Cùng quân hoan
Chương 47:


Tối nay Giang Hành không về nhà.

Giang Tư Tư chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp rất lâu, làn khói trắng tẩm hương thơm lượn lờ bốc lên từ cái lỗ nhỏ của nồi đất, cô mặc tạp dề vòng quanh phòng bếp, bận lên bận xuống chỉ để nấu một nồi canh ngon cho Giang Hành.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tháo tạp dề xuống, nhìn bàn cơm tối phong phú, vui mừng ngồi trên ghế chờ Giang Hành về.

Kim đồng hồ treo tường trong phòng khách quay tích tắc, làn khói bay từ lỗ nồi đất ra loãng đi theo thời gian, trở nên trong suốt, cuối cùng nguội ngắt như bàn thức ăn.

Tâm trạng Giang Tư Tư thay đổi nhiều lần, ban đầu vui mừng chờ mong, đợi anh trai mãi không về thì thấp thỏm, liên tục gọi điện thoại cho anh, anh không nghe, cô oán trách.

Ngôi nhà thiếu vắng Giang Hành rất trống trải, thiếu nữ cô đơn ngồi trên bàn ăn, ánh đèn hiu hắt sáng ngời phả lên đỉnh đầu, thấy trống vắng bất an.

Rạng sáng, Giang Tư Tư ra ban công nhỏ ngoài phòng khách, ngửa đầu nhìn ánh đèn đỏ rực rỡ phía xa, trong mắt là những tòa nhà cao tầng sừng sững. Trên bầu trời cao tăm tối, chấm đỏ trên máy bay dự phòng lóe sáng.


Trừ khi gặp nguy hiểm, Giang Hành sẽ không mất liên lạc vô cớ.

Khoảng thời gian nguy hiểm nhất lúc anh còn trẻ, cũng nhiều đêm thế này, lâu không về nhà, lúc về thường máu me đầm đìa. Nhưng anh chưa từng nuốt lời với cô, hôm nay lúc đi anh nói chạng vạng sẽ về, bây giờ đã là đêm khuya rạng sáng rồi, cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Dù công việc có bận thì anh cũng vẫn có thể dành thời gian để gọi một cuộc điện thoại cho cô. Giang Tư Tư nôn nóng đi đi lại lại trong phòng khách. Cô chỉ hận bình thường không nghĩ cho anh trai nhiều hơn, không có số liên lạc với bất cứ người bạn nào của anh hai.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bây giờ mất liên lạc với anh trai, cô thật sự không biết nên đi đâu tìm anh.

Cốc cốc cốc, tiếng đập cửa vội vã nặng nề vang lên, như chày gỗ đánh mạnh lên mặt trống, tiếng gõ liên tục vào tai thiếu nữ lại giống tiếng trời, cô nhanh chóng chạy đến cửa.

Một giây trước khi xoay tay nắm cửa, Giang Tư Tư đột nhiên dừng lại.

Trong tay Giang Hành có chìa khóa nhà, huống hồ bây giờ đang là đêm khuya, thường thì bây giờ cô đã đi ngủ, không nói đến chuyện lúc cô ngủ có thể nghe thấy tiếng đập cửa hay không, anh hai luôn quan tâm chăm sóc cô, không có khả năng cố ý gõ cửa đánh thức cô ngay lúc này được.

Tim Giang Tư Tư sắp nhảy lên cổ họng, cô nhón mũi chân, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, sau khi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, chân cô mềm nhũn, hoảng sợ đến nỗi đầu óc choáng váng.

Có mấy người đàn ông lén lút đứng ngoài cửa, thân hình cao thấp mập ốm không giống nhau, có người cao lớn cường tráng, có người nhỏ gầy như khỉ. Tiếng đập cửa gấp gáp vang lên bên tai, có điều nó đã biến thành âm hưởng đòi mạng trong tai thiếu nữ, cô sợ đến mức gan sắp nứt ra.

Chân cô nhũn ra, cô miễn cưỡng lấy dũng khí, cánh cửa này được Giang Hành tiêu nhiều tiền chế tạo riêng, được đúc bằng nhôm, để phòng trộm nên rất kiên cố và bền vững.

Giang Tư Tư đứng sát khe cửa, hy vọng có thể nghe thấy những người này đang nói gì. Ngoài cửa là tiếng nói chuyện loáng thoáng, người nói chuyện cố tình giảm thấp âm lượng, tiếng nhỏ vụn.

Cô không nghe rõ rốt cuộc bên ngoài đang nói cái gì, tiếng đập cửa đoạt hồn kia lại trở nên mất kiên nhẫn, táo bạo dồn dập, cho thấy người bên ngoài đã mất hết kiên nhẫn.

“Nhanh lên, mẹ mày, rốt cuộc cái kỹ thuật này của mày có dùng được không vậy?” Trong hành lang tối tăm, mấy người đàn ông hung thần ác sát chen chúc trước cửa Giang gia, trong đó một người đàn ông mặt sẹo tức giận hét lên với người đàn ông nhỏ gầy đang dùng dây thép nhỏ mở khoá.

Người đàn ông mặt sẹo đập mạnh lên cửa, thấy bên trong không có ai trả lời, bực bội thúc giục người đàn ông gầy mở khóa.


“Sắp mở ra rồi, anh sẹo.” Người đàn ông gầy như khỉ ốm nở một nụ cười, tay không hề dừng lại, “Thằng nhãi Giang Hành đúng là con quỷ, bà mẹ nó, ai lại có thể nghĩ rằng, một người kiếm được nhiều tiền như nó lại để em gái ruột sống ở nơi rách nát thế này chứ.”

“Thỏ khôn có ba hang, trước kia chúng ta luôn nhìn chằm chằm vào mấy biệt thự cao cấp dưới danh nghĩa của nó, không ngờ nó lại ở cái chỗ rách nát này thật.”

Nhà Giang Tư Tư ở một tiểu khu lâu đời phía nam thành phố, đã cũ nát, cả toà nhà không hơn sáu tầng, tường ố vàng bong ra từng mảng sơn, môi trường tồi tệ, không có bảo vệ, tiểu khu này được xây dựng từ thế kỷ trước nên cơ sở công trình cực kém.

Hàng xóm đối diện Giang gia chỉ là một bà goá hơn bảy mươi tuổi, những người này đã lén tìm hiểu tình huống Giang gia từ lâi, cho nên ra tay không kiêng nể gì.

“Anh sẹo, sau khi bắt được em gái của Giang Hành, trước khi lấy cô ta làm con tin, có thể để em nếm thử hương vị được không, he he he.” Khỉ ốm cười dâm đãng.

Khỉ ốm đắc ý dâm lên, lão đại nhà hắn và cả mấy bang phái đã tạo một ván cờ tinh vi cho Giang Hành, trước khi hành động, bọn họ gặp nhau, thậm chí còn bắt tay với bang phái nào đó.

Dù trước đây Giang Hành có to lớn, có một tay che trời ở thành phố này thế nào, sau đêm nay, Giang Hành chắp cánh cũng khó thoát, thế lực ngầm sẽ xáo toàn bộ bài một lần nữa!

Khỉ ốm vô cùng kính nể lão đại nhà mình, lão đại trà trộn hắc bang nhiều năm, làm việc từng bước cẩn thận, để đề phòng Giang Hành sẽ phản công sau khi vào xã hội đen, lão đại còn ra lệnh cho mấy người bọn họ đi bắt Giang Tư Tư để làm lợi thế dự phòng.

Giang Hành thật sự rất thương em gái của mình, ngầm bố trí vài vệ sĩ thân thủ nhanh nhẹn tinh anh cho cô, để giải quyết những vệ sĩ này, đám người khỉ ốm đã mất rất nhiều công sức.

Trong đêm tối tĩnh lặng, tiếng đập cửa dừng lại, chỉ còn tiếng khoá cửa bị phâ.


Tiếng vang đó, từ xa tới gần, từ nhỏ đến lớn, quỷ dị, có dự mưu từ trước.

Người đến không có ý tốt, Giang Tư Tư rất sợ, cô ép bản thân bình tĩnh lại.

Cô sợ đến nỗi máu toàn thân xơ cứng, như muốn đọng lại ở mạch máu, thân dưới vừa nặng vừa mềm nhũn, khó có thể chống đỡ để cô bước về phía trước. Cô cắn răng bước đến bên sô pha, cầm lấy điện thoại gọi cho Giang Hành, không gọi được!

Trong chớp nhoáng, đầu cô chợt loé lên, nghĩ đến cách xin giúp đỡ của người bình thường.

Cô phải báo cảnh sát, cô phải báo cảnh sát, cô tuyệt không thể rơi vào tay đám cặn bã này!

Màn hình điện thoại phát ra ánh áng nhè nhẹ, Giang Tư Tư ấn ba con số quan trọng kia, đôi tay cầm điện thoại run rẩy kịch liệt, tiếng tút tút ngắn ngủi lâu như đã trải qua một đời, cô phải chịu sự dày vò trong lúc chờ đợi.

“Xin chào, cho hỏi…” Ống nghe truyền ra một giọng nam, chứa sự chính nghĩa, làm đôi mắt thiếu nữ đang sợ hãi trở nên sáng ngời, như đã chạm được đến ánh sáng của hy vọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương