Cùng Trời Với Thú
Chương 14: Nhất định là nàng đang nhớ thú khác, mất hứng!

Editor: ChieuNinh

Rốt cuộc chạy trốn tới một nơi an toàn, Sở Chước mới dừng lại thở dốc.

Nàng dựa vào vách tường băng lãnh ẩm ướt, lui thân mình núp ở trong khe hở, vừa nhẹ nhàng chậm chạp hít thở, vừa lắng nghe tiếng yêu thú đi qua bên ngoài.

Trong bí cảnh dưới lòng đất này, có không ít yêu thú, đều có từ cấp một đến cấp tám, tu vi cũng là cao thấp không đồng đều. Gặp phải con yếu thì còn tốt, nếu như gặp phải cường đại, không thiếu được phải trốn đi trước tiên, để tránh cho chính diện đối mặt với chúng nó, đến lúc đó không tránh được một phen ác đấu.

Tới nơi này là tìm bảo vật, lãng phí ở trên ác đấu không khỏi rất đáng tiếc.

A Chiếu vẫn luôn vững vàng ngồi xổm ở bả vai nàng, nhìn bộ dạng nàng mệt đến hít thở nặng nề, dùng cái đuôi quét quét nàng.

Có lẽ nên tìm chút nước linh tuyền...

A Chiếu nghĩ, trong bóng đêm, đôi mắt một vàng một đen vụng trộm lóe vẻ giảo hoạt.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Sở Chước lấy ra một viên dạ minh châu, chiếu sáng lên huyệt động chật hẹp.

Huyệt động bên ngoài chật hẹp nhưng bên trong rộng rãi, vô cùng thích hợp dùng để nghỉ ngơi.

Lại bày ra một cái phù trận cấp ba ở cửa động rồi, Sở Chước mới yên tâm, từ trong Trữ Nạp Giới lấy ra một cái chậu trồng hoa chứa đựng linh khí, cùng trồng ba gốc cỏ biến hóa còn cả đất có được lúc trước vào chậu.

Chậu hoa này là một loại chậu hoa đặc thù có thể tùy thân mang theo, cũng có thể gọi là bồn linh thảo, là một loại chậu hoa thần kỳ do một vài luyện đan sư phát minh không những gieo trồng được linh thảo, còn có thể đặt trong Trữ Nạp Giới tùy thân mang theo chạy khắp nơi.

Rất nhiều luyện đan sư thích mang linh thảo theo bên người, nhưng mà có vài linh hồn thảo đặc thù nếu rời khỏi hoàn cảnh sinh trưởng, thì nó sẽ trôi mất linh hồn khí, khiến cho phẩm chất linh thảo biến thấp. Cho dù là dùng hộp ngọc cao nhất cấp cất chứa, cũng sẽ đánh mất một ít linh khí của linh thảo, tiếp theo còn ảnh hưởng phẩm chất đan dược.

Nhưng mà vật phẩm cất trữ trong không gian Trữ Nạp Giới chỉ có thể để vật chết, cũng không đầy đủ linh hồn khí, phần không khí và nước cần cho linh thảo sinh trưởng. Dù sao những luyện đan sư không tốt mang theo một chậu linh thảo chạy đi khắp nơi.

Vì thế liền có luyện đan sư liên hợp với phù trận sư sau khi trải qua vô số thí nghiệm cố gắng, phát minh ra loại bồn linh thảo này. Bên trong nó có một linh hồn khí trận thiên nhiên, chỉ cần bổ sung linh châu hoặc linh thạch vào thì sẽ hình thành linh hồn khí và không khí cần cho linh thảo sinh trưởng. Độ ấm, ẩm ướt, hoàn cảnh không gian các thứ yêu cầu linh tinh khác, cho dù đặt trong Trữ Nạp Giới hoàn toàn ngăn cách không khí, linh thảo cũng có thể sống sót.

Cái này đối với Sở Chước mà nói, là thứ vô cùng tất yếu.

Vì lần hành động này, nàng một hơi mua trên trăm cái bồn linh thảo, các loại thuộc tính đều có, không lo lắng không đủ dùng.

Nếu lo lắng thì chính là khả năng linh thạch không đủ dùng.

Bé rùa và Linh Mục Hầu sau khi phát hiện đã an toàn, đều bò ra từ trong túi linh thú, nhìn thấy Sở Chước đang trồng linh thảo, đều sáp qua quan sát.

Khi bé rùa theo thói quen đi muốn gặm nhấm một ngụm lá cây cỏ biến hóa, Sở Chước vội vàng xách nó lên, sợ nó thật sự gặm nhấm một phát thì nguy rồi.

"Đây là cỏ biến hóa, bây giờ ngươi còn nhỏ, nếu biến hóa, chính là hình thái bé con nhân loại, không có lợi với sự trưởng thành của ngươi, ta cũng không muốn mỗi ngày chăm sóc một đứa trẻ con. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hơn nữa hiện tại chỉ có ba gốc cỏ biến hình, số lượng quá ít, ta còn cần tiếp tục gây trồng nó, đến lúc đó nuôi ra thêm vài cây, mỗi người các ngươi đều sẽ có một gốc cây cỏ biến hóa."

"Chít chít" ta cũng có? Linh Mục Hầu cao hứng hỏi.

"Có, đến lúc đó ta sẽ giao nó cho A Nguyệt, để cho A Nguyệt thu giúp ngươi." Sở Chước cười nói, liếc mắt nhìn con Linh Mục Hầu nho nhỏ một cái. Linh Mục Hầu là một loại yêu thú không thể biến hóa, có cỏ biến hóa cũng vô dụng, nhưng mà đợi về sau Sở Nguyệt khế ước được yêu thú loại hình chiến đấu khác, cũng có thể sử dụng nó.

Linh Mục Hầu nhất thời cao hứng, nhảy đến trên lưng Uyên Đồ Huyền Quy, cùng gặm nhấm linh quả với nó.

Ở đây nhiều linh thảo, linh quả cũng nhiều, dọc theo đường đi Sở Chước thu thập rất nhiều, đều cho mấy yêu thú làm thành hoa quả mà gặm nhấm.

Sau khi trồng xong ba gốc cỏ biến hóa, Sở Chước rót cho nó một ít nước, lại quan sát một lát, mới bỏ vào trong Trữ Nạp Giới, đỡ phải yêu thú khác nhìn thấy, sẽ đến tranh cướp.

Hoàn thành mục tiêu lớn nhất sau khi tới nơi này, trong lòng Sở Chước cũng thoải mái vài phần, không có gấp gáp tìm kiếm nữa.

Một người ba thú tiếp tục đi qua ở trong lòng đất tối tăm, đây là ngày thứ ba bọn họ đến nơi đây.

Trong bí cảnh dưới đất này có một truyền thừa, sau khi có ai tới nơi này nhận được truyền thừa rồi, thì tất cả người ở bên trong đều sẽ tự động đẩy đi ra ngoài. Hiện tại bọn họ vẫn hoàn hảo mà ở trong này, chứng minh đám người Chiêm Hòa Trạch kia cho tới bây giờ còn chưa có được truyền thừa, Sở Chước cũng vô cùng an tâm tiếp tục tìm bảo vật.

"Chít chít ~~" Đột nhiên Linh Mục Hầu lại hưng phấn mà kêu lên.

Sở Chước đi tới địa phương Linh Mục Hầu chỉ thị, xuyên qua một con đường quanh co khúc khuỷu, chung quanh không khí vô cùng ẩm ướt, linh khí nồng đậm hơn trên mặt đất, là hoàn cảnh rất thích hợp cho linh thảo sinh trưởng.

Con đường càng ngày càng hẹp, đến cuối cùng chỉ đủ một đứa nhỏ vị thành niên xuyên qua.

May mắn hiện tại thân thể của Sở Chước còn chưa có trưởng thành, vô cùng nhỏ bé, mới có thể khó khăn đi qua được khe hở chật hẹp, nếu là người trưởng thành thì tuyệt đối không thể đi qua. Đi như thế ước chừng nửa canh giờ, rốt cục đi đến trước một cái huyệt động, khi nhìn đến bên trong là chi chi chít chít thạch nhũ. Mặc kệ là treo ngược trên đỉnh vách tường hay là dựng thẳng lên từ mặt đất, thoạt nhìn giống hai hàm răng nhọn sắp xếp cao thấp không đồng đều của quái thú, đang giương nanh múa vuốt, làm cho người ta sợ hãi một trận.

Đời trước nàng không có phát hiện nơi này, dù sao nơi này quá mức che khuất, có thể là xem nhẹ rồi.

Sở Chước thấy bộ dạng Linh Mục Hầu hưng phấn như vậy, nơi này lại bí ẩn như thế, phỏng chừng thiên tài địa bảo trốn ở chỗ này nhất định cực kì khả quan.

Vì thế Sở Chước bắt đầu ì ì ạch ạch bám víu đi ở giữa đám thạch nhũ.

Lúc này, A Chiếu ỷ vào mình vóc người nhỏ lại nhẹ nhàng, đã sớm thoát đi, đảo mắt liền biến mất ở trong thạch nhũ thác loạn.

Sở Chước cũng không lo lắng cho nó, nàng vừa leo lên vừa thử sử dụng kiếm chẻ mấy thạch nhũ này, phát ra âm thanh đương đương, cuối cùng kiếm của nàng cũng đục ra lỗ hổng.

Tuy rằng kiếm là hàng thông thường tùy tiện mua ở trên đường, ngay cả linh khí cấp hai cũng không được tính, nhưng chém chém nham thạch phổ thông thì vẫn có thể, không nghĩ tới lúc này thế nhưng chỉ chém ra lỗ hổng, có thể thấy được thạch nhũ này vô cùng cứng rắn.

Lập tức Sở Chước không thử tiếp nữa, mà tiếp tục leo lên hướng bên trong.

Chung quanh thạch nhũ giống nhau nhìn không thấy điểm cuối cùng, càng đi vào bên trong, không gian càng rộng lớn.

Sở Chước mệt như con cún, không biết đã bò đi bao nhiêu canh giờ, rốt cuộc đi đến mục đích.

Nháy mắt, linh hồn khí nồng đậm đập vào mặt, làm cho lỗ chân lông toàn thân người ta đều giãn nở ra, trong mơ hồ còn nghe được tiếng nước suối chảy rầm rì. Đợi Sở Chước đến gần một chút, thì nhìn thấy sâu tận bên trong thấp thoáng giữa mấy căn thạch nhũ cực lớn có một con suối, nước suối bắt đầu từ nơi đó chảy ra. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

A Chiếu đã vùi đầu ở trong nước suối, há to miệng uống, bụng nho nhỏ, hình như không đáy.

Sở Chước hiếm thấy mà có chút kinh ngạc, đây là một cái linh tuyền thiên nhiên, nhất thời rõ ràng vì sao thạch nhũ trong động cứng rắn như vậy. Được miệng linh tuyền tẩm bổ qua vô số năm tháng, những thạch nhũ này đã biến chất, lại cho chúng nó thêm một ít thời gian, có lẽ sẽ tiến hóa thành linh nhũ thạch tràn ngập linh khí, cũng là một trong những tài liệu hiếm có để luyện chế đan dược nào đó.

Ánh mắt Sở Chước xem xét thạch nhũ chung quanh linh tuyền, quả nhiên nhìn thấy một ít đã hình thành linh nhũ thạch, chỉ là ước lượng cũng không nhiều lắm, nhưng đối với loại linh nhũ thạch khó được này mà nói, đã rất không tệ.

Lúc này Uyên Đồ Huyền Quy và Linh Mục Hầu cũng bước ra từ trong túi linh thú, học theo A Chiếu vùi đầu vào trong linh tuyền há to miệng uống.

Sở Chước bụm một vốc nước suối linh tuyền uống một ngụm, nháy mắt cảm giác được tất cả mỏi mệt trên người đều biến mất.

Thật là thoải mái!

Một chuyến đi này thu hoạch quả nhiên muốn nhiều hơn đời trước, chỉ với những linh nhũ thạch và miệng linh tuyền này, chính là vật báu vô giá.

Nghỉ ngơi xong, Sở Chước nhiệt tình mười phần đi thu thập linh nhũ thạch, độ cứng của linh nhũ thạch và thạch nhũ khác nhau, chúng nó phá lệ yếu ớt mỏng manh, không cẩn thận sẽ vỡ vụn, linh nhũ thạch vỡ vụn thì linh khí sẽ tiêu tán, sẽ không đáng giá.

Nếu Bích Tầm Châu bọn họ ở đây thì tốt rồi, loại chuyện này chỉ cần có bọn họ ở thì sẽ được làm thỏa đáng, cũng không cần nàng động thủ.

Đột nhiên, trên vai nặng một chút, Sở Chước quay đầu, chống lại một đôi mắt dị đồng yêu thú.

A Chiếu hoài nghi nhìn nàng, thấy rằng nàng hiện tại nhất định đang nhớ thú khác nên nhất thời có chút mất hứng.

Đừng tưởng rằng nó không biết trên mặt người này ngẫu nhiên sẽ lộ ra một loại thần sắc hoài niệm, tuy rằng nó không biết trong lòng nàng nhớ ai, nhưng mỗi lần thấy nàng nhìn chằm chằm yêu thú nhà người khác, thì nó thấy nhất định là nàng đang nhớ thú khác.

Nếu để cho nó biết nàng nhớ con thú nào, xem nó có đánh con thú đó đến kêu lão đại hay không!

Hết chương 14.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương