Cùng Trời Với Thú
-
Chương 5: A Chiếu bá đạo – Có ta không có nó!
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Tử Trúc lâm là một toà viện tu luyện trọng yếu bên trong Sở gia, bình thường trừ bỏ võ giả ở trên Vũ Hóa cảnh ra, rất ít người có thể đi vào được.
Bên ngoài Tử Trúc lâm có thiết lập cấm chế đặc thù, bên trong có trận pháp mê tung, không có lệnh bài là không thể tiến vào, cho dù là đi vào, không có ai dẫn dắt cũng sẽ bị lạc ở trong đó.
Yêu thú màu đen đi đến bên ngoài Tử Trúc lâm, ngồi ở đằng kia nhìn trong chốc lát, sau đó một móng vuốt cào qua hướng không trung.
Cấm chế Tử Trúc lâm bị nó lặng yên không một tiếng động xé mở một cái cửa, đợi yêu thú đi vào thì lỗ hỏng bị xé mở đó giống như vệt nước gợn mà khép lại một lần nữa, vẫn chưa kinh động cường giả trấn thủ Sở gia.
Sau khi tiến vào Tử Trúc lâm rồi, yêu thú quen thuộc xuyên qua ở trong rừng trúc Thanh Tâm, căn bản không cần ai dẫn đường, nó cũng đã đi đến nóc nhà chỗ sâu trong rừng trúc đó.
Chỗ tối có võ giả thủ hộ, chẳng qua võ giả này vẫn chưa phát hiện ra nơi này có một con yêu thú ngoại lai xông vào.
Năng lực ẩn núp của yêu thú thật tốt, ngay lập tức thì nhẹ nhàng bước chân đi đến trên mái hiên, sau đó tiến vào trong phòng, ghé vào ở trên xà nhà, cúi đầu nhìn mấy đứa nhỏ ở trong phòng đó.
Ánh mắt của nó rơi xuống trên người Sở Chước ở phía dưới, nhìn thấy con rùa ngốc ở trên tay nàng, trong mắt lướt qua ánh sáng u ám.
Phía dưới, mấy đứa nhỏ cũng không biết trên đỉnh đầu có một yêu thú đang rình coi, mà vẫn làm chuyện của mình.
Sở Chước nhìn tiểu cô nương vẻ mặt e ngại, mỉm cười nói: "Của ngươi chính là Linh Mục Hầu sao? Nghe nói loại yêu thú này khi tìm bảo thì hết sức lợi hại."
Sở Nguyệt tuổi còn nhỏ, là người không biết sầu lo, ngay lập liền dời đi lực chú ý, vô cùng cao hứng nói: "Đúng vậy, ngươi đừng xem Tiểu Mục của ta bây giờ còn nhỏ xíu, không có bản lĩnh gì, nhưng đợi sau khi nó trưởng thành rồi, nó còn lợi hại hơn chuột tìm bảo vật (chuột tầm bảo), ở đâu có thiên tài địa bảo đều không thể gạt được nó."
Linh Mục Hầu bình thường về mặt ý nghĩa mà nói, chính là một loại yêu thú phụ trợ, không có sức chiến đấu gì, chỗ cường hãn của nó ở chỗ nó là Linh Mục. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Ở đâu có thiên tài địa bảo đều không thể gạt được nó, cho dù một vài thiên tài địa bảo có sở trường ngụy trang cũng có thể làm cho Linh Mục của nó dễ dàng nhìn thấu, là một loại yêu thú mà người tu luyện rất thích nuôi dưỡng.
Đáng tiếc Linh Mục Hầu vô cùng yếu ớt, cho dù sau khi thành niên, cũng chỉ lớn cỡ bàn tay, không có một chút sức chiến đấu, dễ dàng chết non. Hơn nữa số lượng những người tu luyện có nhu cầu quá lớn, dẫn tới chủng tộc này dần dần bị diệt sạch. Linh Mục Hầu còn sống sót vì phát triển tộc đàn mà ẩn giấu mình đi, biến thành yêu thú ngàn vàng khó cầu.
Lần này Sở Nguyệt có thể khế ước được một Linh Mục Hầu, cho dù không phải là yêu thú có sức chiến đấu cường đại, thì vẫn làm cho Sở gia vô cùng coi trọng như cũ.
Có nhiều chủng loại yêu thú, mỗi một loài đều không có cùng đường đi, bình thường chia làm ba loại lớn: Một loại là loại hình chiến đấu, một loại là loại hình phòng ngự, một loại là loại hình phụ trợ. Uyên Đồ Huyền Quy của Sở Chước là vừa có thể chiến đấu lại có được lực phòng ngự tuyệt đối, là tồn tại cực kì khó có được, nhưng đối với yêu thú loại hình phụ trợ này, Sở gia cũng coi trọng.
Đời trước Sở Chước cũng muốn nuôi một con Linh Mục Hầu, đáng tiếc mãi cho đến trước khi nàng trùng sinh, cũng không có tìm kiếm được con Linh Mục Hầu thứ hai.
Bên kia Sở Nguyên Triết cũng líu ríu nói chuyện với Sở Thanh Sơn, rõ ràng là một nam hài tử, còn dong dài hơn cả nữ nhân. Sở Thanh Sơn cười thỉnh thoảng phụ họa một tiếng. Bên cạnh bọn họ còn có một nam hài bàng chi, kêu là Sở Thượng, khế ước thú là một con Liệp Đông cấp sáu, là một yêu thú loại hình phụ trợ, có được năng lực điều tra rất mạnh.
Chỉ có Sở Thanh Từ, ngồi một mình an an tĩnh tĩnh như cũ, không tham gia bất luận tiểu đội nào, có vẻ rất là lạnh lùng.
Đợi đền khi nhìn thấy tộc trưởng Sở Nguyên Hạo và mấy vị trưởng lão đi vào, đứa nhỏ ở đây đều đứng lên hành lễ cho bọn họ.
Ánh mắt mấy trưởng lão nhìn bọn hắn vô cùng hòa ái, xem ra là vô cùng vừa lòng đối với khảo nghiệm năm nay.
Tộc trưởng cười nói: "Nhìn thấy các ngươi ở chung được vui vẻ như vậy, ta thật cao hứng." Tộc trưởng lựa chọn không nhìn nữ nhi Sở Thanh Từ quái gở, tiếp tục nói: "Các ngươi đều khế ước được yêu thú từ cấp sáu trở lên, yêu thú này là đồng bọn của các ngươi, về sau hãy hòa thuận ở chung cùng với đồng bọn của chính mình. Bọn nó sẽ là đồng bọn cực trung thành của các ngươi trên con đường tu luyện dài đằng đẵng, phải đối xử tử tế với chúng nó, biết không?"
Một đám đứa nhỏ đáp ứng một tiếng vâng.
Sau đó tộc trưởng gọi một võ giả bên cạnh tới, võ giả giơ lên một cái khay, trên khay có sáu cái Trữ Nạp Giới.
Nhìn đến nạp giới cất trữ này, ánh mắt mấy đứa nhỏ ở đây khẽ nhúc nhích, cho dù là Sở Thanh Từ vẫn luôn thờ ơ cũng nhịn không được mà nhìn qua đây.
Người tu luyện Tấn Thiên đại lục có đủ loại trang bị, cực trân quý là trang bị không gian có thể chứa đựng đồ vật, giống như Trữ Nạp Giới. Không gian bên trong có lớn có nhỏ, cho dù không gian chỉ có mười mét khối, cũng làm cho một đám võ giả chạy theo như vịt. Mà kỹ thuật chế tạo không gian Trữ Nạp Giới được nắm giữ ở trong tay đại gia tộc, bởi vì chế tạo khó khăn, cũng không phải mỗi một đệ tử đại gia tộc đều có thể có được.
Cho dù Sở Thanh Từ là nhi nữ của tộc trưởng, mãi cho đến bây giờ, cũng không có Trữ Nạp Giới.
Hàng năm sau buổi khảo nghiệm, trong tộc sẽ đưa một ít Trữ Nạp Giới mười mét khối làm phần thưởng cho đứa nhỏ khế ước được yêu thú từ cấp sáu trở lên. Hơn nữa khế ước được yêu thú có cấp bậc khác nhau, thì nhận được Trữ Nạp Giới có không gian lớn nhỏ cũng không giống nhau, càng không cần phải nói trong không gian Trữ Nạp Giới còn có phần thưởng khác.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều đứa nhỏ hy vọng có thể khế ước được yêu thú cấp cao.
Tộc trưởng tự mình phát Trữ Nạp Giới ra, đầu tiên cái thứ nhất là phát cho Sở Chước.
"Cảm ơn tộc trưởng." Sở Chước tiếp nhận rồi khách khí nói.
Thần sắc Sở Nguyên Hạo có chút phức tạp, trên mặt liên tục sắp xếp một nụ cười tươi, muốn sờ sờ đầu đứa nhỏ này, cuối cùng vẫn không xuống tay được, chỉ nói: "Tiểu thập bát, con làm rất khá, về sau tiếp tục cố gắng."
"Cảm ơn."
Đợi toàn bộ đứa nhỏ đều lĩnh xong Trữ Nạp Giới rồi, Sở Nguyên Hạo lại phân phó vài câu, trong đó còn có thông báo ba ngày sau thì sẽ tiến vào nơi tu luyện của Sở gia để cùng nhau tu luyện.
Đứa nhỏ Sở gia trước mười tuổi, bình thường sẽ nhận giáo dục thống nhất, có khóa học văn hóa và khóa võ thuật, trong đó có thể học được bao nhiêu thì được bấy nhiêu. Thẳng cho đến sau mười tuổi, khế ước được yêu thú thuộc loại của mình thì sẽ quyết định cho con đường tương lai sau này, sẽ bắt đầu tiến sâu vào tu luyện, sẽ có người chuyên môn giáo dục bọn họ.
"Thời gian ba ngày này, các ngươi chuẩn bị một chút, về sau thì đến ở rừng trúc Thanh Tâm bên này." Sở Nguyên Hạo nói.
Thời gian ba ngày, là cho đứa nhỏ nói lời từ biệt với người nhà, đến lúc đó tiến vào rừng trúc Thanh Tâm bắt đầu tiến hành hoàn toàn phong bế để tu luyện, một tháng chỉ có cơ hội một lần ra ngoài.
Nói xong những thứ này, thì tộc trưởng để cho võ giả đưa mấy đứa nhỏ này ra ngoài.
Yêu thú trên xà nhà sau khi thấy bọn họ rời khỏi, thì cũng rời khỏi theo.
Sau khi võ giả đưa bọn họ rời khỏi Tử Trúc lâm rồi, thì để cho bọn họ từng người rời đi.
Lúc này ở quảng trường trung tâm còn có rất nhiều người chưa có tán đi, nhìn thấy nhóm người xuất hiện, đều hưng phấn mà tuôn lại đây, vây quanh bọn họ chúc mừng, cùng sử dụng ánh mắt tò mò nhìn khế ước thú của bọn họ.
Bên người Sở Chước cũng chen chúc rất nhiều người.
Sở Chước nhớ rõ khi mình ở Sở gia, trừ bỏ bình thường đi học tu luyện ra, không thường rời khỏi sân viện, cảm tình với người Sở gia cũng không sâu. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Lúc này bị một đám đứa nhỏ vây quanh, chúc mừng loạn thất bát tao, nàng chỉ mỉm cười đáp lại.
Thật vất vả thoát ly đám người chúc mừng kia, Sở Chước trở lại sân viện của nhất mạch ngũ phòng, vừa mới tiến cửa đã bị một con yêu thú lông xù dán đến trên mặt.
Sở Chước đối với cái này đã thành thói quen, đưa ta xách yêu thú dán đến trên mặt ra, cười nói: "A Chiếu, ta đã trở về! Hôm nay ngươi không có đi ra ngoài quấy rối chứ?"
Yêu thú mềm mại ngao ô một tiếng, một đôi dị đồng nhìn về phía bé rùa ngơ ngác ngây ngốc như cũ trên tay nàng.
Sau đó, ánh mắt nheo lại, bày ra móng vuốt, trên đệm thịt bắn ra móng vuốt nhỏ còn hiện ra hàn mang sắc bén lạnh lẽo, chụp tới hướng con rùa nhỏ.
Sở Chước muốn cứu bé rùa, nhưng mà tốc độ của nàng làm sao nhanh hơn được yêu thú, bé rùa đã bị yêu thú lòng dạ độc ác một móng vuốt chụp bay đến trên tường, phát ra một tiếng bốp giòn tan, bắn ngược lại rơi xuống trên mặt đất.
Đời trước Sở Chước thiếu chút nữa cũng bị này một màn này dọa chết khiếp, lo lắng Huyền Quy cấp mười vừa khế ước được cũng bị đập chết. Nhưng mà sau đó nàng mới biết được, cấp mười yêu thú là đại biểu cho cái gì, cho dù là ấu tể cấp mười yêu thú mới sinh ra, loại lực đạo này cũng không đủ để làm cho nó bị thương, chỉ có thể coi là cào ngứa.
A Chiếu vẫn là thủ hạ lưu tình, bằng không lấy thực lực của nó, bé rùa mới sinh ra không lâu nhất định sẽ bị thương.
Bé rùa rơi trên mặt đất rốt cuộc không còn một bộ dạng ngốc manh nữa, mà là xoay xoay cái đầu, một đôi mắt đậu đen nhìn xem yêu thú đá bay nó, sau đó bình tĩnh bò đi qua hướng Sở Chước.
A Chiếu vững vàng địa bàn ở trên vai Sở Chước, móng vuốt lại sáng lên, một bộ dạng bá đạo "Có ta thì không có nó".
Sở Chước có chút bất đắc dĩ, quả nhiên mặc kệ đời trước hay là đời này, đều là giống nhau.
A Chiếu tính tình bá đạo, khi nó không ở thì hoàn hảo, nếu như nó có mặt, tuyệt đối không cho phép nàng đi ôm yêu thú khác, cho dù là ấu tể cũng không được. Nó không thèm để ý nàng khế ước bao nhiêu con yêu thú, nhưng tuyệt đối không cho phép nàng đối tốt với bọn chúng hơn nó, nếu không thì yêu thú này sẽ bị nó chà - đạp đến thật thảm thương.
Hết chương 5.
Tử Trúc lâm là một toà viện tu luyện trọng yếu bên trong Sở gia, bình thường trừ bỏ võ giả ở trên Vũ Hóa cảnh ra, rất ít người có thể đi vào được.
Bên ngoài Tử Trúc lâm có thiết lập cấm chế đặc thù, bên trong có trận pháp mê tung, không có lệnh bài là không thể tiến vào, cho dù là đi vào, không có ai dẫn dắt cũng sẽ bị lạc ở trong đó.
Yêu thú màu đen đi đến bên ngoài Tử Trúc lâm, ngồi ở đằng kia nhìn trong chốc lát, sau đó một móng vuốt cào qua hướng không trung.
Cấm chế Tử Trúc lâm bị nó lặng yên không một tiếng động xé mở một cái cửa, đợi yêu thú đi vào thì lỗ hỏng bị xé mở đó giống như vệt nước gợn mà khép lại một lần nữa, vẫn chưa kinh động cường giả trấn thủ Sở gia.
Sau khi tiến vào Tử Trúc lâm rồi, yêu thú quen thuộc xuyên qua ở trong rừng trúc Thanh Tâm, căn bản không cần ai dẫn đường, nó cũng đã đi đến nóc nhà chỗ sâu trong rừng trúc đó.
Chỗ tối có võ giả thủ hộ, chẳng qua võ giả này vẫn chưa phát hiện ra nơi này có một con yêu thú ngoại lai xông vào.
Năng lực ẩn núp của yêu thú thật tốt, ngay lập tức thì nhẹ nhàng bước chân đi đến trên mái hiên, sau đó tiến vào trong phòng, ghé vào ở trên xà nhà, cúi đầu nhìn mấy đứa nhỏ ở trong phòng đó.
Ánh mắt của nó rơi xuống trên người Sở Chước ở phía dưới, nhìn thấy con rùa ngốc ở trên tay nàng, trong mắt lướt qua ánh sáng u ám.
Phía dưới, mấy đứa nhỏ cũng không biết trên đỉnh đầu có một yêu thú đang rình coi, mà vẫn làm chuyện của mình.
Sở Chước nhìn tiểu cô nương vẻ mặt e ngại, mỉm cười nói: "Của ngươi chính là Linh Mục Hầu sao? Nghe nói loại yêu thú này khi tìm bảo thì hết sức lợi hại."
Sở Nguyệt tuổi còn nhỏ, là người không biết sầu lo, ngay lập liền dời đi lực chú ý, vô cùng cao hứng nói: "Đúng vậy, ngươi đừng xem Tiểu Mục của ta bây giờ còn nhỏ xíu, không có bản lĩnh gì, nhưng đợi sau khi nó trưởng thành rồi, nó còn lợi hại hơn chuột tìm bảo vật (chuột tầm bảo), ở đâu có thiên tài địa bảo đều không thể gạt được nó."
Linh Mục Hầu bình thường về mặt ý nghĩa mà nói, chính là một loại yêu thú phụ trợ, không có sức chiến đấu gì, chỗ cường hãn của nó ở chỗ nó là Linh Mục. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Ở đâu có thiên tài địa bảo đều không thể gạt được nó, cho dù một vài thiên tài địa bảo có sở trường ngụy trang cũng có thể làm cho Linh Mục của nó dễ dàng nhìn thấu, là một loại yêu thú mà người tu luyện rất thích nuôi dưỡng.
Đáng tiếc Linh Mục Hầu vô cùng yếu ớt, cho dù sau khi thành niên, cũng chỉ lớn cỡ bàn tay, không có một chút sức chiến đấu, dễ dàng chết non. Hơn nữa số lượng những người tu luyện có nhu cầu quá lớn, dẫn tới chủng tộc này dần dần bị diệt sạch. Linh Mục Hầu còn sống sót vì phát triển tộc đàn mà ẩn giấu mình đi, biến thành yêu thú ngàn vàng khó cầu.
Lần này Sở Nguyệt có thể khế ước được một Linh Mục Hầu, cho dù không phải là yêu thú có sức chiến đấu cường đại, thì vẫn làm cho Sở gia vô cùng coi trọng như cũ.
Có nhiều chủng loại yêu thú, mỗi một loài đều không có cùng đường đi, bình thường chia làm ba loại lớn: Một loại là loại hình chiến đấu, một loại là loại hình phòng ngự, một loại là loại hình phụ trợ. Uyên Đồ Huyền Quy của Sở Chước là vừa có thể chiến đấu lại có được lực phòng ngự tuyệt đối, là tồn tại cực kì khó có được, nhưng đối với yêu thú loại hình phụ trợ này, Sở gia cũng coi trọng.
Đời trước Sở Chước cũng muốn nuôi một con Linh Mục Hầu, đáng tiếc mãi cho đến trước khi nàng trùng sinh, cũng không có tìm kiếm được con Linh Mục Hầu thứ hai.
Bên kia Sở Nguyên Triết cũng líu ríu nói chuyện với Sở Thanh Sơn, rõ ràng là một nam hài tử, còn dong dài hơn cả nữ nhân. Sở Thanh Sơn cười thỉnh thoảng phụ họa một tiếng. Bên cạnh bọn họ còn có một nam hài bàng chi, kêu là Sở Thượng, khế ước thú là một con Liệp Đông cấp sáu, là một yêu thú loại hình phụ trợ, có được năng lực điều tra rất mạnh.
Chỉ có Sở Thanh Từ, ngồi một mình an an tĩnh tĩnh như cũ, không tham gia bất luận tiểu đội nào, có vẻ rất là lạnh lùng.
Đợi đền khi nhìn thấy tộc trưởng Sở Nguyên Hạo và mấy vị trưởng lão đi vào, đứa nhỏ ở đây đều đứng lên hành lễ cho bọn họ.
Ánh mắt mấy trưởng lão nhìn bọn hắn vô cùng hòa ái, xem ra là vô cùng vừa lòng đối với khảo nghiệm năm nay.
Tộc trưởng cười nói: "Nhìn thấy các ngươi ở chung được vui vẻ như vậy, ta thật cao hứng." Tộc trưởng lựa chọn không nhìn nữ nhi Sở Thanh Từ quái gở, tiếp tục nói: "Các ngươi đều khế ước được yêu thú từ cấp sáu trở lên, yêu thú này là đồng bọn của các ngươi, về sau hãy hòa thuận ở chung cùng với đồng bọn của chính mình. Bọn nó sẽ là đồng bọn cực trung thành của các ngươi trên con đường tu luyện dài đằng đẵng, phải đối xử tử tế với chúng nó, biết không?"
Một đám đứa nhỏ đáp ứng một tiếng vâng.
Sau đó tộc trưởng gọi một võ giả bên cạnh tới, võ giả giơ lên một cái khay, trên khay có sáu cái Trữ Nạp Giới.
Nhìn đến nạp giới cất trữ này, ánh mắt mấy đứa nhỏ ở đây khẽ nhúc nhích, cho dù là Sở Thanh Từ vẫn luôn thờ ơ cũng nhịn không được mà nhìn qua đây.
Người tu luyện Tấn Thiên đại lục có đủ loại trang bị, cực trân quý là trang bị không gian có thể chứa đựng đồ vật, giống như Trữ Nạp Giới. Không gian bên trong có lớn có nhỏ, cho dù không gian chỉ có mười mét khối, cũng làm cho một đám võ giả chạy theo như vịt. Mà kỹ thuật chế tạo không gian Trữ Nạp Giới được nắm giữ ở trong tay đại gia tộc, bởi vì chế tạo khó khăn, cũng không phải mỗi một đệ tử đại gia tộc đều có thể có được.
Cho dù Sở Thanh Từ là nhi nữ của tộc trưởng, mãi cho đến bây giờ, cũng không có Trữ Nạp Giới.
Hàng năm sau buổi khảo nghiệm, trong tộc sẽ đưa một ít Trữ Nạp Giới mười mét khối làm phần thưởng cho đứa nhỏ khế ước được yêu thú từ cấp sáu trở lên. Hơn nữa khế ước được yêu thú có cấp bậc khác nhau, thì nhận được Trữ Nạp Giới có không gian lớn nhỏ cũng không giống nhau, càng không cần phải nói trong không gian Trữ Nạp Giới còn có phần thưởng khác.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều đứa nhỏ hy vọng có thể khế ước được yêu thú cấp cao.
Tộc trưởng tự mình phát Trữ Nạp Giới ra, đầu tiên cái thứ nhất là phát cho Sở Chước.
"Cảm ơn tộc trưởng." Sở Chước tiếp nhận rồi khách khí nói.
Thần sắc Sở Nguyên Hạo có chút phức tạp, trên mặt liên tục sắp xếp một nụ cười tươi, muốn sờ sờ đầu đứa nhỏ này, cuối cùng vẫn không xuống tay được, chỉ nói: "Tiểu thập bát, con làm rất khá, về sau tiếp tục cố gắng."
"Cảm ơn."
Đợi toàn bộ đứa nhỏ đều lĩnh xong Trữ Nạp Giới rồi, Sở Nguyên Hạo lại phân phó vài câu, trong đó còn có thông báo ba ngày sau thì sẽ tiến vào nơi tu luyện của Sở gia để cùng nhau tu luyện.
Đứa nhỏ Sở gia trước mười tuổi, bình thường sẽ nhận giáo dục thống nhất, có khóa học văn hóa và khóa võ thuật, trong đó có thể học được bao nhiêu thì được bấy nhiêu. Thẳng cho đến sau mười tuổi, khế ước được yêu thú thuộc loại của mình thì sẽ quyết định cho con đường tương lai sau này, sẽ bắt đầu tiến sâu vào tu luyện, sẽ có người chuyên môn giáo dục bọn họ.
"Thời gian ba ngày này, các ngươi chuẩn bị một chút, về sau thì đến ở rừng trúc Thanh Tâm bên này." Sở Nguyên Hạo nói.
Thời gian ba ngày, là cho đứa nhỏ nói lời từ biệt với người nhà, đến lúc đó tiến vào rừng trúc Thanh Tâm bắt đầu tiến hành hoàn toàn phong bế để tu luyện, một tháng chỉ có cơ hội một lần ra ngoài.
Nói xong những thứ này, thì tộc trưởng để cho võ giả đưa mấy đứa nhỏ này ra ngoài.
Yêu thú trên xà nhà sau khi thấy bọn họ rời khỏi, thì cũng rời khỏi theo.
Sau khi võ giả đưa bọn họ rời khỏi Tử Trúc lâm rồi, thì để cho bọn họ từng người rời đi.
Lúc này ở quảng trường trung tâm còn có rất nhiều người chưa có tán đi, nhìn thấy nhóm người xuất hiện, đều hưng phấn mà tuôn lại đây, vây quanh bọn họ chúc mừng, cùng sử dụng ánh mắt tò mò nhìn khế ước thú của bọn họ.
Bên người Sở Chước cũng chen chúc rất nhiều người.
Sở Chước nhớ rõ khi mình ở Sở gia, trừ bỏ bình thường đi học tu luyện ra, không thường rời khỏi sân viện, cảm tình với người Sở gia cũng không sâu. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Lúc này bị một đám đứa nhỏ vây quanh, chúc mừng loạn thất bát tao, nàng chỉ mỉm cười đáp lại.
Thật vất vả thoát ly đám người chúc mừng kia, Sở Chước trở lại sân viện của nhất mạch ngũ phòng, vừa mới tiến cửa đã bị một con yêu thú lông xù dán đến trên mặt.
Sở Chước đối với cái này đã thành thói quen, đưa ta xách yêu thú dán đến trên mặt ra, cười nói: "A Chiếu, ta đã trở về! Hôm nay ngươi không có đi ra ngoài quấy rối chứ?"
Yêu thú mềm mại ngao ô một tiếng, một đôi dị đồng nhìn về phía bé rùa ngơ ngác ngây ngốc như cũ trên tay nàng.
Sau đó, ánh mắt nheo lại, bày ra móng vuốt, trên đệm thịt bắn ra móng vuốt nhỏ còn hiện ra hàn mang sắc bén lạnh lẽo, chụp tới hướng con rùa nhỏ.
Sở Chước muốn cứu bé rùa, nhưng mà tốc độ của nàng làm sao nhanh hơn được yêu thú, bé rùa đã bị yêu thú lòng dạ độc ác một móng vuốt chụp bay đến trên tường, phát ra một tiếng bốp giòn tan, bắn ngược lại rơi xuống trên mặt đất.
Đời trước Sở Chước thiếu chút nữa cũng bị này một màn này dọa chết khiếp, lo lắng Huyền Quy cấp mười vừa khế ước được cũng bị đập chết. Nhưng mà sau đó nàng mới biết được, cấp mười yêu thú là đại biểu cho cái gì, cho dù là ấu tể cấp mười yêu thú mới sinh ra, loại lực đạo này cũng không đủ để làm cho nó bị thương, chỉ có thể coi là cào ngứa.
A Chiếu vẫn là thủ hạ lưu tình, bằng không lấy thực lực của nó, bé rùa mới sinh ra không lâu nhất định sẽ bị thương.
Bé rùa rơi trên mặt đất rốt cuộc không còn một bộ dạng ngốc manh nữa, mà là xoay xoay cái đầu, một đôi mắt đậu đen nhìn xem yêu thú đá bay nó, sau đó bình tĩnh bò đi qua hướng Sở Chước.
A Chiếu vững vàng địa bàn ở trên vai Sở Chước, móng vuốt lại sáng lên, một bộ dạng bá đạo "Có ta thì không có nó".
Sở Chước có chút bất đắc dĩ, quả nhiên mặc kệ đời trước hay là đời này, đều là giống nhau.
A Chiếu tính tình bá đạo, khi nó không ở thì hoàn hảo, nếu như nó có mặt, tuyệt đối không cho phép nàng đi ôm yêu thú khác, cho dù là ấu tể cũng không được. Nó không thèm để ý nàng khế ước bao nhiêu con yêu thú, nhưng tuyệt đối không cho phép nàng đối tốt với bọn chúng hơn nó, nếu không thì yêu thú này sẽ bị nó chà - đạp đến thật thảm thương.
Hết chương 5.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook