Cùng quân hoan
Chương 25:


“Ngoan quá, ăn hết tinh dịch thầy bắn vào.”

Ninh Tu Cẩn cúi đầu, tay tách đoá hoa giữa hai chân cô ra, hoa huyệt ấm áp chặt khít, ngón tay anh móc vách trong ướt át, lôi hoa dịch ngọt ngào ra ngoài, chảy qua hoa môi, làm ướt cúc thịt giữa hai đùi cô.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trời vào thu sớm, hôm nay người đàn ông mặc một chiếc áo sơmi mỏng tay dài, một chiếc quần đen tôn lên đôi chân thon dài khỏe khoắn. Tay áo xắn đến khuỷu tay, vạt áo mở rộng để lộ một đoạn xương tinh xảo.

Cặp mắt phượng thỉnh thoảng vụt qua ánh sáng tối tăm kia đang nheo lại, hàng mi dài cong vút, ánh mắt có tính xâm lược đảo qua người Chu Ngưng.

“Đến lúc uống nước rồi, bảo bối.”

Ngọn lửa hưng phấn bùng lên trong cặp mắt phượng híp lại của Ninh Tu Cẩn, côn thịt thô cứng đỏ tím được giải phóng, vươn ra từ khoá kéo đũng quần, cương cứng dựng thẳng. Đầu nấm cứng rắn di chuyển lên xuống theo bờ môi xinh đẹp của cô gái, chất lỏng trong suốt phun ra từ lỗ chuông bôi lên môi làm môi bóng loáng, sáng lấp lánh hấp dẫn người ta muốn mút.

Cổ họng khô và khàn đến nỗi không thể phát ra tiếng, Chu Ngưng mím chặt môi, ánh mắt xám trầm, như quyết tâm muốn chết.

Ninh Tu Cẩn đột nhiên cảm thấy ánh mắt đó cực kỳ chướng mắt, rất lâu rất lâu trước kia, lúc anh còn nhỏ, anh cũng đã từng thấy ánh mắt u ám vỡ vụn như thế này trong mắt của một người phụ nữ khác.


Người phụ nữ đó là mẹ anh.

Anh mất hứng thú tức thì.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ma xui quỷ khiến, anh sửa sang lại quần áo rồi ra ngoài, lúc về, trong tay có thêm một chai nước tinh khiết.

Ninh Tu Cẩn mở nắp chai, không nói gì, im lặng đưa nước cho Chu Ngưng.

Chu Ngưng thật sự rất khát, cô nhận lấy chai nước, ngửa đầu lên uống ừng ực, chai nước nhanh chóng cạn đáy.

Cô giữ sức, khàn khàn nói: “Vì sao lại là tôi? Vì sao lại là tôi?”

Đáy mắt toàn là tro tàn sau khi tuyệt vọng thiêu đốt, cô ngửa đầu đối diện với Ninh Tu Cẩn vô cảm, “Cả đời này tôi chưa từng làm chuyện xấu gì, vì sao? Lại bị thế này?”

Trong ánh mắt khiển trách và tuyệt vọng của cô gái, Ninh Tu Cẩn nhắm mắt lại, anh trốn tránh ánh mắt này, có lẽ là cô khiến anh nhớ về mẹ mình.

Chuyện đã trôi qua lâu rồi chợt như mây bay về, mỗi khi nhớ đến đều làm máu Ninh Tu Cẩn đông lại, cơ thể như chồng giấy vụn, chạm vào là sụp đổ.

Rõ ràng anh không khát, nhưng giọng lại còn khàn hơn Chu Ngưng: “Đôi mắt của cô rất giống một người, mà dáng vẻ vừa nãy của cô khiến tôi nhớ đến mẹ tôi.”

“Là ai?”

Chu Ngưng đã mong được nhìn thấy chân tướng hai đời. Bây giờ đã sắp công bố, nhưng bất kể chân tướng ra sao, đối với cô mà nói, đó đều là sự đau khổ.

“Mẹ tôi sinh ra trong một dòng dõi thư hương, là một nhà dương cầm rất nổi tiếng, bà ấy là một mỹ nhân dịu dàng lương thiện có tiếng, thêm nữa lại còn có tài, lúc trẻ được rất nhiều người theo đuổi.” Ninh Tu Cẩn nói chuyện một mình, gương mặt hồi tưởng, vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy, nói tiếp: “Người hầu già câm điếc trong nhà do bà ấy nhận nuôi.”

“Nhưng bà ấy lại yêu bố tôi.” Giọng Ninh Tu Cẩn khác đi, vẻ mặt và giọng điệu châm chọc: “Một tên trai bao không có bằng cấp không có gia thế nhưng lại có một gương mặt đẹp, chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt.”


“Người đàn ông đó lập nghiệp dựa vào ông ngoại tôi, sau khi công thành danh toại, để xé cái mác ăn bám, ở rể trên người xuống, ông ta đuổi tận giết tuyệt nhà ông ngoại tôi.”

“Lúc đó, mẹ tôi mắc phải bệnh trầm cảm, tôi tận mắt nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy…” Đôi mắt Ninh Tu Cẩn hiện lên vẻ hung ác, hai tròng mắt đỏ rực.

Anh móc thuốc lá ra, run rẩy lấy bật lửa, tay bỗng trượt, anh yên lặng một lát, sau đó cúi người nhặt bật lửa lên.

Trong khói thuốc lượn lờ, anh nói tiếp: “Tôi tận mắt nhìn thấy… người đàn ông đó làm nhục bà ấy, bức một người trầm cảm giai đoạn hai thành kẻ tâm thần thế nào. Người đàn bà kia, vác theo cái bụng to diễu võ dương oai hết lần này đến lần khác trước mặt bà ấy, kể lại chi tiết bà ta và người đàn ông kia làm tình thế nào.”

“Cô biết không? Chu Ngưng, thậm chí bọn họ còn ép bà ấy uống tinh dịch trong bao cao su trong tình trạng tinh thần không ổn định, cố ý cắt nát quần áo của bà ấy, bắt bà ấy áo quần rách rưới đi lại trong vườn hoa.”

“Nhưng lúc đó tôi lại chẳng thể làm gì… chẳng làm gì hết…” Vòng khói phả ra từ miệng người đàn ông khuếch tán trong không trung, sương khói mờ ảo, ngăn chặn tầm mắt của Chu Ngưng, dường như cô nghe thấy sự nghẹn ngào trong giọng nói của người đàn ông, nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô.

“Nhưng mà… chuyện đó có liên quan gì đến tôi?” Chu Ngưng và người đàn ông nhìn nhau cách một làn khói.

“Đôi mắt của cô, rất giống người đàn bà kia.”

“Ha ha ha…” Chu Ngưng cười đến nỗi bật khóc, cảm giác hoang đường mãnh liệt chiếm cứ nội tâm cô, mới buồn cười làm sao, vừa buồn cười lại vừa đáng cười, chỉ vì một đôi mắt giống nhau mà thôi, một đôi mắt giống nhau mà thôi.

“Ninh Tu Cẩn, anh là tên khốn đáng chết, anh không chết tử tế được... “ Chu Ngưng đột nhiên ném cái chai rỗng trong tay về phía anh.

Lúc nhỏ Ninh Tu Cẩn quá thảm thương, nhưng Chu Ngưng cô vô tội cỡ nào chứ, chỉ vì lớn lên giống thôi mà ra tay tàn nhẫn với người vô tội, cô tuyệt đối không thể tha thứ.


Ninh Tu Cẩn nghiêng đầu tránh thứ bay đến, anh nhìn Chu Ngưng đang trong cơn điên cuồng, ngón tay buông lỏng, thuốc lá rơi xuống mặt đất, tàn thuốc bắn lên đầy đất.

Tối nay, vì sao chỉ vì một ánh mắt tương đồng của Chu Ngưng mà anh lại bày tỏ câu chuyện anh chôn dấu cực kỳ sâu với cô? Ham mê cơ thể Chu Ngưng, điều này anh không thể phủ nhận, nhưng khoảng thời gian gần đây ngày nào anh cũng làm với Chu Ngưng, thậm chí, mỗi khi nhìn thấy cô liền không thể kìm nén mà muốn hôn cô.

Anh giam cầm cô vì một đôi mắt giống nhau, nhưng trong lúc sống với nhau, anh đã bất giác xóa bỏ những điểm tương đồng giữa Chu Ngưng và người phụ nữ kia.

Chu Ngưng mà khi mới bị giam cầm đã sợ hãi nhưng lại cố gắng duy trì sự bình tĩnh, Chu Ngưng mà giả vờ khuất phục nũng nịu cầu hoan anh, Chu Ngưng mà bị đụng vào giới hạn rồi vẫn kiên trì quật cường, và Chu Ngưng mà biết được chân tướng rồi sụp đổ lúc này.

Mỗi một dáng vẻ của cô, đều là riêng cô.

Căn bản không cảm nhận được thuốc lá rơi xuống mặt đất, Ninh Tu Cẩn bỗng nhiên nhận ra, có chuyện gì đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.

Cảm giác hoảng hốt bao trùm làm Ninh Tu Cẩn xông ra ngoài.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương