Cùng quân hoan
-
Chương 54:
Hàng năm Thẩm Thiên Xu hành quân bên ngoài, mấy lần vô tình nghe thấy tướng sĩ trong quân nói chuyện phiếm, nói đến Lương đế đã già, hoang dâm vô đạo, tận tình hưởng lạc, dâm loạn đến nỗi đưa nữ nhân đến mấy nơi xử lý công việc như Ngự Thư Phòng để hoan hợp.
Hôm nay nhìn thấy ở Ngự Thư Phòng, quả thực không phải tin đồn vô căn cứ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thiên Xu khiếp sợ, sau đó cảm thấy cực kỳ bi ai, cuối cùng cơn lạnh len lỏi khắp người, quân vương mà hắn thề sống chết nguyện trung thành sớm đã ruồng bỏ suy nghĩ thái bình thịnh thế thuở ban đầu, đắm chìm trong ăn chơi dâm loạn.
Hắn trơ mắt nhìn Lương đế duỗi tay lôi nữ nhân dưới bàn ra, nữ nhân ăn mặc trang điểm theo kiểu phi tử, da trắng như sứ, tấm lưng trắng tuyệt đẹp mê người quay lại với hắn.
“Ưm a… Bệ hạ, tiểu huyệt của thần thiếp ướt quá ngứa quá…” Nữ nhân đưa lưng về phía Thẩm Thiên Xu, ngồi trên long án, dưới vòng eo nhỏ là cặp mông vặn vẹo kịch liệt, tấu chương mà các thần tử cặm cụi viết bị đè dưới cặp mông to trắng.
“Bệ hạ mau dùng long căn lấp đầy Nhu nhi… Ưm ưm… Huyệt dâm muốn ăn côn thịt lớn…” Ngón tay ngọc nhỏ dài sơn màu đỏ tươi của Nhu phi đang xoa bóp bộ ngực cao ngất của mình, nàng ta nghển cổ, chân nhỏ dẫm lên côn thịt đen tím của Lương đế rồi ma sát.
Nhu phi không thèm để ý đến Thẩm Thiên Xu phía sau, nàng ta và Lương đế đã giao hợp triền miên không ít lần trước mặt các đại thần. Thậm chí lúc Lương đế hứng thú, ông ta còn cùng các đại thần làm nàng ta.
“Bệ hạ.” Thẩm Thiên Xu trầm giọng, hắn kìm nén cảm xúc đang quay cuồng mãnh liệt trong lòng, “Thần, xin cáo lui trước.”
“Ái khanh dừng bước.” Lương đế túm lấy đôi chân mềm mại của Nhu phi cọ xát với hạ thể mình, ông ta khản giọng nói, “Trẫm ban thưởng cho ngươi một phần quà nữa, được không?”
“Nhu nhi, đến chỗ Thẩm tướng quân đi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vâng ạ.” Nhu phi khẽ đáp, nàng ta xoay người, gương mặt hoa dung ngọc mạo, thanh tú xinh xắn, mang một vẻ đẹp yếu ớt.
Nàng ta bước đến chỗ Thẩm Thiên Xu, cặp mông to tròn lắc lư, nâng bộ ngực to không gì sánh bằng lên đưa đến trước mắt nam nhân đang cứng đờ người, quyến rũ nói: “Mời Thẩm tướng quân tận tình hưởng dụng.”
Nam nhân lập tức hoàn hồn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mặt Nhu phi, Nhu phi sợ run bần bật.
Cái liếc mắt của nam nhân khiến nàng ta cảm thấy như mình đang ở trong sa trường núi xác biển máu, xung quanh là thi thể hôi thối, dưới chân là máu chảy thành sông.
Hoang đường, quả thực hoang đường đến cực điểm!
“Phần quà này của bệ hạ, thần không hưởng thụ nổi.” Thẩm Thiên Xu bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế thêu, giọng điệu không vui, “Thần vẫn còn chuyện quan trọng, xin cáo lui trước.”
Lương đế sửng sốt, trong lúc tức giận thấy Thẩm Thiên Xu đã bước ra đến cửa điện, ông ta phải cắn chặt răng mới không sai thị vệ ngăn Thẩm Thiên Xu làm càn lại.
“Bệ hạ, đừng tức giận mà.” Nhu phi đứng sau Lương đế, ưỡn ngực cọ xát với lưng nam nhân, dùng đầu nhũ đỏ tươi chơi đùa với nam nhân bằng tuổi phụ thân nàng ta.
Nàng ta cầm tay Lương đế kéo đến giữa chân mình, để ngón tay ông ta thọc vào rút ra trong đường đi trơn ướt mấp máy, dâm đãng cầu xin: “Ưm ưm ưm a… Nhu nhi không nhịn được nữa, thật sự không nhịn được nữa…”
“Cầu xin bệ hạ, cầu xin bệ hạ… Ban thưởng côn thịt lớn cho Nhu nhi… A ha… A ha…”
Bị câu dẫn, vật dưới háng Lương đế dựng đứng lên, ông ta vỗ tay, một thái giám trẻ cường tráng trong điện lập tức bế Nhu phi lên bằng tư thế xi tiểu trẻ con.
Mông nữ nhân treo trên không, dâm thuỷ chảy điên cuồng, từng lớp nhung đen ướt đẫm phủ trên âm hộ, có mấy sợi lông ướt quấn quanh viên thịt sưng đỏ, đôi mắt bừng lửa dục của Nhu phi nhìn côn thịt thô dài của Lương đế đang tiến đến gần nơi giữa hai chân nàng ta.
“Ái phi, trẫm đút nàng ăn no.” Lương đế vuốt ve gương mặt nhỏ mềm mại của Nhu phi, một tay bóp đùi nàng ta, côn thịt đen tím đột nhiên cắm sâu vào nộn huyệt.
Trong ngự thư phòng, Nhu phi dạng chân ra, bị côn thịt liên tục cắm vào, cực kỳ sung sướng.
Cửa phủ tướng quân vẫn giống hệt lúc hắn đi hai năm trước, Thẩm Thiên Xu đứng trước cửa, hắn hiểu, rất nhiều chuyện đều đã cảnh còn người mất.
“Tướng quân, đồ mà ngài muốn đã chế tạo xong rồi ạ.” Một gã sai vặt áo xanh chạy đến bên Thẩm Thiên Xu.
“Đưa cho ta đi.” Thẩm Thiên Xu nhận linh bài từ tay gã sai vặt, bên trên có khắc một hàng chữ Khải “Linh vị của vong tử Thẩm Cảnh Trọng”. Thẩm Thiên Xu cầm trong tay, bỗng thấy nặng như ngàn cân.
Hắn tiến vào cửa phủ tướng quân, quẹo trái, vòng qua núi giả vườn hoa, xuyên qua cửa vòm sâu nhất, đi vào từ đường Thẩm gia.
Thẩm gia ít người, độc đinh ba đời, nói là từ đường, thật ra cũng chỉ là một căn phòng nhỏ cúng bái mấy bài vị.
Thẩm Thiên Xu đặt bài vị của nhi tử lên, đốt hai cây hương cắm vào lò than, lúc làm việc này, nét mặt hắn vẫn như bình thường, không ai biết rằng trong lòng hắn cực kỳ bi ai.
Cửa phòng sau lưng bị mở ra, ánh nắng sau buổi trưa chiếu vào chân Thẩm Thiên Xu.
“Cha, người nói cho con dâu, có phải phu quân, phu quân thật sự…” Kiều Nhược Nghiên vội vàng chạy đến, tay chống trên khung cửa, lời nói nghẹn ngào khó thành câu. “Có phải chàng thật sự… thật sự…”
Thẩm Thiên Xu quay đầu lại, thấy nữ tử đứng ở cửa, vẻ mặt đau đớn thê lương, hốc mắt đỏ bừng, không đợi hắn trả lời, nàng đã giàn giụa nước mắt.
Giọng hắn rất nhẹ, như ánh mặt trời chiếu xuống, sau đó biến mất trong không khí: “Đúng vậy.”
Mặt Kiều Nhược Nghiên trắng nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu, lẩm bẩm: “Con không tin, con không tin, vậy, vậy thi thể của chàng ở đâu?”
Nam nhân được coi là thiên thần trong mắt người dân Lương quốc lại đang run rẩy nói chuyện.
Hắn nói: “Trên chiến trường, mạng người như cỏ rác, da ngựa bọc thây cũng là điều xa xỉ, thi thể của Cảnh nhi giống tất cả binh lính, đều bị lấp kín dưới cát vàng.”
“Không, không thể nào.” Kiều Nhược Nghiên xoay người đi, bước chân loạn xạ, đi chưa được mấy bước, sự đau khổ kìm nén trong lồng ngực mấy ngày nay chợt bùng lên, người nàng mềm nhũn, dựa vào vách tường, trượt xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook