông lung, lòng bất an nắm lấy tay Lưu Trọng Thiên, hy vọng mau chóng rời khỏi nơi này.
Đại Hán thiên tử thấy bộ dáng Uy Thất Thất rất hài hước, bất giác phá lên cười, quả nhiên là một nữ tử đáng yêu, dáng vẻ say rượu lộ rõ, thực sự câu hồn đoạt phách, Hoàng thượng nhìn thoáng qua Hàn Vũ quý phi bên cạnh, cách biệt một trời một vực.
"Hàn Vũ, hãy tới giúp Thất tướng quân, trẫm thấy nàng ấy cần người chăm sóc đó!"
Hàn Vũ hân hoan trong lòng, đây chẳng phải cho nàng cơ hội tiếp cận Lưu Trọng Thiên sao? Nàng đương nhiên cầu còn không được, gần một năm rồi Hàn Vũ chưa được gặp người trong lòng, có thể ngắm nhìn chàng ở cự ly gần thế này, cũng đủ khiến nàng cảm thấy mãn nguyện, nhưng, nếu có thể... Hàn Vũ thẹn thùng đáp lời, nhấc váy đi tới chỗ bàn Lưu Trọng Thiên.
Hoàng thượng khẽ cười, Hàn Vũ chẳng qua chỉ là một quân cờ Hoàng thượng dùng để đả kích Lưu Trọng Thiên, song trông thấy Lưu Trọng Thiên yêu thương Uy Thất Thất như thế, quý phi này đối với Hoàng thượng mà nói đã chẳng còn tác dụng nữa, để cho bọn họ tình xưa gặp lại, Hoàng thượng lấy lý do thật tài tình, một cái cớ hợp lý chiếm được Uy Thất Thất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook