Cùng quân hoan
Chương 31:


Liệu chúng ta có trải qua chuyện cuộc sống cứ không ngừng lặp đi lặp lại không? Chuyện nào đó đã từng xảy ra, thời gian địa điểm nhân vật khá tương đồng, bây giờ lại xuất hiện như xuyên việt.

Đây gọi là hiện tượng cùng ký ức trong không gian song song.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bắt đầu từ nửa năm trước, cuộc sống của Ninh Tu Cẩn cứ lặp lại, mỗi đêm đi vào giấc mơ, chuyện xảy ra trong tương lai sẽ xuất hiện trong não theo những mảnh nhỏ của ký ức. Mà những câu chuyện hiện ra trên mảnh nhỏ ký ức đó sẽ ứng nghiệm trong cuộc sống của anh.

Đối với tất cả những hiện tượng kỳ lạ này, Ninh Tu Cẩn chỉ có thể giải thích là cùng ký ức trong không gian song song. Anh tin rằng trong một không gian song song khác có một bản thân khác, bởi vì một nhân tố phi tự nhiên nào đó mà cuộc sống của một Ninh Tu Cẩn khác được cấy vào đầu anh qua giấc mơ.

Đó là cuộc sống của một Ninh Tu Cẩn khác, cũng là cuộc sống của Ninh Tu Cẩn anh.

Gần đây, Ninh Tu Cẩn mơ thấy một cô gái tên Chu Ngưng, xinh đẹp, đôi mắt hơi cong quyến rũ.

Gương mặt của cô, sự thông minh của cô, sự cứng cỏi của cô, hàng đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của anh. Bọn họ dây dưa bên nhau rất lâu, cuối cùng anh cam tâm tình nguyện thua thất bại thảm hại.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày thi nghiên cứu sinh vòng hai ở đại học C năm nay, có lẽ có thể gặp được cô gái này.

Nhưng bây giờ Ninh Tu Cẩn cực kỳ muốn gặp cô, rất muốn rất muốn, muốn đến nỗi một phút một giây cũng không muốn chờ thêm nữa!

Trong những mảnh nhỏ ký ức, con người và đồ vật trong hai không gian không hoàn toàn giống hệt nhau, môi trường địa lý, tình hình chính trị và tình hình kinh tế xã hội đều tồn tại những điểm khác nhau rất lớn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


Ninh Tu Cẩn lo lắng đến nỗi đêm không ngủ được, nếu năm nay Chu Ngưng ghi danh đại học khác, địa chỉ gia đình thay đổi, hoặc là căn bản thế giới này không có cô. Nếu thế giới này căn bản không có cô, anh không biết nên giãy giụa, tuyệt vọng sống tiếp thế nào.

Anh gọi vào số điện thoại của Chu Ngưng trong mơ, là số rác. Sau đó anh lại bay đến thành phố nơi Chu Ngưng sống, hỏi thăm tiểu khu nhà cô, nhưng lại được báo là căn bản không có nhà này. Anh không bỏ cuộc, chờ ở cửa tiểu khu hơn nửa tháng, không nhìn thấy Chu Ngưng, cũng không nhìn thấy mẹ Chu khóc đánh chửi anh trên boong tàu.

Cảm thấy bất an, Ninh Tu Cẩn sống một ngày bằng một năm, cuối cùng ngày thi nghiên cứu sinh vòng hai của đại học C đã đến.

Hôm nay cảnh xuân sáng bừng, cây bách trong vườn trường xoè tán cây như chiếc ô che, nắng sớm xuyên qua cành dây, lọt vào trong đất.

Cam hoa nhài trắng muốt phủ kín hành lang dài, cành cây rủ xuống như chiếc rèm, cây xanh hoa trắng, một cơn gió thổi qua. mùi thơm ngát bay khắp vườn.

Tốt quá, cuối cùng cũng đến ngày này.

Cô gái mặc áo dài quần dài, trang điểm đơn giản khéo léo, gõ cửa phòng thi, cô ôm một túi lý lịch, hơi câu nệ trước một dàn giám khảo ngồi nghiêm chỉnh, nhưng không hề sợ.

“Xin chào các giám khảo, em tên là Chu Ngưng, đến từ…”

Ninh Tu Cẩn dùng hết tất cả sự tự chủ từ khi sinh ra mới kiềm chế được xúc động muốn ôm cô vào lòng trước mặt bao nhiêu người, anh nhìn chằm chằm Chu Ngưng luôn mỉm cười nhẹ nhàng, chỉ nhìn cô, không nghe rõ cô đang nói gì.

Chu Ngưng phỏng vấn xong, cúi người với nhóm giám khảo rồi đi ra ngoài, Ninh Tu Cẩn đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh làm anh cảm thấy mình đã thất lễ.


Người thanh niên không ngừng nói với mình rằng, tương lai còn dài, chỉ có thể giả vờ ngồi xuống, mặt không đổi sắc.

Khi Ninh Tu Cẩn ôm tinh thần công việc kiên trì đến khi vòng thi chấm dứt, Chu Ngưng đã lên xe lửa về nhà.

Điện thoại có thông báo kết bạn, cô chấp nhận, sau đó nhận ra đối phương lại là một trong những giám khảo buổi sáng. Cô có ấn tượng cực kỳ sâu với giám khảo này, không chỉ vì tên tuổi tiến sĩ trẻ thiên tài của đối phương, cũng vì khuôn mặt của đối phương thật sự rất đẹp trai xuất chúng.

Sau khi thi vòng hai, giám khảo chủ động liên hệ với thí sinh có ý nghĩa gì, tất nhiên Chu Ngưng biết. Không có gì bất ngờ xảy ra, ba năm học hành tiếp theo cô sẽ trải qua cùng giáo sư Ninh này.

Lúc mới nhập học, các đàn anh đàn chị đều nói tính giáo sư Ninh lạnh lùng, là một đoá hoa cao lãnh chỉ có thể nhìn xa chứ không thể chạm vào.

Bây giờ, Chu Ngưng ngồi trong văn phòng tiếp nhận sự chỉ dẫn, cô nghĩ, xem ra giáo sư Ninh trong lời các anh chị và người cô biết căn bản không phải cùng một người, rõ ràng giáo sư Ninh rất dịu dàng và thân thiết với học sinh.

“Ngưng Ngưng, báo cáo thí nghiệm này của em có nhiều lỗi sai lắm, cách thí nghiệm chỗ này sai rồi, tất nhiên kết quả cũng sai.” Đầu ngón tay trắng như ngọc của Ninh Tu Cẩn chỉ lên trang giấy, anh nói rõ chỗ sai cho Chu Ngưng.

Cô ngồi trên ghế, Ninh Tu Cẩn khom lưng đứng cạnh cô, hai người rất gần nhau, điều này làm Chu Ngưng thấy rất kì lạ.

Thậm chí Chu Ngưng có thể ngửi thấy mùi thơm lành lạnh trên người anh, hơi nóng anh thở ra khi nói chuyện phả lên tai cô, làm tai cô ngứa ngáy.

Tư thế quá thân mật làm Chu Ngưng cảm thấy không thoải mái, cô rất muốn nhắc nhở giáo sư rằng tư thế của bọn họ bây giờ rất là không ổn. Nhưng giáo sư Ninh thật sự chỉ dạy cô học tập rất nhiều, tính cách vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, đúng là một quân tử khiêm nhường.


Nếu cô bảo giáo sư cách mình xa một chút liệu có phải là quá tiểu nhân không? Hơn nữa giáo sư Ninh đẹp hơn cô nhiều, anh cũng không cần phải chiếm tiện nghi của cô.

“Ngưng Ngưng đang nghĩ gì vậy? Thầy nói mà cũng không nghiêm túc nghe.” Ninh Tu Cẩn nghiêng đầu, lúc nói chuyện, đôi môi mỏng suýt thì chạm vào cặp má mềm mại của cô gái.

“Ách, em, em muốn đi vệ sinh.” Chu Ngưng cụp mắt nói nhỏ, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tu Cẩn. Ninh Tu Cẩn thật sự quá dịu dàng và thân mật với cô, căn bản không giống giáo viên và học sinh bình thường.

Thậm chí Chu Ngưng sinh ta một trong ba ảo giác của đời người, có phải anh ấy thích mình không?

“Đi đi, buổi chiều làm lại thí nghiệm.” Ninh Tu Cẩn đặt báo cáo thí nghiệm lên bàn, bóng dáng chạy trối chết của Chu Ngưng làm anh mỉm cười.

“Vâng ạ.”

Chu Ngưng chậm rãi quay đầu lại, nở một nụ cười khó coi với Ninh Tu Cẩn. Làm một lần thí nghiệm ít nhất phải mất sáu tiếng, càng không nói đến chuyện phải sửa lại số liệu. Được rồi, quả nhiên là cô tự mình đa tình.

Ghi xong tờ giấy thí nghiệm cuối cùng thì đã đến đêm, Chu Ngưng nhìn vườn trường đã sáng đèn đêm, định dọn đồ qua loa rồi về nhà.

“Làm xong thí nghiệm rồi à?” Hoá ra Ninh Tu Cẩn đứng ở cửa chờ cô.

“Vâng ạ, không còn chuyện gì khác thì em về đây.”

Chu Ngưng mệt đến nỗi bước chân nhẹ tênh, giọng điệu mỏi mệt, tay phải chống eo đau nhức vì phải khom người trong thời gian dài.

“Tôi đưa em về.” Ninh Tu Cẩn nói, giơ tay đỡ cô.

“Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ.” Chu Ngưng vội vàng xua tay từ chối, cô vẫn đang định nói tiếp thì lại kinh ngạc vì động tác tiếp theo của Ninh Tu Cẩn, những lời cô chuẩn bị nói hoá thành một tiếng kêu kinh ngạc.


Cô bị giáo sư Ninh bế lên, bế lên!!

Chu Ngưng bị người đàn ông ôm vào lòng, tay nhỏ nắm lấy vạt áo trên ngực anh, nâng khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, lấy dũng khí hỏi: “Thầy, không phải là thầy thích em chứ?”

“Không phải.” Ninh Tu Cẩn chẳng cần suy nghĩ, đáp án buột miệng thốt ra.

“À.”

Chu Ngưng ủ rũ cúi đầu, ánh mắt bỗng trở nên mất mát. Sau khi cảm giác khó chịu hòa hoãn lại, cô giãy giụa muốn nhảy từ trong lòng Ninh Tu Cẩn xuống.

Ninh Tu Cẩn thả cô xuống, sau đó lúc cô chưa hoàn hồn, anh cúi người đè cô lên tường.

Nụ hôn ấm áp đặt lên vầng trán trơn bóng đầy đặn của Chu Ngưng, ngón tay anh vuốt ve mái tóc đẹp của cô, lời tỏ tình bật ra từ miệng.

“Không phải thích, là đã yêu từ lâu.”

Anh đặt cằm lên đỉnh đầu mềm mại của Chu Ngưng. Ngoài tầm mắt của cô, vẻ mặt người thanh niên u ám và điên cuồng khiến người ta run sợ.

Nhưng đời này anh sẽ giấu thật kĩ dáng vẻ chân thật nhất của anh, Chu Ngưng sẽ không biết, anh vĩnh viễn cũng sẽ không để cô biết.

Cứ mãi ngụy trang như vậy, cho đến khi chết già.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương