Cùng quân hoan
-
Chương 59:
Cuộc sống trong quân hàng năm làm hắn có thói quen ngủ không sâu mỗi đêm, bất cứ lúc nào nơi đâu, Thẩm Thiên Xu vẫn luôn duy trì sự cảnh giác cực cao đối với cảnh vật xung quanh.
Thần kinh nhạy bén, một cây cỏ lay cũng có thể làm hắn tỉnh, huống chi là tiếng kẽo kẹt không nhẹ trong đêm lặng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảnh khắc cửa gỗ bị đẩy ra, Thẩm Thiên Xu mở bừng đôi mắt sáng quắc như đuốc, hắn vốn tưởng rằng lại là tiểu nha hoàn không có mắt kia muốn bò giường nửa đêm, không ngờ người đến lại là con dâu nhỏ của hắn.
Thị lực của hắn rất tốt, hơn nữa nhờ vào ánh sáng phát ra từ đèn lồng, hắn nhìn thấy Kiều Nhược Nghiên.
Chắc là con dâu nhỏ vội vàng khoác áo dậy, y phục mỏng manh, chỉ có một chiếc áo bông dày rộng nghiêng loạn bọc lấy cơ thể.
Nàng nâng khuôn mặt nhỏ không phấn son, tóc đen mượt mà như thác nước xoã sau eo nhỏ.
Ánh đèn đỏ tối có ánh cam hắt lên mặt nàng, tôn lên gương mặt xinh đẹp của nàng, ánh đèn ấm chiếu vào đôi mắt trong veo sáng ngời của nàng, như ánh nắng chiều phản chiếu xuống mặt hồ trong, động lòng người.
Trước khi Kiều Nhược Nghiên đến gần giường, Thẩm Thiên Xu nhắm mắt lại theo bản năng, không hề có suy nghĩ gì khác.
Đúng là khổ Nghiên Nhi, nam nhân chín chắn khẽ thở dài.
Cái chết của phu quân làm nàng đau thương buồn bã, khó đi vào giấc ngủ, chỉ mong thư phòng này còn sót lại hơi thở của Trọng Nhi để thành toàn sự nhớ nhung của nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là buổi tối nhiều gió lạnh, mong nàng về sớm, đừng để bản thân bị ốm.
Lúc ánh mắt dịu dàng triền miên kia rơi xuống mặt nam nhân, hắn mới loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn.
Thẩm Thiên Xu vẫn chưa kịp suy nghĩ thì đã cảm thấy một bàn tay non mềm xốc chăn bông trên người hắn lên, sau đó, cơ thể ấm áp mềm mại của nữ tử quấn lấy hắn, nằm vào trong lòng hắn.
Đèn lồng đỏ bị nàng ném xuống đất, ánh đèn tắt, thư phòng tối đi, hơi thở theo quy luật của Thẩm Thiên Xu bắt đầu hỗn loạn.
Đêm lạnh nhiều sương, trên chiếc giường mềm chật hẹp, cơ thể nữ nhân mềm mại nằm trong lòng, làm tư duy của nam nhân đông cứng lại trong một lát.
“Phu quân, chàng lại ngủ thư phòng rồi, Nghiên Nhi muốn ngủ với phu quân.” Kiều Nhược Nghiên thỏa mãn nằm trong lồng ngực rộng lớn của nam nhân, vuốt ve cơ bắp trên cánh tay hắn, vặn người làm nũng trên người nam nhân.
Trước khi lên giường nàng đã cởi áo bông, qua một lớp nội y hơi mỏng, thiếu nữ cảm nhận được cơ thể nam nhân cường tráng này cực kỳ nóng.
Nàng dán chặt lên người hắn, hơi nóng của hắn làm người nàng cũng nóng theo, làm nàng bỗng liên tưởng đến độ nóng của dương cụ của hắn khi cứng lên, thêm cả tiếng thở dồn dập bên tai, người nàng nhũn ra.
Thẩm Thiên Xu không biết nên mở miệng thế nào, nếu nàng là nha hoàn bò giường, hắn sẽ vung tay ném nàng ta ra ngoài cửa, xong việc bảo quản gia tùy tiện tìm một mẹ mìn bán ra ngoài.
Nếu nàng là nữ tử phong trần, mặc y phục mỏng manh chạy vào trong lòng hắn. Chắc chắn hắn sẽ chán ghét đẩy nàng ra, không lưu tình đuổi nàng ra khỏi phủ tướng quân.
Nhưng nàng là con dâu mới goá của hắn, nàng là nữ nhi của bạn hắn, hắn coi nàng như nửa nữ nhi của mình, nàng còn là người thân duy nhất còn lại trên thế gian này của hắn.
“Nghiên Nhi, con đi xuống.” Trong mắt Thẩm Thiên Xu chợt lóe lên vẻ quẫn bách, hắn nói: “Ta không phải phu quân của con, ta là cha, con nhận sai người rồi, mau xuống đi.”
“Cha? Cha, cha.” Nghe thấy cách xưng hô này, Kiều Nhược Nghiên há miệng cắn cằm lún phún râu của nam nhân, nũng nịu nói: “Sao phu quân lại bảo Nghiên Nhi gọi là cha rồi? Vậy Nghiên Nhi lại muốn ăn côn thịt lớn của cha.”
“Con...” Con dâu luôn hiền thục khéo léo như đã thay đổi thành một người khác, nói chuyện còn dâm đãng hơn kỹ nữ thanh lâu đê tiện, Thẩm Thiên Xu khó khăn mở miệng:
“Sao con lại… nói chuyện phóng đãng như vậy?”
“Ưm… Không phải phu quân biết sao?”
Nhân lúc nam nhân đang khó tin ngây người, Kiều Nhược Nghiên cởi nội y trên người xuống, kéo áo nam nhân ra, dùng bộ ngực trắng nõn, mềm mại, kiêu ngạo của mình mát xa ngực cho hắn.
Giọng nàng hơi ấm ức, vừa cọ hắn vừa nói: “ Chàng biết đấy, Nghiên Nhị bị các ma ma ở tư giáo phòng đút thuốc, cơ thể mới… mới không thể rời khỏi nam nhân thế này.”
“Một năm chàng đi, hàng đêm Nghiên Nhi đều dùng dương vật giả chàng đưa để cắm tiểu huyệt.” Côn thịt của nam nhân đã hoàn toàn cương cứng, nàng khó chịu thở dốc, nhiệt tình đẩy mông, âm hộ va chạm với cây gậy sắt cứng nóng kia.
Gần hai mươi năm Thẩm Thiên Xu chưa có nữ nhân, hắn một lòng bảo vệ quốc gia, lại không muốn nạp thiếp hoặc đến thanh lâu, lúc có dục vọng thì dùng tay giải quyết.
Một người trong sạch như hắn, giờ phút này lại sinh ra dục vọng trái luân thường đạo lý với con dâu, mỗi một giọt máu chảy trong mạch đều hóa thành tình dục sôi trào.
Hắn chăm chú nhìn thiếu nữ, đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu, tròng trắng đỏ đậm.
“A ha… Phu quân chàng biết không, Nghiên Nhi thật sự rất thích côn thịt lớn được đúc theo kích cỡ của chàng.” Kiều Nhược Nghiên lè lưỡi liếm hắn, ánh mắt nhìn hắn lại dục cầu bất mãn, “Nhưng Nghiên Nhi thật sự rất muốn bị chàng cắm… Ưm, một năm nay, thiếp thân nghẹn sắp chết rồi.”
Trước đêm nay, Thẩm Thiên Xu có tự tin tuyệt đối với sự tự chủ của mình, nhưng nữ nhân nhỏ nhắn trong lòng phanh ngực lộ vú mê hoặc hắn, làm hạ thể của hắn bỗng sưng cứng phát đau trong một khoảnh khắc.
Hắn không ngờ rằng, ở trước mặt Nghiên Nhi, sự tự chủ hơn người của hắn lại giòn như bọt biển.
“Nghiên Nhi, Nghiên Nhi con nhìn cho rõ đi, ta là cha.” Sợi dây mảnh trong đầu căng chặt, nữ nhân mà còn vặn vẹo cọ xát thì nó sẽ thật sự đứt.
Thẩm Thiên Xu cắn chặt răng, ngực nàng rất mềm mại, còn mềm gấp mười lần bông, đè lên cơ ngực cứng rắn của hắn. Tay hắn ngứa, phải xoa bóp bộ ngực mềm kia mới bớt ngứa.
Thẩm Thiên Xu vẫn nhớ thân phận của nhau, nhưng vẫn đang quanh quẩn bên bờ vực mất khống chế.
“Con mau đi xuống, Nghiên Nhi ngoan, cha sẽ không chạm vào con.” Gần như là hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
“Ưm… trước kia chàng chỉ bảo ta gọi chàng là cha.” Kiều Nhược Nghiên cười, duỗi tay sờ cây gậy thịt dưới háng hắn, mới sờ đến quy đầu thì đã bị nam nhân nhanh chóng túm lấy cổ tay.
Nàng bất mãn lẩm bẩm, “Chàng bảo thiếp thân gọi chàng là cha, thiếp thân nghe theo chàng. Chàng lại giả trang thành cha chồng, thiếp thân nghe theo chàng. Nhưng chàng lại không cho thiếp thân sờ côn thịt lớn mà thiếp thân thích nhất, phu quân quá xấu xa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook