Cùng quân hoan
-
Chương 27:
Làn da trắng mịn ửng đỏ, một côn thịt lớn thô to hùng vĩ đang cắm trong hạ thể hồng hào, căng tràn nộn huyệt, cặp mông nhỏ mềm mại đàn hồi ngồi trên háng dính đầy dâm thủy của Ninh Tu Cẩn, vặn vẹo bừa bãi.
“A ha… A ha…”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác căng khi bị đàn ông cắm làm Chu Ngưng sướng đến nỗi nước mắt trong suốt chảy ra từ hai hốc mắt, trướng trướng, nóng nóng, cây gậy thô dài cắm giữa hai chân nóng đến nỗi tiểu huyệt sắp hòa tan thành một bãi nước.
Tiếng rên rỉ ngọt ngào có thể hóa thành nước của Chu Ngưng khiến Ninh Tu Cẩn càng động tình, anh luân phiên liếm bầu ngực vểnh to tròn và cái miệng nhỏ chảy nước dãi vì hạnh phúc của cô, anh ngậm lấy đầu nhũ dựng đứng, hàm hồ trêu đùa: “Ngưng Ngưng đúng là một cô bé dâm đãng nhạy cảm, một cô bé dâm đãng sinh ra để làm tình.”
Lúc này mặt trời dần lên cao, ánh nắng chiếu vào phòng từ khe hở bức màn, hắt xuống sàn nhà, có thể loáng thoáng nhìn thấy những hạt bụi nhỏ chìm nổi trên sàn nhà, bay múa trong một đường thẳng của ánh nắng chiếu vào phòng.
“Bụng Ngưng Ngưng đang kêu à, là tiếng dương vật cắm vào huyệt hay là tiếng bụng réo vì đói?” Anh nhả đầu nhũ sưng đỏ bóng loáng trong miệng ra, ngón tay vuốt ve một cách nguy hiểm trên cái bụng phồng lên, “Là tiếng dương vật cắm huyệt hay là bụng đói? Trả lời thầy.”
“Nếu không… “ Chân mày bên phải nhếch lên, Ninh Tu Cẩn nhấn một cái thị uy xuống cái bụng phồng lên của cô gái, côn thịt căng tràn nộn huyệt trũng xuống, đâm vào thịt non mẫn cảm, làm cô trợn trắng mắt, mu bàn chân căng chặt, tiểu huyệt phun ra dịch ngọt thơm.
“Là, là bụng đói…” Cơ thể đã hoàn toàn bị người đàn ông chiếm lấy, về mặt lý trí, Chu Ngưng hận cơ thể sa vào nhục dục này, nhưng cây gậy to nóng bỏng kia cắm cô làm cô hoa mắt say mê, căn bản cô không thể duy trì sự tỉnh táo.
Thậm chí có lúc cô không nhịn được mà khẽ lắc mông, để thân gậy phủ kín đường vân cứng rắn cọ xát với chỗ thịt non ngứa ngáy bên trong. Có lẽ cô đúng là đồ dâm đãng mà Ninh Tu Cẩn nói, cho dù có hận người đàn ông này, cô cũng bằng lòng dạng chân dưới háng anh, uyển chuyển thừa hoan.
Cực kỳ tự trách mình trên phương diện tinh thần, nhưng tay lại ôm chặt người đàn ông mướt mồ hôi, bị cây gậy thô cắm rút, cơ thể run rẩy tiết ra mật dịch cực lạc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không thay đổi tư thế cắm rút Chu Ngưng, Ninh Tu Cẩn ôm gò tuyết đầy đặn của cô ra khỏi phòng, lúc xuống tầng, mượn cảm giác không trọng lực, côn thịt cắm mị huyệt của cô gái đến nỗi nước chảy xuống tí tách.
Bữa sáng đã được chuẩn bị, Ninh Tu Cẩn ngồi trên ghế, ngậm cháo nóng đút cho cô ăn, thân dưới cắm rút trong nộn huyệt ướt mềm không dừng một giây phút nào, từ dưới lên trên, làm cơ thể mềm mại của cô gái liên tục run rẩy, bộ ngực xinh đẹp đong đưa.
“Thích bị dương vật lớn của thầy cắm không?” Ninh Tu Cẩn lại đút một miếng cháo cho cô, mê muội nhìn cô lè lưỡi liếm gạo dính trên môi vào miệng, bụng nóng lên, anh khàn khàn nói: “Tiểu dâm phụ, ngày nào thầy cũng phải dùng côn thịt to dưới háng cắm em làm em khóc.”
“Sau này, cái miệng nhỏ phía trên của Ngưng Ngưng sẽ uống nước bọt của thầy, còn cái miệng phía dưới sẽ ăn cây gậy lớn mà em yêu nhất.”
Quả nhiên Ninh Tu Cẩn nói là làm, từ hôm ấy trở đi, anh đè Chu Ngưng trên bàn cơm điên cuồng làm, sau khi gầm nhẹ bắn đầy tinh dịch nóng bỏng trong cây gậy thô vào tiểu hoa huyệt, anh liền yêu cảm giác lúc nào cũng được ôm cô gái trong lòng làm tình.
Sáng sớm, mắt còn chưa mở, anh đã gấp gáp đè lên cơ thể nữ tính mềm mại đang ngủ trong lòng mình, trùng eo đưa cây gậy to sinh long hoạt hổ vào sâu trong cơ thể cô. Làm Chu ngưng run rẩy bắn ra một lúc, sau đó anh bế cô gái trần truồng để lộ nhục huyệt và ngực xuống tầng ăn sáng, anh cũng trần truồng, ngày nào anh và cô cũng không mặc quần áo để lúc nào cũng có thể thọc côn thịt sưng to đỏ tím vào trong dâm huyệt mất hồn, dâm mĩ đỏ bừng.
Sáng sớm cuối thu hơi lành lạnh, bầu trời thành phố giăng kín bởi từng tầng sương mù, u ám đến nỗi không thấy rõ ánh mặt trời. Thời tiết này khiến tâm trạng con người cũng ảm đạm theo.
Nhưng Ninh Tu Cẩn lại không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết, hôm nay tâm trạng anh rất vui. Anh bóp vòng eo mảnh khảnh của Chu Ngưng, đặt eo cô lên mép bàn ăn, đẩy cây gậy thịt thô to cứng nóng cắm vào rút ra trong nộn huyệt chảy dâm thủy tí tách, lôi mật dịch ra dồn lại ở xung quanh mép huyệt.
Chu Ngưng khoác một chiếc áo vest nam, Ninh Tu Cẩn phủ lên cho cô vì sợ cô lạnh. Dưới chiếc áo vest mở rộng, bộ ngực đẫy đà va vào nhau, hai viên trân châu vẫn còn vệt nước trong suốt, vừa nhìn đã biết là không lâu trước đó mới bị người ta liếm.
“Thầy đến đây, thầy sẽ bắn hết tinh hoa cho Ngưng Ngưng ăn.” Ninh Tu Cẩn sung sướng thả lỏng thắt lưng, quy đầu run rẩy rót chất lỏng trắng đục tanh vào trong nộn huyệt ẩm ướt.
Chu Ngưng rất mệt, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nhỏ vụn, cô xụi lơ trong lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, như bông hoa sau cơn mưa bị mưa gió nhấn chìm, cánh hoa nhỏ giữa hai chân khép lại, kéo chất lỏng trắng đục vào rồi lại phun ra.
“Tiểu choa châu của Ngưng Ngưng sưng to quá, sưng đến nỗi hai môi lớn cũng không che được.”
Ninh Tu Cẩn nâng eo cô gái lên, cặp mông hẹp lùi về phía sau, rút cự căn tím thẫm mềm nhũn ra, sau đó ngón tay dài vói vào trong nhục huyệt, móc chất lỏng trắng bên trong ra bôi lên bờ môi hồng hào xinh xắn của cô.
Cảm giác buồn nôn bỗng dồn lên cổ họng, Chu Ngưng cuống quít đẩy bàn tay tác loạn của Ninh Tu Cẩn ra, chạy chân trần đến nhà vệ sinh.
Ninh Tu Cẩn bị Chu Ngưng đẩy mà ngẩn ra, thấy cô hoảng sợ chạy vào phòng vệ sinh, anh lo lắng chưa từng thấy.
“Em có sao không?” Ninh Tu Cẩn đẩy cửa phòng vệ sinh ra, nhìn người phụ nữ đang cúi người nằm sấp trên bồn cầu nôn mửa, mấy ngày nay cô hay nôn vào sáng sớm, mệt mỏi, thích ngủ, anh đột nhiên có một phỏng đoán đáng sợ.
“Tôi…” Vệt đỏ ửng khi cao trào trên mặt Chu Ngưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đôi mắt sáng trong như nước hồ thu lại chứa đựng sự hoảng hốt, môi cô trắng bệch như tờ giấy, “Ninh Tu Cẩn, hình như tôi… mang thai rồi.”
Mang thai rồi? Mang thai rồi! Ninh Tu Cẩn bỗng như sấm nổ.
Khoảng thời gian đen tối xấu xa lúc nhỏ đã tạo nên tính cách hung ác tàn bạo của Ninh Tu Cẩn, dáng vẻ âm trầm thô bạo của anh lúc nhỏ làm những cô gái cùng tuổi xung quanh kính trọng anh nhưng không dám lại gần.
Sau khi lớn lên, anh đã học được cách che dấu hoàn toàn con người thật của mình, mỗi một lời nói mỗi một hành động đều dịu dàng tốt bụng, nhưng vì địa vị trong giới học thuật quá cao, người tỏa ra vô số vầng sáng, ngược lại làm những cô gái thích thầm anh không dám đến gần.
Ninh Tu Cẩn mà trước kia chưa từng làm chuyện ấy, Ninh Tu Cẩn mà ban đầu chỉ coi Chu Ngưng như đồ chơi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có con, tự nhiên đã xem nhẹ vài việc nào đó.
Còn Chu Ngưng, lúc mới bị giam cầm, cô chỉ một lòng một dạ muốn giữ được tính mạng, sau đó thấy chuyện được cứu đã vô vọng, cô bắt đầu mặc kệ mọi thứ, mặc kệ Ninh Tu Cẩn.
Cô và anh, đều không đặt lòng vào chuyện nên được quan tâm nhất - đó là tránh thai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook