Cùng Trời Với Thú
-
Chương 607: 607: Ông Cố Sở Khai Hà
Sở Nguyên Thương nghi hoặc không duy trì được lâu lắm, bởi vì tổ phụ của hắn đã lập tức triệu hồi hắn từ nơi Táng Ảnh trở về.
Nơi Táng Ảnh nguy cơ trùng điệp, là một nơi cực kì thích hợp cho kinh nghiệm từng trải, nhưng muốn thoát ly cũng khó khăn.
Nhưng mà nơi như trong Táng Ảnh, có rất nhiều không gian an toàn, bóng đen trong những không gian này bị bài trừ bên ngoài, tuy rằng không gian không lớn, lại có thể làm nơi cho người tu luyện có tạm thời nghỉ ngơi th.ở dốc.
Chỉ cần có thể tìm được không gian này, người tu luyện kinh nghiệm từng trải ở nơi Táng Ảnh, không đến mức bị những bóng đen truy đuổi đến chật vật không chịu nổi.
Vừa trở lại không gian an toàn, chợt nghe được tổ phụ nói: "Có người tấn cấp ở hành lang gấp khúc thời gian."
"Hành lang gấp khúc thời gian?" Mọi người đều có chút ngạc nhiên.
Sở Khai Hà ừ một tiếng, nhìn về phía giữa bầu trời bị kiếp vân che lấp, ông ở đã lại Thời Chi Hạp hồi lâu, mặc dù không phải đều hiểu biết toàn bộ đối với Thời Chi Hạp, nhưng một ít nơi trọng yếu cũng biết đến.
Ông nói: "Trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian, là nơi năm đó vị nhân tộc đại năng kia phi thăng Chân Thần giới thành thần."
Nghe vậy, ba người đều giật mình, Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu lên: "Người nào lợi hại như vậy, thế nhưng có thể chạy đến trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian tấn cấp?"
"Sẽ không phải là khuê nữ của ta chứ?" Sở Nguyên Thương cũng kêu lên.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh nháy mắt nhìn về phía hắn.
"Cha Sở, vì sao ngài cảm thấy là Sở tỷ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy cha Sở có một loại tự tin mê muội đối với khuê nữ của hắn.
"Chẳng lẽ chủ nhân đã lợi hại đến có thể coi nhẹ quy tắc thời gian?" Huyền Ảnh cũng hỏi.
Sở Nguyên Thương không để ý tới hai người, thiết tha nhìn qua tổ phụ của hắn.
Sở Khai Hà vẫn chưa giải thích, chỉ nói: "Đi xem thì biết." Dứt lời, vung tay áo lên, xé mở một cái vết nứt không gian, cuốn ba người theo, cùng nhau rảo bước tiến lên bên trong vết nứt không gian.
Chờ khi bọn họ bước ra từ trong vết nứt không gian, thì đã xuất hiện ở dưới một cái thang trời.
Trong chỗ sâu phía trên thang trời, tiếng sấm nổ vang, sấm sét màu tím tráng kiện bổ về phía trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian, kiếp vân áp đỉnh, kiếp lôi đánh xuống, mọi người nhìn xem mà trong lòng phát run.
"Nơi này chính là hành lang gấp khúc thời gian?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò đánh giá chung quanh, chỉ là chờ hắn thấy rõ ràng tình cảnh trên không hành lang gấp khúc thời gian, nhịn không được mà hít sâu một hơi.
Tuy chỉ là lôi kiếp Hóa Thần cảnh, lại sắc bén vô cùng, chín tầng lôi kiếp, chín chín tám mươi mốt đạo, mỗi một đạo đều thô to như thùng nước, trong màu đỏ tím có trộn lẫn hồ quang màu trắng, vừa nhìn thì đã biết không dễ đối phó.
Người bình thường tấn cấp Hóa Thần, lôi kiếp tuy rằng cũng lợi hại, nhưng cũng không sắc bén giống lúc này như vậy.
"Lôi kiếp thật đáng sợ." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lo lắng nói: "Sẽ không phải thật sự là Sở tỷ tấn cấp ở trong này chứ?"
Tổ tôn hai người Sở Nguyên Thương đều không nói gì, thần sắc ngưng trọng nhìn trên không hành lang gấp khúc thời gian.
Thái độ của hai người, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh càng thêm bất an.
Sau một lúc lâu, Sở Khai Hà nói: "Cũng không cần lo lắng, nếu là A Chước, nàng chắc chắn sẽ bình an vô sự."
Sở Nguyên Thương ngưng mi: "Nhưng khuê nữ của con bây giờ còn chưa thức tỉnh, cái gì cũng không biết, lôi kiếp này cũng quá đáng sợ rồi, chẳng lẽ sẽ không thể khoan dung một chút sao?"
Sở Khai Hà liếc hắn một cái, có điều ám chỉ: "Trời cao đối với nàng vẫn luôn là khoan dung, đây là nàng nên được."
Sở Nguyên Thương vẫn có chút không vui nắm chặt giáo bạc, lo lắng cho khuê nữ của hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh nghe mà không hiểu ra sao, không rõ hai vị này đang đánh bí hiểm cái gì, hơn nữa, sao cứ cảm thấy ý tứ của hai vị này, đã chắc chắc tấn cấp trong chỗ sâu ở hành lang gấp khúc thời gian, là Sở Chước nhỉ?
Chẳng lẽ đây là cảm ứng đặc thù của người Sở gia?
Sau đó không lâu, lại có mấy người tu luyện bị lôi kiếp hấp dẫn mà đến.
Bọn họ nhìn đến đoàn người Sở Khai Hà, thì dừng lại xa xa, trong đó có một nữ tu trung niên Thần Hoàng cảnh hơi hơi gật đầu với Sở Khai Hà, cũng nhìn về phía trên không hành lang gấp khúc thời gian.
Những người này cũng là người đặc biệt đến Thời Chi Hạp tìm kiếm cơ duyên, thời gian bọn họ kinh nghiệm từng trải ở Thời Chi Hạp không ngắn, đối với Thời Chi Hạp cũng có vài phần hiểu biết, tầm mắt cũng đều không tầm thường, có thể nhìn ra lúc này người đang tấn cấp trong chỗ sâu ở hành lang gấp khúc thời gian phá lệ bất phàm.
Chín chín tám mươi mốt tầng lôi kiếp, một tầng sắc bén hơn một tầng.
Thẳng cho đến khi một đạo cuối cùng, lôi kiếp màu đỏ tím đó đã biến thành một con ngân xà điện trắng vô cùng thô to, người xem mà lạnh người kinh hãi.
Lôi kiếp nổi lên hồi lâu ở giữa không trung, phát ra tiếng sét đánh xèo xèo, rốt cuộc trùng điệp đánh xuống trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian.
Ánh mắt của người tu luyện bên ngoài hành lang gấp khúc thời gian bị đạo ngân xà rừng rực không gì sánh nổi đó đâm vào sinh đau, cũng không nguyện nhắm mắt lại, bọn họ nhìn không chuyển mắt vào một kiếp lôi cuối cùng đánh xuống, muốn nhìn một chút xem người tấn cấp ở trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian, có thể chịu đựng qua được một lôi kiếp cuối cùng hay không, nếu như có thể vượt qua được, chỉ sợ sau đó không lâu lại là một đại năng khác phi thăng Chân Thần giới.
Nhưng mà, ngay tại nháy mắt kiếp lôi đánh xuống, trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian chợt bừng sáng lên một Ngũ Mang Tinh, Ngũ Mang Tinh cản trở lôi kiếp đó, lực lượng hai bên tiêu trừ lẫn nhau, cuối cùng Ngũ Mang Tinh đó thế nhưng đỡ được một lôi kiếp cuối cùng, cũng phản phệ trở về.
Một màn này làm cho mọi người nhìn xem mà hít thở dồn dập.
Bình thường người tu luyện tấn cấp, một lôi kiếp cuối cùng thường là lợi hại nhất, không thể nào dùng thủ đoạn bất chính, cũng không có pháp bảo có thể kháng cự, chỉ có thể dựa vào thân thể mà cứng chọi cứng chống đỡ.
Mà cố tình một đạo lôi kiếp cuối cùng đủ để đánh người ta đến hồn phi phách tán này, lại bị một Ngũ Mang Tinh không biết từ nơi nào đến ngăn chặn rồi?
Đây là lực lượng gì?
"Là Tư Túc..."
Rất xa, một thanh âm than thở khe khẽ thốt ra, làm như đang cảm thán gì đó.
Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được rõ ràng, nhịn không được quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói ra lời này là từ một người tu luyện xa lạ cách đó không xa, đúng là tên nữ tu trung niên Thần Hoàng cảnh kia, dung mạo kiều diễm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian, trên mặt lộ ra thần sắc như than thở lại như kinh dị.
Tổ tôn hai người Sở Khai Hà cái gì cũng chưa nói.
Một kiếp lôi cuối cùng bị đỡ xong, giữa bầu trời kiếp vân nặng nề tản mác đi, giáng xuống cam lâm, làm dịu một mảnh thiên địa này, người tu luyện ở khoảng cách gần chút, bị cam lâm đó vẩy lên người, người được tặng như thế, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hớn hở.
Cũng có vài người tu luyện không muốn nhận người xa lạ gửi tặng, bị dính nhân quả, nên tránh xa xa.
Khi cam lâm thối lui, trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian khôi phục bình tĩnh.
Một đám người thật lâu chưa tan.
Bọn họ vẫn hồi tưởng Ngũ Mang Tinh đó, rốt cuộc là loại lực lượng nào, thế nhưng có thể cản trở một tầng lôi kiếp lợi hại nhất, tấn cấp trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian lại là người nào vậy?
So với thế hệ trước, một vài người trẻ tuổi cũng không biết "Tư Túc" là người nào.
"Sư tôn, chúng ta không rời đi sao?" Một gã nữ đệ tử bên cạnh nữ tu trung niên thấp giọng hỏi.
Nữ tu trung niên thật lâu không nói, ngưng mắt nhìn chằm chằm trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian.
Những người khác coi nàng vi tôn, thấy nàng không đi, cũng đành phải lưu lại.
Bọn họ chờ đợi gần nửa tháng ở ngoài hành lang gấp khúc thời gian, trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian vẫn luôn không hề có động tĩnh, thậm chí có vài người tu luyện nhịn không được nhảy lên thang trời, muốn tiến vào hành lang gấp khúc thời gian tìm kiếm ánh sáng thời gian.
Khi giữa bầu trời trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian phụt ra một hào quang sáng lạn, mặc kệ là Sở Khai Hà, hay là vị nữ tu trung niên kia, trong mắt đều bắn ra cảm xúc mãnh liệt mà mọi người không hiểu.
Hào quang thoáng hiện cũng chỉ ngắn ngủn trong thời gian mấy hơi thở, đợi hào quang thối lui, giữa không trung hành lang gấp khúc thời gian, hư không xuất hiện bốn người.
Hai nam nữ trưởng thành, hai đứa hài tử, trong đó một gã nam tử kinh diễm đến tim đập dồn dập có tu vi sâu không lường được, cho dù là Thần Hoàng cảnh ở trước mặt hắn, cũng có nháy mắt tim đập nhanh, không dám nhìn thẳng vào bản tôn.
Nữ tử bên người hắn có tu vi Hóa Thần cảnh trung kỳ, dung mạo đẹp xinh, xinh đẹp động lòng người, không chỗ đặc thù nào, chỉ có chỗ mi tâm rơi xuống ngạch văn Ngũ Mang Tinh, làm cho người ta không khỏi nhớ tới Ngũ Mang Tinh cản trở một kiếp lôi cuối cùng đó.
"Là Sở tỷ bọn họ!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cao hứng kêu lên.
Tiếng gọi này cũng khiến cho mọi người chú ý.
Thân ảnh mấy người giữa không trung lướt tới, đến gần bọn họ.
Sở Nguyên Thương và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tựa như người đói bụng vài năm, như sói như hổ nhào tới, kích động cực kỳ.
"Khuê nữ, con tấn cấp rồi, con chịu khổ rồi, cha thật đau lòng."
"Lão đại, Sở tỷ, hai người rốt cục xuất hiện rồi, chúng ta đã tìm mọi người lâu lắm."
Sở Nguyên Thương lôi kéo tay Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lôi kéo ống tay áo Phong Chiếu, dây thần kinh hai tên này đã thô to đến không nhìn ra chỗ khác thường trên người hai người.
Phong Chiếu và Sở Chước liếc mắt nhìn hai người một cái, đều có chút mặc kệ không để ý bọn họ.
Sở Chước rơi tầm mắt xuống trên thân nam nhân cách đó không xa có vài phần tương tự cùng Sở Nguyên Thương, tu vi trên người hắn cực cao, thần sắc hòa ái nhìn nàng, trong lòng khẽ động, cũng đã hiểu rõ hắn là người phương nào.
"Ông cố?" Sở Chước gọi một tiếng.
Sở Khai Hà lộ ra một cái mỉm cười từ ái với nàng, so với Sở Nguyên Thương không đáng tin, ông cố ổn trọng thành thục, rất có phong phạm trưởng bối, rất dễ dàng khiến cho người ta sinh ra tín nhiệm.
"Đúng vậy, đây là ông cố, khuê nữ, mau tới đây chào hỏi ông cố." Sở Nguyên Thương lôi kéo nàng tiến lên.
Sở Chước ngoan ngoãn mặc cho hắn lôi kéo, đi đến trước mặt ông cố, nhịn không được lại đánh giá ông.
Đồng dạng tò mò còn có hai đứa nhỏ Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên, nhìn đến Sở Khai Hà, hai đứa tiểu động vật đều lẩm bẩm: "Ông cố không giống cha Sở."
"Sao lại không giống, vẻ ngoài của chúng ta rất giống." Sở Nguyên Thương chỉ vào mặt mình: "Vừa nhìn chúng ta thì biết ngay là có quan hệ người thân."
Phong Chiếu thản nhiên liếc hắn một cái: "Đúng vậy, các người có quan hệ người nhà, Chước Chước và các người ngược lại không giống."
Sở Nguyên Thương hơi hơi cứng đờ, sau đó rất không phân rõ phải trái nói: "Con rể ngươi nói gì? Sao ngươi có thể bới móc quan hệ cha và con gái chúng ta, ngươi thật sự là rất xấu xa, A Chước nhà ta còn chưa có song tu với ngươi đâu, ngươi làm đạo lữ liền đi xúi giục quan hệ cha và con gái..."
Phong Chiếu nghe nói như thế, ngược lại thì vui vẻ, âm thầm nghĩ, kỳ thực chúng ta đã song tu rồi.
Hắn tự mình vụng trộm vui vẻ, cũng không đi oán giận nhạc phụ không theo khuôn mẫu.
Đột nhiên gặp lại, Sở Chước và vị ông cố Sở Khai Hà không biết phải nói lời gì, thậm chí có thể nói là vô cùng xa lạ.
Lúc này, cách đó không xa đám người kia cũng đã đợi nửa tháng đi vài bước đền gần họ, nháy mắt hấp dẫn mọi người chú ý.
Sở Chước không khỏi quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp ánh mắt của một nữ tu trung niên có hơi thở cường đại trong đó, hai mắt nàng ấy trong suốt, trong mắt hình như có thiên ngôn vạn ngữ, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Trong khi Sở Chước tưởng nàng ấy muốn đến gần, nàng ấy đột nhiên mỉm cười với nàng, rồi lại hành một cái lễ cực kì cung kính, sau đó xoay người rời đi.
Sở Chước mặc dù không biết nàng ấy là ai, nhưng có thể làm cho một người tu luyện Thần Hoàng cảnh cung kính đối với nàng như thế, không hiểu sao lại nghĩ tới Tư Túc Phất Chước chứng kiến trong ảo cảnh, nữ tu này hẳn là vạn năm trước, cũng là một người từng nhận qua Tư Túc Phất Chước tương trợ.
Chỉ là nay Tư Túc Phất Chước đã chuyển thế trùng tu, mặc dù người vẫn như trước, lại là thế sự tang thương.
Cho nên nàng ấy thông minh chưa tới quấy rầy, chỉ thi lễ liền rời đi.
Sở Chước thầm nghĩ, Tư Túc Phất Chước quả thật là đáng giá tôn trọng, vào lúc nàng ấy quyết định lấy thân tế thiên địa, bảo toàn Hồng Mông, thiên hạ thương sinh, vạn vật sinh linh, đều đã ghi nhớ ân trạch của nàng ấy.
Nhưng mà, nàng hiện tại là Sở Chước, không phải Tư Túc Phất Chước..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook