Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
-
Chương 67
Chương 67: Động vào người phụ nữ của tôi, chỉ vậy mà muốn bỏ qua sao?
“Anh Hiệp, không phải như vậy đâu, anh nghe em giải thích đi, em bị người ta hãm hại, căn bản là em…”
“Tiện nhân, cút khỏi tôi!” Mặt Cố Đức Hiệp đen như miếng dán nồi, anh ta tung ra một cú đá.
Dáng dấp kia như muốn ăn thịt người: “Từ đầu đến cuối chỗ nào của cô mà tôi chưa nhìn thấy chứ, cô thật sự cho rằng tôi không nhận ra được sao? Đồ tiện nhân!”
Liễu Mộng Ngân bị đá một cú trực tiếp ngã xuống đất, trán của cô ta đập mạnh xuống sàn lập tức chảy máu.
Cô ta nằm trên mặt đi: chí không thể quan tâm đến cơn đau, cô ta chỉ liều mạng năm lấy ống quần của Cố Đức Hiệp: “Anh Hiệp, không được, xin đừng đuổi em đi! Em không thể sống thiếu anh, em không thể rời xa anh được”
Cố Đức Hiệp lại đá vào ngực cô ta thêm một cái: “Liễu Mộng Ngân, đừng nghĩ rằng tôi không biết cô đang làm gì sau lưng tôi.
Cô hoàn toàn không phải là một danh môn khuê tú gì cả, mẹ cô cũng chỉ là một người thứ ba vô liêm sỉ mà thôi, còn cô chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú! Cô bán thân xác.
của mình để mua mỹ phẩm, quần áo và túi xách đắt tiền, sau đó ngụy trang thành danh môn khuê tú để tiếp cận tôi. Nếu không phải ở bên ngoài cha tôi bị hồ ly tinh cám muốn chia chác tài sản của gia đình thì cô nghĩ tôi có thể để ý đến mặt hàng nát như cô sao? Cô ra khỏi đây ngay lập tức, bắt đầu từ hôm nay tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa”
Lời nói của Cố Đức Hiệp khiến hy vọng cuối cùng của Liễu Mộng Ngân tan tành, cô †a ngã xuống đất trong tuyệt vọng, gào khóc thảm thiết.
Cố Đức Hiệp giận dữ quay lưng định bỏ đi, nhưng mà anh ta chỉ bước được vài bước thì đã một bóng người đứng ra chặn đường.
Ánh mắt của anh ta vô cùng tàn nhẫn, nổi giận quát người đó: “Con mẹ nói rốt cuộc là anh muốn làm cái quái gì hả?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh động vào người phụ nữ của tôi rồi, cứ như vậy mà đi sao?”
Vẻ mặt của Cố Đức Hiệp đông cứng lại, lúc này, anh ta quả thực sợ hãi trước khí thế của Lệ Hữu Tuấn.
Nhưng mà khi bình tĩnh và suy nghĩ kỹ càng thì ngoài việc lái trực thăng làm ra vẻ thì người đàn ông này không hề tỏ ra chút thực lực hay thân phận đáng nói nào.
Nếu như người này chỉ dùng cơ hội này để dọa anh ta thì sao?
Thật sự nghĩ răng Cố Đức Hiệp này dễ trêu chọc như vậy sao?
Cố Đức Hiệp quay lại và nhìn chăm chăm vào Tô Kim Thư: “Đây là người mà cô gọi đến để giúp đỡ hay sao? Cũng chỉ có như vậy thôi?”
Tô Kim Thư chế nhạo: “Bị vợ sắp cưới cắm nhiều sừng như thế mà anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy và thậm chí còn muốn tổ chức tiệc đính hôn hoành tráng. Sức chịu đựng tâm lý của anh Cố đây thực sự cũng không phải là điều mà những người bình thường như chúng tôi có thể hiểu được”
“Tô Kim Thư, cô nghĩ mình là thứ tốt gì chứ?” Cố Đức Hiệp cáu kinh, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Tô Kim Thư cười lạnh đi thẳng đến bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, nằm lấy cánh tay của anh: “Tôi có phải là thứ tốt hay không cũng không đến lượt anh đứng ra chỉ chỉ trỏ trỏ.
Dù sao thì anh cũng không có tư cách nằm trên giường với tôi.”
“Tô Kim Thư, cô thừa nhận rồi có đúng không?”
Tuy rằng đã sớm biết Tô Kim Thư hẳn là đã có quan hệ với người đàn ông này. Nhưng mà bây giờ khi nghe cô nói ra điều này bằng chính tai mình thì Cố Đức Hiệp cảm thấy mình giống như là bị cắm sừng, không kiềm chế được cơn thịnh nộ mà nói: “Cô là là giày rách, là đồ tiện…. al Lục Anh Khoa lạnh lùng đá vào bụng Cố.
Đức Hiệp một cái, Cố Đức Hiệp bị đá đến khuyu gối, co quắp vì đau Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng, toàn thân u ám: “Miệng thật bẩn, rửa sạch sẽ”
“Vâng, ông chủ.”
Lục Anh Khoa gật đầu, không nói một lời, túm lấy cổ áo Cố Đức Hiệp, lôi anh ta ra ngoài rồi nhấn đầu anh ta vào bể bơi.
Trong gần một phút, khi anh ta sắp chết ngạt thì Lục Anh Khoa lại nhấc bổng anh ta lên: “Cứu! Giúp tôi! Cứu…
Cố Đức Hiệp chưa kịp thở thì lại bị đè xuống.
Anh ta cứ đá lung tung, khua chân múa tay nhưng mà cứ bị ấn xuống, thậm chí không còn sức để chống trả.
Anh ta uống nước gần như vỡ bụng.
Những người xung quanh khi nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ hãi run rẩy, thậm chí còn không có một người dám đứng ra xin tha cho anh ta.
“Rốt cuộc là ai vậy? Tại sao lại dám gây rối ở đây hả!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau đám đông, động tác trên tay Lục Anh Khoa hơi ngừng lại, Cố Đức Hiệp chỉ còn lại một hơi thở vội vàng nãm nhoài trên mép bể bơi liều mạng thở dốc.
Anh ta cũng đã nghe thấy những gì người đàn ông nói vừa rồi.
Hẳn là mẹ anh ta đã mời người đó tới, suýt chút nữa anh ta đã quên mất rằng vẫn còn có một người đàn ông lớn như vậy đến dự tiệc đính hôn của mình.
“Khụ khụ, các người xong rồi, chỉ cần người đó tới thì các người chắc chẵn sẽ chết không có chỗ chôn!”
Trước khi lời mảng chửi của Cố Đức Hiệp kết thúc thì đầu của anh ta lại bị Lục Anh Khoa ấn xuống nước lần nữa.
“Ùng ục, ùng ục…. cứu mạng! Giúp tôi..”
Đám đông lui về hai phía để nhường đường.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đen và đeo kính gọng vàng đang sải bước về phía bên này.
“Trời ơi, người đàn ông này đẹp trai quá.”
“Trông anh ta cũng thật mạnh mẽ.”
“Rốt cuộc hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại có hai người đàn ông đẹp trai cùng nhau xuất hiện vậy?”
“Thật không? Nhưng sao mình thấy người trước đẹp trai hơn, nam tính hơn.”
Mấy người phụ nữ bên cạnh đang xì xào bàn tán, so sánh người đàn ông này với Lệ Hữu Tuấn.
Họ đi thẳng một đường tới trước mặt Lệ Hữu Tuấn, sau đó chậm rãi dừng lại.
Mẹ của Cố Đức Hiệp lập tức than thở khóc lóc: “Cậu Lục, chính người đàn ông này đã chạy đến đây để gây rối, còn ấn Đức Hiệp.
xuống nước và suýt làm nó chết đuối, đây chính là cố ý mưu sát, cậu nhất định phải làm chủ cho chúng tôi.”
Sau khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn thì trên mặt của Lục Mặc Thâm ộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng mà anh ta lại chuyển hướng ánh mắt rơi vào Tô Kim Thư đang đứng bên cạnh, trong mắt anh ta hiện lên vẻ hiểu ra: “Thật là trùng hợp”
Lệ Hữu Tuấn chế nhạo: “Thật sự là trùng hợp sao, hay là anh cố ý đến đây đợi tôi?”
Đến đây để đợi anh?
Sau khi nghe những lời này thì trong lòng Tô Kim Thư cả kinh.
Chẳng lẽ là Lục Mặc Thâm biết cô tới bữa tiệc đính hôn này nên đã suy đoán Lệ Hữu Tuấn nhất định sẽ xuất hiện, cho nên mới ở lại chỗ này?
Nếu vậy, người đàn ông này rốt cuộc là có âm mưu gì chứ?
Bên tai không ngừng vang lên những thanh âm khó chịu của Liễu Mộng Ngân, Lục.
Mặc Thâm bất mãn liếc nhìn màn hình lớn, đoạn video bị khó coi kia vẫn đang phát đi phát lại, trong một giây tiếp theo mấy tên vệ sĩ áo đen tiến lên cắt điện.
“Đoạn video đã được phát hành, anh cũng đã xử lý người rồi, chuyện này có phải là nên bỏ qua rồi không?” Lục Mặc Thâm nhìn Lệ Hữu Tuấn.
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
Lục Mặc Thâm nhíu mày, một chút bất ngờ xẹt qua trong đáy mắt: “Nhà họ Cố và nhà họ Lê có quan hệ gì anh không thể không biết có phải không?”
Nhà họ Cố là họ hàng xa của nhà họ Lê, mặc dù họ thường ít giao thiệp với nhau, nhưng mà nếu tính ra thì họ cũng có thể coi là họ hàng.
Ở thành phố Ninh Lâm, nếu không nhờ thế lực của nhà họ Lê thì nhà họ Cố cũng sẽ không có cơ hội trở thành danh môn vọng tộc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook