Uy Thất Thất là nữ nhân khôn ngoan, hội đủ tư chất thông minh ranh mãnh thiên bẩm, cô quyết định sẽ không mạo hiểm đối đầu với Lưu Trọng Thiên, lựa đúng thời cơ, kiếm tìm cơ hội cho riêng mình mới là việc cô cần phải làm nhất.

"Tôi sẽ ở lại vương phủ, thế nhưng..." Vẻ mặt Thất Thất tủi thân, rưng rưng nước mắt ngước nhìn Lưu Trọng Thiên, càng tôn lên dung mạo xinh đẹp của cô, bất kỳ ai trông thấy mỹ nhân như thế, đều sẽ cảm thấy thương xót, sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt đây!

Khi Uy Thất Thất còn là xấu nữ, Lưu Trọng Thiên đã khó lòng cưỡng lại dáng vẻ tủi thân của cô, nay với khuôn mặt như hoa lê dầm mưa thế này khiến chàng càng thêm đau lòng, chàng nhẹ nhàng lau những giọt lệ trên má Thất Thất, cất giọng khàn khàn nói.

"Chỉ cần nàng ở lại, bổn vương nhất định sẽ không ức hiếp nàng giống như đêm qua nữa, cho dù có muốn, cũng sẽ chờ tới khi nàng đồng ý, đừng khóc nữa, thấy nàng khóc lòng bổn vương tan nát!"

"Vương gia..." Thất Thất chớp mắt, thuận thế nũng nịu nép vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, mỹ nhân tựa sát vào người, Lưu Trọng Thiên thấy yên lòng rất nhiều, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, in một nụ hôn thật sâu lên mái tóc Thất Thất, tay không nhịn được khẽ vuốt ve cánh tay cô.

"Lẽ nào nàng muốn tiếp tục ở trên giường thêm một ngày nữa sao? Vậy thì bổn vương sẵn lòng ôm nàng thế này..." Lưu Trọng Thiên đùa giỡn sáp lại trước mặt Thất Thất, khẽ hôn lên làn da trắng mịn của cô, dục vọng trong lòng lại trào lên, tay không kìm lòng nổi trượt dọc theo sống lưng Thất Thất.

"Vương gia!" Trong lòng Thất Thất căng thẳng chết người, thầm lấy lại y phục, ngượng ngùng đẩy tay Lưu Trọng Thiên ra, xoay người sang chỗ khác, vội vàng mặc vào.

Lưu Trọng Thiên chăm chú nhìn nữ nhân đang mặc y phục trên giường, liền phá lên cười, ông trời đã an bài một nữ nhân xấu xí hư hư thật thật cho chàng, khiến lòng chàng như có lửa đốt, không thể tự kềm chế việc thích xấu nữ đó, nay lại để xấu nữ hóa thành mỹ nhân tuyệt sắc một cách kỳ lạ, khiến chàng càng thêm say đắm yêu thương, Uy Thất Thất, nữ nhân này như một ẩn số, nhất định là tiểu vương phi trong vận mệnh của chàng. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Thất Thất mặc y phục xong, càng thêm quyến rũ động lòng người, ánh mắt ngó nhìn xung quanh, đôi môi hơi ửng đỏ, vô cùng xinh đẹp, mỗi cử động tay chân đều toát lên sức sống tràn trề, bộ y phục màu phấn hồng và dải ruy-băng bồng bềnh, Lưu Trọng Thiên có cảm giác tâm tư rung động, không tự chủ được liền kéo Uy Thất Thất lại, ôm chặt trong lòng.

"Vương gia!" Thất Thất ngả vào lòng Lưu Trọng Thiên, không hiểu nổi tại sao Lưu Trọng Thiên lại quấn quýt si mê như thế, không chịu buông cô ra.

Thất Thất vô tình nhìn thoáng qua chiếc gương nhỏ trên bàn trang điểm, phát hiện trong gương là khuôn mặt thanh tú, cô liền kinh sợ, lẽ nào cô đã trở nên xinh đẹp? Thất Thất vui sướng giãy thoát khỏi Lưu Trọng Thiên, nhảy dựng lên, nhảy nhót thích thú vuốt ve gương mặt mình.

"Em đã biến trở lại, dung mạo em đã trở lại như xưa... Vương gia!" Thất Thất phấn khởi không sao kể xiết, kéo tay Lưu Trọng Thiên "Em xinh đẹp rồi, đây mới là em, y như trước đây, Uy Thất Thất chân chính!"

Trong lòng Lưu Trọng Thiên từ vui mừng bỗng chuyển sang lo lắng, Uy Thất Thất mỹ lệ đáng yêu như thế, khiến chàng khó lòng độc chiếm, nhìn Thất Thất vui vẻ nhảy nhót khắp phòng, nỗi lo lắng của chàng cũng ngày một nhiều hơn, ai lại không yêu thích nữ nhân hoạt bát, yêu kiều thế kia chứ?

"Em phải học lễ nghi, hôm qua ta đã nói rồi, lát nữa ta sẽ phái người vào trong cung, đón người đó tới đây!"

"Vẫn phải học?"

"Tháng sau là tới sinh nhật của Thái hậu, với bộ dạng này của em, ta e rằng em sẽ hù dọa bà ấy!"

"Thái hậu? Mẫu thân chàng? Ồ, hiện giờ em tệ lắm à?" Thất Thất hết ngó trái lại nhìn phải, xoay một vòng "Em cảm thấy rất tốt mà, chẳng lẽ muốn em giống những nữ nhân kia sao..." Cô cố tình làm một cái Lan Hoa Chỉ (*), sau đó nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ bực dọc "Không cảm thấy kỳ cục sao?"

(*) Ngón tay xếp thành hình hoa lan

"Thật bát nháo!" Lưu Trọng Thiên thiếu chút nữa cười thành tiếng, nét mặt ra vẻ nghiêm khắc, chỉ vào chiếc váy của Thất Thất "Ở trong vương phủ thì tùy ý, nhưng khi cùng ta tiến cung thì phải ăn mặc chỉnh tề, Vương phi chí ít cũng cần có hành vi cử chỉ đúng mực!"

"Được rồi, học, nhưng không phải hôm nay, em muốn ra ngoài!"

"Còn muốn đi!"

"Chàng đã nói, cho em tự do!" Thất Thất chạy tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, nhìn chàng với vẻ cầu xin, ánh mắt ấy long lanh trong veo như làn nước, xem ra khó mà cự tuyệt nổi, Lưu Trọng Thiên nghĩ không đáp ứng cô cũng khó.

"Về sớm một chút, mang Tiểu Đào theo, đi xe đạp chậm thôi, sợ nha hoàn không đuổi kịp em!"

"Tuân lệnh, Vương gia đại nhân!" Thất Thất dùng tay ra hiệu, rồi chạy nhanh ra ngoài.

Lưu Trọng Thiên rất muốn giữ Thất Thất lại, để cô ở bên cạnh chàng, nhưng bàn tay vừa vươn ra, lại thu về, Lưu Trọng Thiên ngạc nhiên đánh giá lại lòng mình, chàng đã không còn thờ ơ với mọi thứ xảy ra trước mắt, Uy Thất Thất đã chi phối hoàn toàn cảm xúc của chàng, chàng đã chẳng còn là Lưu Trọng Thiên trong lòng không một gợn dục vọng nữa.

Khi Uy Thất Thất xuất hiện trước mặt đám hộ vệ và nha hoàn của vương phủ lần nữa, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu sau mới nhận ra vị mỹ nhân xinh đẹp này chính là Tam Vương phi, trong lòng mỗi người đều có một nghi vấn to đùng, nhưng không ai dám hỏi nguyên do.

Tiểu Đào lượn đi lượn lại quanh Thất Thất vài vòng, mới giật mình ngừng lại, lẽ nào Vương phi cố ý trêu chọc mọi người sao? Vương phi thật diễm lệ, chỉ trong một đêm vịt trời đã hóa phượng hoàng.

"Ngắm đủ chưa, dáng vẻ tôi vốn dĩ như vậy, do sinh bệnh nên khuôn mặt mới có những vết sẹo vàng!"

"Vương phi... Người quả thật rất xinh đẹp, là nữ tử diễm lệ nhất mà nô tỳ từng gặp!" Tiểu Đào mở to hai mắt, vẫn có phần bán tín bán nghi, sao chỉ trong một đêm liền thay da đổi thịt vậy?

"Chỉ trong một đêm, bệnh của Vương phi đã chữa khỏi? Thật thần kỳ!"

"Đó là vì đêm qua..."

Uy Thất Thất lập tức đỏ bừng mặt, bất kể Thất Thất tình nguyện hay không, đêm đầu tiên quý giá của cô đã thuộc về Lưu Trọng Thiên rồi, chẳng lẽ đó là bởi vì trong lòng chàng nảy sinh… Thất Thất lúc này mới bừng tỉnh, nhớ đến lời bà thầy bói từng nói, thì ra ý của nữ nhân kia là… Thất Thất ôm mặt, càng thêm thẹn thùng, nhanh chóng trèo lên xe đạp, hơn nửa ngày sắc đỏ trên mặt mới phai đi.

Ninh Vân Nhi nghe thấy đám nha hoàn bàn luận, không rõ đã xảy ra chuyện gì, Vương phi trở nên xinh đẹp rồi, sao có thể chứ? Nàng vội vã chạy tới trước sảnh, từ xa trông thấy Uy Thất Thất đang ngồi trên xe đạp, bộ dáng vui tươi hớn hở, mặt cô ta…

Vân Nhi lùi lại vài bước, sao có thể như vậy, Vương phi xấu xí sao có thể chỉ trong một đêm đã biến thành mỹ nhân, hơn nữa lại là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, Ninh Vân Nhi ủ dột ngồi xuống đất, nàng lắc đầu một cách tuyệt vọng, lảo đảo trốn về phòng mình.

Ninh Vân Nhi đóng chặt cửa phòng lại, sắc mặt tái nhợt, tay run bần bật, nàng vốn cho rằng Vương gia cưới một nữ nhân xấu xí, nhất định tâm trạng suy sụp, lâu ngày, lòng sẽ hướng về nàng, có ai lại vứt bỏ nữ nhân bình thường mà muốn nữ nhân xấu xí đâu?

Nay thì sao? Xấu nữ kia trong một đêm trở nên yêu kiều động lòng người, Vương gia chắc cũng biết được sự biến hóa của cô ta, sau này nếu muốn chiếm được lòng Tam Vương gia, có lẽ khó càng thêm khó.

Lúc mười tuổi trông thấy Tam Vương gia anh tuấn, Vân Nhi đã thầm cảm mến, thề rằng sẽ không lấy ai ngoài chàng. Sau khi phụ thân tử trận, Tam Vương gia thu nhận Vân Nhi, khiến nàng mừng rỡ như điên, nhưng chờ tới chờ lui, chờ đến khi có Hàn Vũ cô nương, nhưng may mắn thay, Hàn Vũ được tuyển vào cung, tiếp đó là tới một xấu nữ, nay xấu nữ đột nhiên hóa mỹ nhân, tất cả lại trở về nguyên hình.

Ninh Vân Nhi khẽ bật khóc, Tam Vương gia, cớ sao chạm được tới tim chàng lại khó khăn tới vậy, Vân Nhi rốt cuộc phải làm sao? Mới có thể khiến lòng chàng hướng về Vân Nhi. Đôi mắt Ninh Vân Nhi đẫm lệ hàm chứa ưu sầu, ngồi yên trầm lặng.

Uy Thất Thất tới chỗ quản gia lấy một trăm lượng bạc, dẫn Tiểu Đào và bốn hộ vệ theo, vội vàng ra khỏi cửa, quản gia không rõ Vương phi hàng ngày đều bận bịu chuyện gì, mặc dù nghi hoặc nhưng không dám tra hỏi. Vương phi thật lanh lợi, chỉ cần không bát nháo quá mức, ông cũng chẳng muốn bẩm báo với Vương gia việc nhỏ nhặt này.

Thất Thất đương định bước ra khỏi cửa chính, Tiểu Đào đuổi theo, gọi Uy Thất Thất lại "Vương phi! Người mang theo cái này đã!" Tiểu Đào lấy ra một tấm khăn mỏng che lên mặt Thất Thất, Thất Thất nổi nóng giật xuống "Tiểu Đào, em cầm thứ này làm gì vậy, tôi đâu phải trộm!"

"Vương phi, Tiểu Đào muốn tốt cho người thôi, dáng vẻ bây giờ của người, chắc chắn sẽ có rất nhiều lãng tử bám đuôi, Vương gia mà biết, sau này đừng hòng ra ngoài được." Tiểu Đào nhìn Uy Thất Thất với vẻ oan ức, nếu Vương phi không được đi, chẳng phải mình cũng không có cơ hội thường xuyên xuất phủ sao?

"Thật ư?" Thất Thất mở khăn che mặt ra, nhìn hết một lượt, không chút do dự đeo lên mặt, xem ra khôi phục dung mạo ban đầu, cũng nhiều phiền toái thật!

"Thế mới ổn, Vương phi của em!"

"Tiểu Đào, tôi đã làm thêm một chỗ ngồi phía sau xe đạp, em ngồi lên đi, tôi đèo em."

Tiểu Đào lập tức vỗ tay đầy phấn khích, vui vẻ ngồi đằng sau, xe đạp vừa bắt đầu đi, Tiểu Đào hét lên một tiếng ôm chầm lấy Uy Thất Thất, sau đó cười phá lên thoải mái.

Uy Thất Thất đánh bạo mua một gian cửa hiệu lớn, bắt tay vào kinh doanh, cửa hiệu có tên "Thẩm mỹ viện Thất Sắc Giai Nhân!" Hai bên mặt tiền cửa hàng treo biển quảng cáo to đùng, trên đó viết "Nữ nhân xinh đẹp đều bước ra từ nơi này!"

Quả là một thẩm mỹ viện hoành tráng, vừa mới khai trương, trên đường phố Trường An những nữ nhân thích làm đẹp đều chạy tới tham quan, ngươi một câu ta một câu bàn tán sôi nổi, thậm chí cả đám kỹ nữ ở kỹ viện cũng ùa tới, để xem rốt cuộc thẩm mỹ viện chính xác là loại gì?

Uy Thất Thất kinh doanh các mặt hàng làm đẹp, đồ vệ sinh, mỹ phẩm… các sản phẩm mang tính tổng hợp của một thẩm mỹ viện. Mới ngày đầu tiên, bốn hộ vệ đã bận khủng khiếp, bọn họ chủ yếu phụ trách việc chế tạo các thành phẩm dựa theo yêu cầu của Thất Thất: xà bông, nước hoa, sữa tắm, dầu gội đầu, dầu dưỡng tóc, kem dưỡng da, mặt nạ hoa quả...

Bốn hộ vệ luôn chân luôn tay từ sáng tới tối, Uy Thất Thất vừa chỉ dạy bọn họ cách pha chế, thao tác, vừa tiếp đón khách khứa, thu bạc, khi trời gần tối, hàng hóa vẫn cung không đủ cầu, rất nhiều nữ nhân bị chặn bên ngoài cửa phẫn nộ.

"Oa oa! Phát tài rồi!" Uy Thất Thất cầm từng thỏi bạc lớn, bật cười ha hả, giấc mộng trở thành phú bà đã không còn xa nữa, cô có thể tự dựa vào chính sức mình để tồn tại, Uy Thất Thất mãi mãi là chị cả.

"Vương phi..." Tiểu Đào thất kinh chạy tới trước mặt Thất Thất.

"Không được gọi tôi là Vương phi, gọi Uy Thất Thất thôi!"

"Tiểu Đào không dám, đâu thể trực tiếp gọi tên húy của người."

"Vậy gọi tôi là bà chủ Thất, khi về vương phủ thì gọi Vương phi!"

"Đã rõ, nhưng, có chút phiền toái, trời tối rồi, Vương gia hình như nói người nên về sớm một chút!"

"Gay to!" Uy Thất Thất lúc này mới sực nhớ ra, chết tiệt, quên khuấy đi mất, thể nào trở về cũng bị giáo huấn nghiêm khắc cho coi, Uy Thất Thất vội nhặt lấy xe đạp, lớn tiếng căn dặn "Nghỉ bán, nghỉ bán!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương