Cùng Tiểu Trong Suốt Tạo Thành Cp Bán Hủ
-
C7: Chương 7
Trước tiên Tang Lê đổi quần áo, hắn nhận quần áo không bao lâu thì từ phòng thay quần áo đi ra, không giống như Trúc Chi Lan một thân tinh xảo, hắn cần thêm chút phụ kiện.
Tuy rằng quần áo đơn giản nhưng Trúc Chi Lan có cảm giác chỉ cần Tang Lê ngồi yên một chỗ không nhúc nhích hay nói gì thì cũng là cảnh đẹp ý vui.
"Đẹp không anh?" Tang Lê từ phòng thay đồ đi ra liền đi thẳng tắp đi tới trước mặt anh, trong mắt Trúc Chi Lan hắn không khác gì chó nhỏ.
Cách đó không xa chuyên viên trang điểm ôm cánh tay khẽ cười một tiếng "Khá đẹp."
Tang Lê lập tức cau mayd bất mãn quay đầu nhìn hắn, “Ai hỏi ngươi Tạ Đằng Vũ?”
Tạ Đằng Vũ cười mà không nói nhìn Tang Lê.
Tang Lê không có tức giận vừa định đi qua bên đó, cánh tay đã bị Trúc Chi Lan kéo lại. Ch𝐮𝘺ê𝗻 tra𝗻g đọc tr𝐮𝘺ệ𝗻 ﹢ 𝙏r𝗨mt r𝐮𝘺ệ𝗻.v𝗻 ﹢
Tang Lê xoay người nhìn Trúc Chi Lan ở phía sau "Làm sao vậy?"
Trúc Chi Lan nhìn ánh mắt của Tạ Đằng Vũ rồi hỏi hắn "Cậu cùng cậu ấy có quen biết?"
Tang Lê ngoan ngoãn gật đầu "Hắn là vị hôn phu của anh tôi." Nói xong Tang Lê còn nhìn qua Tạ Đằng Vũ.
Tạ Đằng Vũ đỏ mặt muốn mở miệng phản bác ai là hôn phu của anh cậu liền bị Tang Lê cho một ánh mắt uy hiếp, hắn liền cắn môi không mở miệng, thở phì phì ngồi xuống sô pha.
Trúc Chi Lan không biết thật giả, anh kinh ngạc nhìn Tạ Đằng Vũ "Nhưng cậu ấy không phải là Alpha sao? Chẳng lẽ anh cậu là Alpha hoặc Beta?"
Tang Lê kiên nhẫn giải thích "Anh tôi cũng là Alpha."
"Nhưng bọn họ...cả hai đều là Alpha."
Tang Lê cười một chút "Ai nói Alpha thì không thể ở bên nhau? Anh Chi Lan là kì thị?"
Nghe hắn nói vậy Trúc Chi lập tức lắc đầu sợ chậm một giây Tang Lê sẽ hiểu lầm "Tôi không phải là có ý đó." Nói xong còn sợ hắn không tin liền ngẩng đầu nhìn vào mắt Tang Lê, người so với mình cao hơn một cái đầu.
Tang Lê biết Trúc Chi Lan không phải là có ý này, chỉ là vừa rồi hắn nổi lên chút tâm tư nhỏ với anh, cũng thuận tiện mà đánh dấu chủ quyền.
Tạ Đằng Vũ trắng mắt liếc Tang Lê đang dương dương tự đắc,đứng lên vỗ vỗ kính hóa trang trước ghế nói "Lại đây, hóa trang cho ngươi."
"Được." Tang Lê lên tiếng cười hì hì liếc mắt nhìn Trúc Chi Lan một cái rồi mới đi qua ngồi.
Tang Lê ngày thường nhìn nói nhiều nhưng thực thế thì lại nghiêm túc không hàm hồ khi làm việc. Thời điểm Tạ Đằng Vũ hóa trang kêu hắn ngẩng đầu, hắn liền ngẩng, kêu nhắm mắt. liền nhắm.
Ngay cả Tạ Đằng Vũ cũng khiếp sợ, hắn lần đầu tiên thấy Tang Lê nghe lời đến như vậy.
Hóa trang xong Tang Lê cùng Trúc Chi Lan đi đến chỗ quay chụp, tuy rằng sau khi Tang Lê hóa trang xong ít khi nói cười nhìn trông rất nghiêm túc nhưng chỉ cần đứng cạnh Trúc Chi Lan thì miệng nói không ngừng.
Mà anh cũng kiên nhẫn nghe, đôi khi không kịp trả lời hắn, hắn sẽ nắm lấy tay anh mà làm nũng. Trúc Chi Lan không thấy phiền ngược lại còn ôn nhu, mọi người ở hiện trường đều thấy anh bình thường lãnh đạm nay đột nhiên ôn nhu. Ai mà tin hai người họ không có quan hệ?
Lâm Châu thấy bọn họ đi tới, nắm chắt lời nói trong tay, cau mày bất mãn nói "Đúng là đại minh tinh, hóa trang thôi mà cũng lâu."
Gã nói rõ ràng là mang ý châm chọc nhằm vào Trúc Chi Lan, Tang Lê cũng nghe ra vừa định nói chuyện đã bị anh ngăn cản, chỉ nghe anh nói "Ngại quá làm ngài chậm trễ thời gian." Trúc Chi Lan mặt không biểu tình nói.
Tang Lê có chút khó hiểu "Anh làm gì phải xin lỗi hắn?"
Trúc Chi Lan, “Tang Lê! Nghe lời.”
“Tôi..."
Trúc Chi Lan đột nhiên với Tang Lê,nháy mắt hắn không biết phải làm như nào nhưng vẫn ngậm miệng không nói chuyện. Chẳng qua lúc đi ngang qua Lâm Châu cho gã một ánh mắt cảnh cáo, ánh mắt còn mang theo phần đắc ý làm cho Lâm Châu lập tức dựng đứng lông tơ.
"Khụ khụ, chúng ta bắt đầu thôi."
Trúc Chi Lan không ý kiến, anh nhìn Tang Lê, hắn nhìn chằm chằm vào mặt đắt trốn tránh ánh mắt của anh. Trúc Chi Lan nắm tay hắn nhéo nhẹ, Tang Lê ngẩng đầu nhìn anh vô cùng ủy khuất.
"Xin lỗi, vừa rồi tức giận với cậu."
Tang Lê cắn cắn môi thấp giọng nói “Không quan hệ.”
Trúc Chi Lan yên lặng thở dài trong lòng, quả nhiên là dọa sợ hắn rồi.
Tang Lê ở đợt tuyên truyền này sắm vai một vị thương nhân giàu có, bọn họ vì một lần ngoài ý muốn gặp nhau, cũng vì lần đó mà cả hai nhất kiến chung tình. Nhưng cả hai không xem chuyện này là nhân duyên, chỉ cảm thấy dưới ảo giác mà động tình, một đêm triền miên qua đi, hai người đường ai nấy đi.
Mà lần gặp lại là tại hội thượng yến tổ chức tại du thuyền, Hải vương tử đứng ở boong tàu khiêu vũ, loài người tham lam nói cười sung sướng, còn thương nhân đứng dưới đài gắt gao nhìn chằm chằm người mà bản thân ngày đêm mong nhớ.
Này chụp thật tốt, một lần đã qua nhưng tại thời điểm chụp cảnh kết thúc, hai người đều mắc kẹt.
Bởi vì vừa rồi cảnh triền miên đều là góc khuất, nhưng lần này chụp ôm cùng hôn môi là muốn làm thật.
"Ngưng." Lâm Châu đi tới tất cả mọi người đều dừng lại.
Trúc Chi Lan cùng Tang nhìn qua, Lâm Châu ánh mắt háo sắc vẫn luôn dính trên người Trúc Chi Lan khiến anh coa chút ghê tởm, anh nhíu mày nhưng lại không thể đi bởi vì đại ngôn lần này là do Lân Quỳnh vất vả lấy, Lưu Cũng Đình cũng muốn anh không thể tùy tiện vứt bỏ. Hơn nữa đại ngôn này cũng rất quan trọng.
Tang Lê bước lên đứng trước Trúc Chi Lan che đi ánh mắt ghê tởm kia.
Anh nhìn người che cho mình trong lòng thấy ấm áp.
Lâm Châu đi tới "Các người không phải là đối tượng sao? Như thế nào lại cứng đờ? Tang Lê lúc ngươi ôm eo thể hiện sự tức giận ở hiện tại một chút, còn Chi Lan lúc cậu bị hắn ôm thì trong nháy mắt thể hiện sự khẩn trương nhưng nhìn thấy là Tang Lê thì liền thả lỏng, biết không?"
Cả hai gật đầu, đối với công việc cả hai đều rất nghiêm túc, nơi nào không tốt liền lập tức sửa lại.
Nhưng hành động kế tiếp làm hai người có chút khó tiếp thu, chỉ thấy Lâm Châu đem kịch bản nhét vào trong tay Tang Lê rồi nói "Tang Lê cậu vừa tiến vào giới giải trí cái gì cũng chưa hiểu, cậu đứng một bên xem tôi làm mẫu, chờ cậu hiểu rồi thì thay, chúng ta lần nữa tiếp tục."
“Chính là!”
"Không có chính là." Lâm Châu trực tiếp đưa lưng về phía Tang Lê vẫy vẫy tay.
Tang Lê nhìn mắt Trúc Chi Lan, Trúc Chi Lan lắc đầu hắn đành phải thôi.
Thời điểm Lâm Châu vừa chạm vào eo Trúc Chi Lan, anh liền bắt đầu cau mày chịu đựng, không nghĩ tới tay của Lâm Châu bắt đầu theo tiết tấu dần trở nên không thành thật.
Phía sau quần áo của anh không có gì, cho nên Lâm Châu luôn cọ sát eo của anh.
Theo động tác gã càng làm càn, Trúc Chi Lan rốt cuộc nhịn không được hung hăng dẫm mạnh vào chân gã rồi đẩy ra. Mà Tang Lê thấy thế cũng lập tức đi tới, đem quần áo vừa mới lấy khoác lên người Trúc Chi Lan.
Trúc Chi Lan được hắn bảo hộ ở phía sau, Lâm Châu định chửi ầm lên đã bị Tạ Đằng Vũ xách cổ áo từ đất kéo lên, trong nháy mắt Trúc Chi Lan ngửi thấy mùi Volka dày đặc. Nhưng anh không biết đây là mùi tin tức tố của Tang Lê, trong nháy mắt không gian công tác tràn ngập mùi vị của hai Alpha cùng một Enigma.
Ngửi được mùi, Tạ Đằng Vũ lập tức lạnh giọng quát Tang Lê "A Lê, ngươi đem tin tức tố thu vào."
Đây là tin tức tố của Tang Lê? Không đợi anh phát ngốc đã nghe thấy Tạ Đằng Vũ kêu " Trúc Chi Lan, cậu trước tiên đừng phát ngốc, cậu đem A Lê kéo đến một bên làm hắn bình tĩnh, hiện tại hắn mất không chế như vậy sẽ gây ra án mạng."
"A! Được."
Anh kéo cánh tay của Tang Lê dắt hắn đến ban công cách đó không xa, mới đầu Tang Lê còn không muốn đi nhưng nghe Trúc Chi Lan nói liền ngơ ngác bị anh kéo ra ngoài.
Vừa đến ban công, hắn liền gắp chờ không nổi hỏi Trúc Chi Lan "Anh nói anh có thể ngửi thấy tin tức tố của tôi?"
Trúc Chi Lan gật gật đầu.
"Chỉ có mỗi tôi?"
Trúc Chi Lan lại gật đầu, sợ hắn không tin còn nói "Là mùi Volka, bất quá tôi ngửi có chút nhạt."
Tang khiếp sợ nói không nên lời, theo lý mà nói Beta không ngửi thấy tin tức tố của Alpha, Omega thậm Chí là Enigma, trừ phi bọn họ xứng đôi, hay nói cách khác là trời sinh một cặp.
Hắn không nói cho Trúc Chi Lan, đến hắn còn không xác định được hai người họ có phải hay không xứng đôi, cho nên tin tức tố này hắn chỉ có thể tự mình tiêu hóa.
Nhưng Tang Lê vẫn là vui vẻ, ngay cả vừa rồi hắn cũng nhất thời quên mất.
"Bọn họ Beta cùng Omega lộ liễu như vậy còn không phải là cho Alpha chúng ta xem sao? Chụp loại đại ngôn này không phải là bán sắc à? Có cái gì mà thanh cao?"
"Loại Omega cùng Beta này chính là cho Alpha cao cấp chúng ta!"
Bên trong Lâm Châu càng mắng càng lớn, cũng không lựa lời mà nói.
Tang Lê muốn đi vào nhưng bị Trúc Chi Lan ngăn cản "Đừng lo lắng."
Trúc Chi Lan không yên tâm nên không nghĩ cho hắn đi.
"Anh yên tâm, tôi đã tốt sẽ không như vậy." Tang Lê cười hì hì, như là không có vấn đề gì thật.
Trúc Chi Lan có chút buông lỏng "Vậy cậu chú ý một chút."
“Được.”
Tang Lê lúc đối mặt với Trúc Chi Lan còn cười nhưng vừa xoay người trong nháy mắt ý cười đều thu liễu, hắn đi vào phòng Lâm Châu bị Tạ Đằng Vũ dẫm lên mặt, cười lạnh một tiếng "Lá gan cũng thật lớn nhưng đáng tiếc lại không đúng chỗ."
Lâm Châu cảm nhận được tin tức tố của mình không phải cùng cấp bậc với Tang Lê, gã bắt đầu sợ hãi muốn đứng dậy nhưng vẫn đang bị Tạ Đằng Vũ dẫm lên, không thể động.
Tạ Đằng Vũ "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không trở về, đang muốn giúp cậu xử lý đây."
Tang Lê "Không cần phải giúp tôi xử lý, anh tôi mà biết hắn sẽ xử chết tôi, anh tha cho tôi đi."
Tạ Đằng Vũ hừ một tiếng "Có lòng tốt lại thành lòng lan dạ sói, anh cậu một hồi sẽ tới, cục diện rối rắm này chính cậu thu thập đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook