Cùng quân hoan
Chương 36:


Trên tay cầm tấm ảnh thuộc hạ chụp lén em gái hôm nay, thiếu nữ với đôi mắt sáng xinh đẹp ngẩng đầu nhìn bảng đen, nghiêng đầu nói chuyện với bạn cùng bàn, an tĩnh ngủ trưa, cầm bút suy tư nhìn sách vở.

Giang Tư Tư trong tấm ảnh trẻ trung xinh đẹp, Giang Hành ngoài tấm ảnh bị lửa dục quấn thân.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trán người đàn ông phủ kín mồ hôi, đôi mắt mang tính xâm lược của anh đang cởi từng lớp quần áo của em gái ra, vẻ tà tứ và sắc tình trên mặt trộn lẫn vào nhau.

Giang Hành ngồi ở mép giường trong căn phòng tư nhân của hội sở cao cấp nhất, quần đã cởi đến đầu gối, giữa hai chân đang mở rộng, một cây côn thịt lớn nóng bỏng, hừng hực khí thế vươn ra từ rừng rậm màu đen.

Giang Hành đặt tấm ảnh chụp thiếu nữ lên đùi, đôi tay vội vàng cầm lấy côn thịt để thoả mãn chính mình, một tay anh nắm lấy dương vật xanh tím không ngừng vuốt lên vuốt xuống, tay kia bao bọc lấy đầu nấm nhạy cảm.

Một lúc lâu sau, anh cắn chặt răng, bắn ra tinh dịch, chất dịch trắng đục phun lên tấm ảnh, dính lên khắp người thiếu nữ trong tấm ảnh.

Dương vật mềm xuống nhưng không mệt, phát tiết xong, Giang Hành lấy giấy lau chùi qua loa.

Chương trình học của lớp mười hai rất nặng, Giang Tư Tư tan học về nhà thì đã là xế chiều, cô dẫm lên ánh hoàng hôn bước về nhà, tâm trạng nhẹ nhàng lập tức trở nên tối tăm sau khi nhìn thấy hộp chuyển phát nhanh ở cửa.


Thiếu nữ chán ghét bĩu môi, nhặt chiếc hộp trên mặt đất lên, nhấc chân đến cửa thang máy, mới đi được vài bước chợt khựng lại.

Lời uy hiếp của tên biến thái vẫn còn văng vẳng bên tai, cô do dự mãi, nhưng vẫn chấp nhận mang hộp vào nhà, nhưng không mở ra, mà trực tiếp ném hộp xuống dưới giường.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ lần trước, sau khi Giang Tư Tư nhận được một cái dương vật giả rất chân thật rất thô dài, cô không bao giờ mở đồ chuyển phát ra nữa.

Giang Tư Tư rất muốn nói hết cho anh hai, nhưng sự tự tôn và xấu hổ của thiếu nữ khiến cô khó có thể mở miệng, dù sao đồ chuyển phát nhanh cũng dâm uế sắc tình và khó coi.

Bảo cô nói hết cho anh trai ruột, cô rất xấu hổ.

Đồ chuyển phát nhanh dâm uế mang lại những ảnh hưởng mặt trái rõ ràng cho Giang Tư Tư, trước kia cô chưa từng nghĩ đến chuyện làm tình, hay là dương vật.

Bây giờ, sáng sớm cô lại kẹp chăn cọ xát hai chân, ngón tay ấn lên viên thịt nhỏ. Mà cô cũng không vứt cái dương vật giả màu đen kia đi. Cô sợ mình lại làm ra chuyện ngoài tầm với, chỉ có thể kìm nén lòng hiếu kỳ, không mở đồ chuyển phát nhanh ra nữa.

Lúc về, Giang Hành thấy em gái đang ngồi trên bàn học trong phòng làm bài tập.

Ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ đang mở, chiếu lên người thiếu nữ, cô cầm bút, tiếng bút viết sột soạt rất nhẹ nhàng.

Thiếu nữ mở một tờ giấy ra, duỗi người, vầng sáng nổi trên người cô cũng di chuyển theo.

“Đang làm bài tập à.”

Giang Hành bước đến sau lưng em gái, cúi người xuống, hai tay gân cốt chống lên bàn, anh thích tư thế này, bởi vì có thể bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn của em gái.

“Vâng ạ.”


Giang Tư Tư nói cực nhỏ, cô đang phân tích bài toán cuối trong quyển đề mô phỏng, hết sức chăm chú, căn bản không chú ý đến hành động vượt phép của anh trai.

Góc độ này, làm tầm mắt Giang Hành dễ dàng rơi xuống chỗ cao ngất kia.

Bộ ngực đầy đặn của thiếu nữ phập phồng theo hơi thở có quy luật, mềm mại vừa lòng bàn tay to của anh.

Ánh mắt Giang Hành tối sầm lại, hai cục thịt mềm giấu dưới tấm vải do anh bóp mà to ra, còn thơm mềm trơn trượt hơn đậu phụ, làm người ta ngậm vào miệng sợ tan ra, lại không nỡ nhả ra.

Dục vọng chưa hoàn toàn được hoá giải lại có xu thế ngẩng đầu, đũng quần Giang Hành phồng lên. Anh nhìn cô em gái hoàn toàn không biết gì cả, khàn khàn nói.

“Anh hai đi nấu cơm tối, Tư Tư làm bài tập xong thì đến phòng khách nghỉ ngơi nhé.”

Sau đó, một nụ hôn mang hơi ấm đặt xuống trán Giang Tư Tư, bàn tay cầm bút của thiếu nữ cứng đờ, đến khi hơi thở thuộc về anh trai hoàn toàn biến mất, cô mới xoa ngực, cầm bút làm bài.

Làm bài tập xong, Giang Tư Tư đến bàn ăn, nhìn thấy anh trai đeo tạp dề đang bưng một nồi gốm đựng canh từ phòng bếp đi ra.

Cô nhìn anh trai bận rộn nấu cơm tối dưới ánh đèn, mở miệng nói: “Hay là mời một cô giúp việc đi, ngày nào anh hai cũng phải làm việc mệt mỏi.”

Giang Hành tháo găng tay chống bỏng ra, múc một bát cơm đầy ắp cho em gái, mở nắp nồi canh, lại múc một bát canh gà đầy ụ cho cô, thở dài nói: “Tư Tư chê tay nghề của anh hai không tốt à? Ăn đồ anh hai nấu ngấy rồi đúng không.”


Ý của Giang Tư Tư không phải thế, không ngờ nghe thấy từ ngữ đau lòng của anh trai, cô vội vàng phủ nhận: “Không phải, là không đành lòng nhìn anh hai ngày nào cũng phải làm việc rồi về nhà lại phải nấu cơm tối cho Tư Tư.”

Ánh mắt cô buồn bã, khẽ nói: “Anh hai làm việc vất vả, cơm tối vốn nên là nhiệm vụ của Tư Tư…”

“Đúng thật là nhiệm vụ của Tư Tư.” Giang Hành gật đầu, sau đó lại bổ sung: “Cho nên thi đại học xong, tối nào Tư Tư cũng phải làm bù nhiệm vụ còn thiếu.”

“Vâng ạ, anh hai.” Giang Tư Tư vui vẻ đáp lời, nở một nụ cười chân thành thỏa mãn với anh trai.

Giang Tư Tư giấu kĩ sự áy náy của mình với Giang Hành. Nếu không có người em gái này, Giang Hành sẽ trải qua một thời thiếu niên nhẹ nhàng hơn nhiều, có lẽ sẽ rất khó khăn để hoàn thành việc học, nhưng không đến mức vào hắc đạo, sinh tử khó đoán.

Nếu không phải là vì chăm sóc cô lúc nhỏ, Giang Hành cũng không đến mức bước một bước vào hắc đạo không có đường lui, sống quãng đời còn lại trong ranh giới màu đen không thể gặp ánh sáng.

“Sau khi thi đại học, tối nào Tư Tư cũng phải làm bù nhiệm vụ còn thiếu.” Giang Hành lặp lại câu này, bỗng nhiên cười.

“Đến lúc ăn rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương