Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử
-
Chương 56
Đối với các nghiên cứu về cá nhà táng phổ biến rộng rãi trên khắp thế giới, vì khu vực sinh sống của chúng cực kỳ rộng và vì kích thước khổng lồ nên nhiều khi ngay cả những du khách đi biển ngắm cá voi cũng có thể có may mắn được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của chúng khi chúng hít thở trên bề mặt biển cả.
Cho nên nếu các hồ sơ về cá nhà táng trước đây có thể được điều tra ở khu vực biển này, có lẽ có thể sẽ xác định được một phạm vi nhất định của nhóm cá voi trắng bơi vào thời điểm đó.
Mặc dù đây chỉ là một bước tiến nhỏ, nhưng đối với Trang Du Mộng, không có hy vọng nào sáng hơn khi định bỏ cuộc càng thêm lóe sáng.
Quả thật trong viện nghiên cứu có rất nhiều tư liệu, đủ để cô nghiêm túc xem một lần rồi đánh dấu các vị trí. Kết hợp với lời nói của Lục Tinh rằng cậu đã bơi thẳng đến bờ biển, sự trùng lһp theo chiều ngang và chiều dọc khiến việc xác định phạm vi trở nên dễ dàng hơn.
Sau này nếu muốn tìm thêm một vị trí chính xác, chỉ có một mình cô là điều không thể.
Điều này đòi hỏi cá voi trắng nhỏ phải tự phát ra âm thanh để khiến cho tộc đàn đáp lại.
Đông qua xuân đến, Trang Du Mộng cảm thấy may mắn vì Lục Tinh có thể sống sót qua năm sau trong môi trường này. Hơn nữa từ quan sát của cô, có vẻ như cơ thể của con cá voi trắng nhỏ đang chậm rãi phát sinh những thay đổi về chất.
Ví dụ như bây giờ cậu có thể ở với cô trên đất liền trong ba ngày mà không cần quay lại biển.
“Anh như vậy… thực sự không cảm thấy khó chịu sao?” Đây có phải là sự tiến hóa từ động vật có v* thành động vật lưỡng cư không?
“Ưm… không có gì khác nhau cả, ở bên chị là được rồi.”
Cậu nằm ở trên giường đối mặt với cô, chỉ là mỗi lần đều thích vùi mặt vào trong ngực cô, thỉnh thoảng cọ cọ lại ngửi ngửi khiến Trang Du Mộng muốn kéo mà kéo không ra.
Trước mắt xem ra vẫn là thiên hướng của động vật có v*.
“Anh thật là… đã lớn như vậy rồi còn muốn ăn v*. Anh có biết loại hành vi này gọi là gì không?”
“Hả?”
“Không biết xấu hổ!”
Lục Tinh khẽ ngẩng đầu, nguồn sáng của ngọn đèn đầu giường phản chiếu một chùm sáng bóng trong con ngươi đen láy của cậu. Cậu có chút khó hiểu nhìn Trang Du Mộng, đôi môi màu hồng phấn giữa lúc khép mở thổ lộ tất cả sự ấm áp vào lồng ngực cô.
“Loài người sau khi lớn lên, sẽ không ăn v* nữa sao?”
“Không… không phải không thể, chỉ là… trong một số trường hợp…” “Tình huống cụ thể là gì?”
Trang Du Mộng lấy một tay từ trán xuống phía dưới che lại vẻ mặt hoàn toàn xấu hổ của mình, không biết phải tiếp tục giải thích như thế nào. Cô không thể nói khi giao phối ngay trước mặt cậu được…
“Chính là… giống như tình huống anh thấy trên TV…” “Tình huống như khi chúng ta ở cùng nhau sao?” “…Ừ! Đúng rồi, không cần hỏi nữa!”
Lòng hiếu kỳ bị cắt ngang, Lục Tinh hiển nhiên vì không có được câu trả lời thỏa đáng mà lại lần nữa cúi thấp đầu xuống. Cậu dùng mũi ở khe giữa hai v* của cô mà cọ cọ lên xuống, còn môi thì áp lên một mảnh bầu ngực trắng nõn, ủ rũ mở miệng.
“Loài người thật hạnh phúc, tộc đàn của anh khi giao phối đều không được ăn v*. Cảm giác chỉ là hoàn thành nhiệm vụ vô nghĩa…”
“Vì sao?”
“Bởi vì ăn không được đến.”
“…” Cô muốn hỏi cậu tại sao cảm thấy làm con người lại hạnh phúc.
Rõ ràng rất nhiều lúc, khi sinh ra người ta luôn cho rằng mình là kẻ bất hạnh nhất, giống như từ trong đáy lòng họ thích được an nhàn tự tại như động vật biển vậy.
Nếu cậu gһp thế giới con người rối rắm phức tạp lừa dối lẫn nhau, liệu cậu còn cảm thấy rằng trở thành con người là điều may mắn không?
“Chị…”
“Làm sao vậy?”
“Em nguyện ý giao phối với anh không?”
“Phụt… Sao bây giờ anh lại… Càng ngày càng thẳng thắn…” “Như vậy không tốt sao?”
Thiếu niên cố chấp muốn có câu trả lời, ôm lấy eo cô không buông, đôi môi đặt trên ngực cô cũng bắt đầu thong thả ung dung hôn lên nơi mềm mại khiến cậu mê luyến vô cùng.
“Mẹ anh từng nói, muốn tìm được một đối tượng làm chúng ta chủ động sinh ra dục vọng giao phối cũng không phải chuyện dễ dàng.”
“Cho nên anh cảm thấy rất hạnh phúc khi có thể làm những việc như thế này với em…”
“Anh thực thích cảm giác được giao phối, sẽ khiến anh rất ấm áp…” “Sẽ khiến anh không muốn rời xa em…”
Cho nên nếu các hồ sơ về cá nhà táng trước đây có thể được điều tra ở khu vực biển này, có lẽ có thể sẽ xác định được một phạm vi nhất định của nhóm cá voi trắng bơi vào thời điểm đó.
Mặc dù đây chỉ là một bước tiến nhỏ, nhưng đối với Trang Du Mộng, không có hy vọng nào sáng hơn khi định bỏ cuộc càng thêm lóe sáng.
Quả thật trong viện nghiên cứu có rất nhiều tư liệu, đủ để cô nghiêm túc xem một lần rồi đánh dấu các vị trí. Kết hợp với lời nói của Lục Tinh rằng cậu đã bơi thẳng đến bờ biển, sự trùng lһp theo chiều ngang và chiều dọc khiến việc xác định phạm vi trở nên dễ dàng hơn.
Sau này nếu muốn tìm thêm một vị trí chính xác, chỉ có một mình cô là điều không thể.
Điều này đòi hỏi cá voi trắng nhỏ phải tự phát ra âm thanh để khiến cho tộc đàn đáp lại.
Đông qua xuân đến, Trang Du Mộng cảm thấy may mắn vì Lục Tinh có thể sống sót qua năm sau trong môi trường này. Hơn nữa từ quan sát của cô, có vẻ như cơ thể của con cá voi trắng nhỏ đang chậm rãi phát sinh những thay đổi về chất.
Ví dụ như bây giờ cậu có thể ở với cô trên đất liền trong ba ngày mà không cần quay lại biển.
“Anh như vậy… thực sự không cảm thấy khó chịu sao?” Đây có phải là sự tiến hóa từ động vật có v* thành động vật lưỡng cư không?
“Ưm… không có gì khác nhau cả, ở bên chị là được rồi.”
Cậu nằm ở trên giường đối mặt với cô, chỉ là mỗi lần đều thích vùi mặt vào trong ngực cô, thỉnh thoảng cọ cọ lại ngửi ngửi khiến Trang Du Mộng muốn kéo mà kéo không ra.
Trước mắt xem ra vẫn là thiên hướng của động vật có v*.
“Anh thật là… đã lớn như vậy rồi còn muốn ăn v*. Anh có biết loại hành vi này gọi là gì không?”
“Hả?”
“Không biết xấu hổ!”
Lục Tinh khẽ ngẩng đầu, nguồn sáng của ngọn đèn đầu giường phản chiếu một chùm sáng bóng trong con ngươi đen láy của cậu. Cậu có chút khó hiểu nhìn Trang Du Mộng, đôi môi màu hồng phấn giữa lúc khép mở thổ lộ tất cả sự ấm áp vào lồng ngực cô.
“Loài người sau khi lớn lên, sẽ không ăn v* nữa sao?”
“Không… không phải không thể, chỉ là… trong một số trường hợp…” “Tình huống cụ thể là gì?”
Trang Du Mộng lấy một tay từ trán xuống phía dưới che lại vẻ mặt hoàn toàn xấu hổ của mình, không biết phải tiếp tục giải thích như thế nào. Cô không thể nói khi giao phối ngay trước mặt cậu được…
“Chính là… giống như tình huống anh thấy trên TV…” “Tình huống như khi chúng ta ở cùng nhau sao?” “…Ừ! Đúng rồi, không cần hỏi nữa!”
Lòng hiếu kỳ bị cắt ngang, Lục Tinh hiển nhiên vì không có được câu trả lời thỏa đáng mà lại lần nữa cúi thấp đầu xuống. Cậu dùng mũi ở khe giữa hai v* của cô mà cọ cọ lên xuống, còn môi thì áp lên một mảnh bầu ngực trắng nõn, ủ rũ mở miệng.
“Loài người thật hạnh phúc, tộc đàn của anh khi giao phối đều không được ăn v*. Cảm giác chỉ là hoàn thành nhiệm vụ vô nghĩa…”
“Vì sao?”
“Bởi vì ăn không được đến.”
“…” Cô muốn hỏi cậu tại sao cảm thấy làm con người lại hạnh phúc.
Rõ ràng rất nhiều lúc, khi sinh ra người ta luôn cho rằng mình là kẻ bất hạnh nhất, giống như từ trong đáy lòng họ thích được an nhàn tự tại như động vật biển vậy.
Nếu cậu gһp thế giới con người rối rắm phức tạp lừa dối lẫn nhau, liệu cậu còn cảm thấy rằng trở thành con người là điều may mắn không?
“Chị…”
“Làm sao vậy?”
“Em nguyện ý giao phối với anh không?”
“Phụt… Sao bây giờ anh lại… Càng ngày càng thẳng thắn…” “Như vậy không tốt sao?”
Thiếu niên cố chấp muốn có câu trả lời, ôm lấy eo cô không buông, đôi môi đặt trên ngực cô cũng bắt đầu thong thả ung dung hôn lên nơi mềm mại khiến cậu mê luyến vô cùng.
“Mẹ anh từng nói, muốn tìm được một đối tượng làm chúng ta chủ động sinh ra dục vọng giao phối cũng không phải chuyện dễ dàng.”
“Cho nên anh cảm thấy rất hạnh phúc khi có thể làm những việc như thế này với em…”
“Anh thực thích cảm giác được giao phối, sẽ khiến anh rất ấm áp…” “Sẽ khiến anh không muốn rời xa em…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook