Cùng Với Châu Ngang
-
Chương 5
Vào học phải tổ chức buổi khen thưởng, thi cuối kỳ có tiền thưởng, giải nhất một ngàn tệ, giải nhì năm trăm tệ, giải ba một trăm tệ.
Phải nói là cả quá trình cực kỳ nhạt nhẽo. Có giáo viên còn bảo học sinh trong lớp cầm theo cuốn vở có kiến thức, hoặc là thơ cổ để đọc.
Lý Mạch chính là một người trong số đó.
Trong tay cầm cuốn 《Thơ văn cổ học sinh cấp ba cần học》.
Nghe diễn văn của hiệu trưởng, sau đó còn có trưởng ban giáo dục, sau đó nữa còn có cả giáo viên ưu tú.
Cuối cùng cũng đến lúc trao giải thưởng.
Phần trao giải này cũng khá thu hút mọi người.
Giấy khen bắt đầu được phát từ phần thưởng ưu tú đến giải ba, lần lượt như thế.
Lý Mạch đang chú ý đến Dương Tĩnh trong kí túc xá nhận được giải ba, thế nên vẫn luôn nhìn lên bục, chú ý đến tình hình.
Ký túc của cô có người của A10, ở lộn xộn, vì con gái ở lớp A10 nhiều cho nên thừa ra mấy bạn, các cô vì thế mà ở chung với nhau.
Duyên phận kỳ diệu như vậy đó.
Lúc đọc đến tên Dương Tĩnh, Lý Mạch và Trình Hân Ý đều vỗ tay nhiệt liệt, nhận lấy một vài ánh mắt nghi ngờ của các bạn học.
Hỏi hai cậu quen à, kết quả là hai cô nhóc còn kiêu ngạo đồng thanh nói, đúng thế.
Đến lúc trao giải nhất, âm thanh microphone truyền đến.
“Chu Ngang lớp 10A1.”
Đồng phục mùa đông của trường thành phố Nhất Trung là loại áo chắn gió bằng bông màu đỏ, tay áo và vạt áo còn có màu đen làm phối màu, gần ngực trái còn có huy hiệu trường màu xanh than.
Đây là lần đầu tiên Lý Mạch biết lên của cậu ấy.
Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Châu Ngang mặc màu đỏ.
“Châu Ngang…”
Trước đây Lý Mạch đều không cố ý hỏi Trình Hân Ý tên của cậu ấy, cũng cảm thấy sẽ không tiếp xúc nhiều lắm. Nhưng mà bây giờ hình như là hơi khác rồi, cô cảm thấy hình như là tiếp xúc cũng khá nhiều.
Gặp được một cậu chàng có chiều cao lẫn vẻ ngoài đều xuất sắc trong cuộc sống thì cũng khó tránh được sẽ chú ý nhiều hơn.
Cậu khác với những cậu bạn thường chơi trong lớp. Cô và cậu cũng không phải là gặp mặt suốt. Lý Mạch cảm thấy Châu Ngang có hơi khác, nhưng chính cô cũng không nói rõ được.
Vì là giải nhất nên trong đầu Lý Mạch lại tăng thêm một đặc điểm về Châu Ngang nữa là học giỏi.
Học kỳ sau mọi người đều bắt đầu nghĩ đến chọn ban tự nhiên hay ban xã hội rồi. Lý Mạch cũng không rõ mình chọn gì, cô cảm thấy hoá và sinh rất thú vị, địa lý khiến người ta đau đầu.
Người lớn trong nhà bảo nếu như có một người học bác sĩ thì tốt biết mấy, nếu như thi vào trường y thì tốt nhất là chọn ban xã hội, nhưng mà so với địa lý thì vật lý còn khiến người khác đau đầu hơn.
Trình Hân Ý không do dự nói bản thân học ban xã hội, đồng thời còn nể Lý Mạch chọn ban tự nhiên.
Buổi chiều lớp 10 chỉ còn ba tiết học, tiết cuối cùng là lớp ngoại khoá, giống như hoạt động trong cung thiếu nhi.
Lý Mạch và Trình Hân Ý kỳ trước đã chọn mỹ thuật, lớp này là do cơ cấu giáo viên ngoài dạy, hợp tác chung với trường.
Lớp học không miễn phí, Lý Mạch và Trình Hân Ý cũng không định thi nghệ thuật nên đã hoãn rồi.
Mà lớp ngoại khoá của kỳ sau vẫn chưa chọn nữa.
“Mạch Tử, lần này cậu muốn chọn gì? Kỳ này không cho để lại phòng học, nói là sẽ kiểm tra đó.”
Trình Hân Ý buồn bã chọn lớp.
Lý Mạch biết Trình Hân Ý rất thích vật lý, cảm thấy giáo viên vật lý rất hài hước, hơn nữa vật lý của cô bạn thật sự là rất tốt, giáo viên còn cực kỳ chú ý đến cô.
“Mình cũng chưa rõ lắm, nhưng mà cậu chọn lớp của lão Tề đi, chờ đến lớp 11 có khi không được học lớp lão Tề nữa đấy.”
“Vậy cậu thì sao?”
Trình Hân Ý không yên tâm lắm, dù các cô làm gì cũng đều làm chung với nhau.
“Mình lôi kéo lão Đường cùng học chung lớp sinh học với mình.”
“Được, có bạn là được, vậy mình chọn thật đây nha.”
Giáo viên dạy vật lý là ở lớp của Trần Vũ Đào, thế nên Trình Hân Ý mới càng thêm muốn đến lớp vật lý.
Hôm lớp hoạt động ngoại khoá diễn ra, Trình Hân Ý cực kỳ vui vẻ mà đi tìm Trần Vũ Đào.
Lý Mạch và Đường Chấn ninh cùng nhau lên lầu tìm phòng sinh học. Đường Chấn Ninh trên đường đi nói Trình Hân Ý thấy sắc quên bạn, Lý Mạch tỏ vẻ đồng ý.
“Cũng may cậu không thế.”
Đường Chấn Ninh nghe câu này cảm thấy không giống như đang khen cậu mà hơi có ý trêu chọc.
Lên lầu, tìm được phòng học thì hai người họ liền tìm chỗ ngồi, đến còn khá sớm nên chọn chỗ khá gần phía trước.
Vị trí thứ hai bên trái ở hàng giữa.
Lý Mạch ngồi phía trong, Đường Chấn Ninh ngồi phía ngoài.
Bàn rất sạch sẽ, bên góc trái chồng mấy quyển sách, đồ vật trong ngăn bàn cũng xếp cực kỳ gọn gàng, không có rác, rất nhiều sách, tầng phía dưới bàn cũng thế, sắp xếp hay thật.
Góc phải bàn đặt một ly nước màu đen. Biểu diễn hôm tết Tây cô đã dùng chiếc ly nước cùng loại này. Biết là lật đồ của người khác thì không hay nhưng Lý Mạch vẫn không nhịn được.
Trong lòng nghĩ, chỉ là trang đầu tiên của sách, chỉ một chút thôi là được rồi.
Mở ra phía trên cùng góc trái của quyển sách, giữa trang đầu tiên viết hai chữ.
Châu Ngang.
Lý Mạch cảm thấy đây mới là trùng hợp, chỗ cô ngồi là chỗ của Châu Ngang.
Trong nhiều lớp ngoại khoá như vậy mà cô lại chọn lớp sinh học, mà lớp sinh học là lớp A1, trong lớp A1 cô lại ngồi vị trí của cậu.
Trùng hợp thật.
Nhưng, thật sự là trùng hợp sao?
Phải nói là cả quá trình cực kỳ nhạt nhẽo. Có giáo viên còn bảo học sinh trong lớp cầm theo cuốn vở có kiến thức, hoặc là thơ cổ để đọc.
Lý Mạch chính là một người trong số đó.
Trong tay cầm cuốn 《Thơ văn cổ học sinh cấp ba cần học》.
Nghe diễn văn của hiệu trưởng, sau đó còn có trưởng ban giáo dục, sau đó nữa còn có cả giáo viên ưu tú.
Cuối cùng cũng đến lúc trao giải thưởng.
Phần trao giải này cũng khá thu hút mọi người.
Giấy khen bắt đầu được phát từ phần thưởng ưu tú đến giải ba, lần lượt như thế.
Lý Mạch đang chú ý đến Dương Tĩnh trong kí túc xá nhận được giải ba, thế nên vẫn luôn nhìn lên bục, chú ý đến tình hình.
Ký túc của cô có người của A10, ở lộn xộn, vì con gái ở lớp A10 nhiều cho nên thừa ra mấy bạn, các cô vì thế mà ở chung với nhau.
Duyên phận kỳ diệu như vậy đó.
Lúc đọc đến tên Dương Tĩnh, Lý Mạch và Trình Hân Ý đều vỗ tay nhiệt liệt, nhận lấy một vài ánh mắt nghi ngờ của các bạn học.
Hỏi hai cậu quen à, kết quả là hai cô nhóc còn kiêu ngạo đồng thanh nói, đúng thế.
Đến lúc trao giải nhất, âm thanh microphone truyền đến.
“Chu Ngang lớp 10A1.”
Đồng phục mùa đông của trường thành phố Nhất Trung là loại áo chắn gió bằng bông màu đỏ, tay áo và vạt áo còn có màu đen làm phối màu, gần ngực trái còn có huy hiệu trường màu xanh than.
Đây là lần đầu tiên Lý Mạch biết lên của cậu ấy.
Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Châu Ngang mặc màu đỏ.
“Châu Ngang…”
Trước đây Lý Mạch đều không cố ý hỏi Trình Hân Ý tên của cậu ấy, cũng cảm thấy sẽ không tiếp xúc nhiều lắm. Nhưng mà bây giờ hình như là hơi khác rồi, cô cảm thấy hình như là tiếp xúc cũng khá nhiều.
Gặp được một cậu chàng có chiều cao lẫn vẻ ngoài đều xuất sắc trong cuộc sống thì cũng khó tránh được sẽ chú ý nhiều hơn.
Cậu khác với những cậu bạn thường chơi trong lớp. Cô và cậu cũng không phải là gặp mặt suốt. Lý Mạch cảm thấy Châu Ngang có hơi khác, nhưng chính cô cũng không nói rõ được.
Vì là giải nhất nên trong đầu Lý Mạch lại tăng thêm một đặc điểm về Châu Ngang nữa là học giỏi.
Học kỳ sau mọi người đều bắt đầu nghĩ đến chọn ban tự nhiên hay ban xã hội rồi. Lý Mạch cũng không rõ mình chọn gì, cô cảm thấy hoá và sinh rất thú vị, địa lý khiến người ta đau đầu.
Người lớn trong nhà bảo nếu như có một người học bác sĩ thì tốt biết mấy, nếu như thi vào trường y thì tốt nhất là chọn ban xã hội, nhưng mà so với địa lý thì vật lý còn khiến người khác đau đầu hơn.
Trình Hân Ý không do dự nói bản thân học ban xã hội, đồng thời còn nể Lý Mạch chọn ban tự nhiên.
Buổi chiều lớp 10 chỉ còn ba tiết học, tiết cuối cùng là lớp ngoại khoá, giống như hoạt động trong cung thiếu nhi.
Lý Mạch và Trình Hân Ý kỳ trước đã chọn mỹ thuật, lớp này là do cơ cấu giáo viên ngoài dạy, hợp tác chung với trường.
Lớp học không miễn phí, Lý Mạch và Trình Hân Ý cũng không định thi nghệ thuật nên đã hoãn rồi.
Mà lớp ngoại khoá của kỳ sau vẫn chưa chọn nữa.
“Mạch Tử, lần này cậu muốn chọn gì? Kỳ này không cho để lại phòng học, nói là sẽ kiểm tra đó.”
Trình Hân Ý buồn bã chọn lớp.
Lý Mạch biết Trình Hân Ý rất thích vật lý, cảm thấy giáo viên vật lý rất hài hước, hơn nữa vật lý của cô bạn thật sự là rất tốt, giáo viên còn cực kỳ chú ý đến cô.
“Mình cũng chưa rõ lắm, nhưng mà cậu chọn lớp của lão Tề đi, chờ đến lớp 11 có khi không được học lớp lão Tề nữa đấy.”
“Vậy cậu thì sao?”
Trình Hân Ý không yên tâm lắm, dù các cô làm gì cũng đều làm chung với nhau.
“Mình lôi kéo lão Đường cùng học chung lớp sinh học với mình.”
“Được, có bạn là được, vậy mình chọn thật đây nha.”
Giáo viên dạy vật lý là ở lớp của Trần Vũ Đào, thế nên Trình Hân Ý mới càng thêm muốn đến lớp vật lý.
Hôm lớp hoạt động ngoại khoá diễn ra, Trình Hân Ý cực kỳ vui vẻ mà đi tìm Trần Vũ Đào.
Lý Mạch và Đường Chấn ninh cùng nhau lên lầu tìm phòng sinh học. Đường Chấn Ninh trên đường đi nói Trình Hân Ý thấy sắc quên bạn, Lý Mạch tỏ vẻ đồng ý.
“Cũng may cậu không thế.”
Đường Chấn Ninh nghe câu này cảm thấy không giống như đang khen cậu mà hơi có ý trêu chọc.
Lên lầu, tìm được phòng học thì hai người họ liền tìm chỗ ngồi, đến còn khá sớm nên chọn chỗ khá gần phía trước.
Vị trí thứ hai bên trái ở hàng giữa.
Lý Mạch ngồi phía trong, Đường Chấn Ninh ngồi phía ngoài.
Bàn rất sạch sẽ, bên góc trái chồng mấy quyển sách, đồ vật trong ngăn bàn cũng xếp cực kỳ gọn gàng, không có rác, rất nhiều sách, tầng phía dưới bàn cũng thế, sắp xếp hay thật.
Góc phải bàn đặt một ly nước màu đen. Biểu diễn hôm tết Tây cô đã dùng chiếc ly nước cùng loại này. Biết là lật đồ của người khác thì không hay nhưng Lý Mạch vẫn không nhịn được.
Trong lòng nghĩ, chỉ là trang đầu tiên của sách, chỉ một chút thôi là được rồi.
Mở ra phía trên cùng góc trái của quyển sách, giữa trang đầu tiên viết hai chữ.
Châu Ngang.
Lý Mạch cảm thấy đây mới là trùng hợp, chỗ cô ngồi là chỗ của Châu Ngang.
Trong nhiều lớp ngoại khoá như vậy mà cô lại chọn lớp sinh học, mà lớp sinh học là lớp A1, trong lớp A1 cô lại ngồi vị trí của cậu.
Trùng hợp thật.
Nhưng, thật sự là trùng hợp sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook