Cùng Quân Ca
-
Chương 76: Tái nhợt
Editor: Bồ CôngAnh
Lâm Lập Hạ để cho Lý Dục mang nàng trở lại đảo hoang kia, trở lại căn phòng thạch thất đó. Nàng có chút bất ổn đứng lên đi tới chỗ đống phế vật kia. Đáy lòng đã mơ hồ đoán được đáp án, nhưng khi đối mặt với sự thật thì nàng vẫn có không cách nào dằn xuống sự lạnh lẽo đang dâng lên.
Không có, không có thánh chỉ, bất luận nàng tìm kiểu gì cũng không thể tìm thấy nữa.
Lý Dục từ đầu đến giờ cũng không nói gì nhiều, hắn chỉ mang vẻ mặt khó lường nhìn Lâm Lập Hạ hơi run rẩy, hắn đang đợi, đợi nàng mở miệng hỏi hắn.
Giọng nói của Lâm Lập Hạ có chút không ổn những vẫn coi là tỉnh táo mở miệng hỏi, "Gần đây Bát Vương gia có cái gì khác thường không?"
Lý Dục cúi đầu nhìn về phía nữ tử sắc mặt tái nhợt lại vẫn trầm ổn như cũ, "Đoạn thời gian trước Bát thúc và Tứ ca có ý kiến bất đồng về việc xử lý chuyện phiên bang. Tứ ca chủ trương nghị hòa, nhưng Bát thúc cảm thấy phiên bang chỉ là một nước nhỏ, thay vì bất cứ lúc nào biên cảnh cũng có thể rục rịch ngóc đầu dậy còn không bằng hành động tiêu diệt một lần, hỏa khí giữa hai người không nhỏ, cuối cùng phụ hoàng sử dụng đề nghị của Bát thúc cũng lệnh cho Bát thúc mang binh xuất chinh."
Lâm Lập Hạ cười khổ, nàng nghĩ đến Lý Triệt, một nam tử anh tuấn bá đạo như vậy, hắn vốn có thể thắng đẹp trận đánh này, nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy. Không thể nghi ngờ, thánh chỉ nhất định là Lý Huyền cầm đi, cũng khẳng định đã đưa cho Lý Minh Đạt, nếu không, sao ông ấy có thể hạ thánh chỉ như vậy?
Trên quyển sổ gấp nói, Lý Minh Đạt đã hạ chỉ tịch thu toàn bộ tài sản giết những kẻ phạm tội trong Bát vương phủ, không chừa một mống. Mà Lý Triệt, Lý Minh Đạt hạ treo thưởng, giá trị con người của Lý Triệt là một triệu lượng hoàng kim, bất luận sống chết. Lý Minh Đạt phái Lý Huyền giám trảm, người nam tử tao nhã đó, hắn phải tận mắt nhìn Bát thẩm của mình bị xử trảm, nhìn tận mắt ấu đệ mà bản thân vẫn luôn nuông chiều rơi đầu. Hắn sẽ đau lòng sao? Lâm Lập Hạ hoài nghi, rõ ràng hắn đối với Duệ nhi cưng chiều như thế, tại sao lại làm như vậy? Nàng cảm thấy mình ngốc vô cùng, tất cả tất cả dường như đều đã có lời giải thích.
Ngày đó Lý Huyền cố ý ôm mình trước mặt Lý Triệt, đó không phải là một loại khiêu khích đối với Lý Triệt hay sao? Hắn biết rõ rành rành ngày đó Lý Triệt cầu thân, biết tâm ý của Lý Triệt. Lợi dụng nàng kích thích Lý Triệt có lẽ sẽ không rất lớn, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ. Hắn đã sớm tính toán tốt, đối với tính cách của Lý Triệt nhất định sẽ không buông tay, giống như Lý Triệt đã nói vậy, tại sao Lý Huyền có thể còn hắn lại không thể? Nam nhân so đo với nhau có thể không phải là vì cái ngòi nổ kia, nhưng ngọi đó khiến cho, Lý Triệt làm thế nào cũng không nghĩ đến Hoàng đế đã cùng Lý Huyền thiết kế xong cạm bẫy để hãm hại hắn chứ?
Đều là bởi vì đạo thánh chỉ kia, nếu như lúc ấy nàng không lục được ra, nếu như không bị Lý Huyền chú ý tới, như vậy tất cả mọi người đã không phải chết, Lam vương phi, Duệ nhi, Úc Nương, còn sao nhiều người đang bị giam giữ, các nàng đối với những thứ này không hề biết gì, tại sao bọn họ lại phải chết? Chỉ bởi vì âm mưa tranh đấu giữa hoàng tộc, cho nên bọn họ đều trở thành vật vật hy sinh.
Lý Huyền, hiện tại cái tên này lại chỉ làm nàng không khỏi toàn thân rét run, còn có cái gì là hắn không tính toán tốt? Có lẽ, hắn đã sớm biết nàng là Tử Thần chi nữ, hoặc có thể là, tình cảm của hắn đối với nàng đều là giả, có lẽ nữa, ngay cả tất cả phản ứng của nàng đều nằm trong tính toán của hắn.
Đáy lòng có một âm thanh yếu ớt đang nói nàng phải tin tưởng hắn, nhưng nàng lấy cái gì để tin tưởng? Hắn đối với người thân của mình cũng có thể không chừa thủ đoạn nào như vậy, nàng đấy tính là cái gì? Nói không chừng lúc hắn đang mỉm cười với ngươi cũng đã bắt đầu trù tính tất cả, người nhìn qua tưởng vô hại nhất ngược lại lại nguy hiểm nhất.
Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dục, kiên định hỏi, "Ngươi sẽ giúp ta, có đúng hay không?"
Lý Dục thật sự không hiểu nữ tử này, làm sao nàng lại cảm thấy bản thân sẽ giúp nàng chứ? Lý Huyền diệt trừ Lý Triệt đối với hắn mà nói là một chuyện vui, tại sao hắn phải chặn lại dòng nước đục đang chảy này? Hắn lười biếng cười cười, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngươi sẽ." Lâm Lập Hạ chắc chắn mở miệng, "Cái ngươi cảm thấy hứng thú nhất không phải là muốn nhìn Lý Huyền không có Tử Thần chi nữ còn có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế hay không sao? Ngươi giúp ta, ta rời đi, ngươi không muốn giúp ta, ta dù không muốn đi nữa cũng sẽ phải ở cùng với hắn."
Trong con ngươi nhỏ dài của Lý Dục ngập tràn kinh ngạc, nàng thế mà lại biết nguyên nhân chân chính hắn cảm thấy hứng thú! Vẻ mặt của nữ tử trước mắt này tự tin như vậy, tự tin đến mức hắn cũng không tự chủ được mà gật đầu một cái.
"Được." Hắn nghe thấy bản thân nói như vậy.
Lâm Lập Hạ như bỏ được gánh nặng cười cười, lập tức lại hỏi, "Ngươi biết Đào Dã là ai không?"
Lý Dục là người khôn khéo bực nào, vừa nghe đến cái tên này trong đầu liền liên hệ tất cả mọi chuyện lại với nhau, hắn bật cười lắc đầu một cái, "Hoá ra là như vậy ."
Lâm Lập Hạ cau mày, "Ngươi biết hắn?"
"Ta không biết hắn, nhưng ta lại biết hắn là ai." Lý Dục cười thần bí, "Để cho ta đoán một chút, Tứ ca đã tìm được đạo thánh chỉ kia, đúng không?"
Lâm Lập Hạ trợn to hai mắt, "Ngươi cũng biết?"
"Ta đương nhiên biết, ta còn biết nội dung trên thánh chỉ là... Cái vị trí đó, vốn không phải của phụ hoàng ta ." Lý Dục nhẹ nhàng cười nói.
Nhưng Lâm Lập Hạ lại hoài nghi nhìn hắn một cái, "Ngươi đoán mò đúng không?"
Trên mặt Lý Dục chợt lóe lên tia bối rối, hắn ho nhẹ một tiếng nói, "Không phải ngươi muốn biết nguyên nhân đằng sau hay sao?"
Lâm Lập Hạ thành thật gật đầu một cái, dĩ nhiên nàng muốn biết.
Sau đó, trong thạch thất chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp mị hoặc của Lý Dục.
"Phụ hoàng ta ngồi lên vị trí này, đến bây giờ vẫn còn có người hoài nghi có phải năm đó hắn soán vị hay không, bởi vì mặc dù phụ hoàng là nhi tử xuất sắc nhất của tiên đế, nhưng đứa con tiên đế yêu thương nhất lại là Bát thúc lúc ấy chỉ mới sáu tuổi. Nghe nói tiên đế có yêu một nữ tử duy nhất chính là mẫu phi của Bát thúc, lại thêm không chỉ một lần tiết lộ muốn lập Bát thúc làm thái tử, nhưng không chờ tiên đế lập thái tử xong, ông lại bị bệnh mà băng hà, lúc ấy chỉ có phụ hoàng ta và nội thị tâm phúc của tiên đế ở bên cạnh ông. Nội thị đọc khẩu dụ của tiên đế là truyền ngôi vị hoàng đế cho phụ hoàng, đương nhiên, trong triều chắc chắn có rất nhiều người hoài nghi, nhưng lúc đó cánh của phụ hoàng đã cứng cáp, hơn nữa Bát thúc mới sáu tuổi, cho nên những thần tử kia cũng dần dần an phận xuống. Phụ hoàng đối với Bát thúc rất tốt, bởi vì thuở nhỏ Bát thúc dính nhất chính là phụ hoàng, sau khi phụ hoàng đăng vị cũng không làm ra hành động gì hãm hại Bát thúc, cho nên lũ thần tử kia ngoài sáng thì không nói câu nào, lại âm thầm chờ Bát thúc lớn lên. Sau khi Bát thúc lớn lên dĩ nhiên trở nên xa cách với phụ hoàng, mấy năm này thân thể phụ hoàng càng ngày càng kém, chuyện năm đó cũng là một cái gai trong lòng ông, ông nhớ tới có người truyền ra lời đồn đại, nói lúc ấy tiên đế đã lập thánh chỉ để cho người mang ra khỏi cung, đợi sau khi Bát thúc lớn lên sẽ lấy ra. Phụ hoàng ngày đêm nghi ngờ, nhưng lại không nắm được có phải có người cố ý châm ngòi hay là đúng chân tướng, cho nên, hắn sai ta cùng Tứ ca đi tìm."
Lý Dục cười cười với nàng, "Dĩ nhiên, những việc cũ này là tự bản thân ta tra được, phụ hoàng chỉ cho chúng ta một danh sách, bảo chúng ta đi tìm một vật tiên đế lưu lại. Ta từ Kinh Thành tra đến Lạc Dương, nhưng lần nào cũng chậm một bước, chờ lúc người của ta chạy đến thì người nha kia cũng đã bị diệt khẩu, sau đó, trên danh sách chỉ còn lại có hai người. Đàm Thiên Quân và Đào Dã."
"Đàm Thiên Quân là nguyên lão mấy triều, nếu vật kia nằm trong tay ông ấy chúng ta cũng không làm sao được, chỉ có thể thừa cơ hành động. Mà Đào Dã này, sau đợt cung biến mười tám năm trước liền dẫn con trai của mình ra biển, sau đó bặt vô âm tín."
Nói tới chỗ này, Lâm Lập Hạ còn có cái gì không hiểu nữa? Xem ra vị mỹ công tử mà A Thanh nói chính là con trai của Đào Dã, mà này người cha bị hắn không cẩn thận độc chết chính là Đào Dã rồi.
Vốn một đoạn này đã bị chôn bên trong thạch thất ở hải đảo này, nhưng mặc cho ai cũng không ngờ được lại bị nàng lật ra! Hơn nữa, lại còn bị Lý Huyền mang ra ngoài.
Đột nhiên Lâm Lập Hạ nở nụ cười, nụ cười này mang một chút giễu cợt, một chút bất đắc dĩ, cùng một chút vô lực. Nửa tháng trước nàng ở chỗ này nghe được nam tử âu yếm thổ lộ, nàng cho là mình có lẽ có thể tiếp nhận, cố gắng, nỗ lực, nhưng quay đầu lại vẫn chỉ là dã tràng xe cát. Nàng và hắn vẫn là người của hai thế giới như cũ, vĩnh viễn không thể dung nhập vào cuộc sống của đối phương. Đây tất cả giống như một trò đùa ông trời bày ra, tất cả mọi chuyện đều đến cùng một nơi, nên xuất hiện thì xuất hiện, nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Lý Dục hơi nhíu mày, trên khuôn mặt tà mị dâng lên tia không vui không tự biết, hắn chỉ biết Lâm Lập Hạ vô lực như vậy làm hắn chói mắt không hiểu, đáy lòng lại có một loại dục vọng khác thoát ra, hắn vô cùng khát vọng nhìn thấy dáng vẻ thất bại của nàng, không phải vô lực, mà là sụp đổ, điên cuồng sụp đổ.
Lý Dục không có ý tốt mở miệng, "Ngươi biết thích khách lần trước ám sát các ngươi là do ai phái tới không?"
Lâm Lập Hạ nghe vậy thì sắc mặt lại tái nhợt hơn mấy phần, nàng biết hắn cố ý hỏi như vậy, nàng nghĩ đến khả năng kia liền đau lòng đến muốn ngất, nàng muốn che lỗ tai mình của đi không nghe hắn nói, nhưng nàng lại chỉ có thể yên lặng nhìn đôi môi của hắn khép mở nói ra hai chữ.
"Lý Huyền."
Lý Huyền, Lý Huyền, người nam tử ôn văn như ngọc đó, người nam tử luôn mang một nụ cười dịu dàng, người nam tử nói với nàng năm chữ "Lập Hạ, ta yêu nàng".
Nàng vốn tưởng rằng trong lần ám sát này hắn chỉ cất giấu lòng riêng cho nên thuận nước đẩy thuyền, lại không ngờ tới toàn bộ toàn bộ đều là một âm mưu, âm mưu một một mũi tên vài con chim. Hắn là diễn viên tốt nhất, cũng có tâm cơ sâu nhất, không ai có thể có tâm tư chặt chẽ hơn so với hắn, không có ai có thể hiểu được tâm lý rất nhỏ của mỗi người hơn hắn.
Có lẽ hắn thật sự là người thích hợp nhất với vị trí đó, không giống Lý Triệt cần đại động triều chính như vậy, không giống Lý Dục một dạng không chút để ý, hắn là âm mưu gia trời sinh, nắm trong tay tất cả tính toán.
Nàng nghĩ đến lúc sống nương tựa lẫn nhau khi đó, hắn nhìn thấy nàng luống cuống khóc thầm có phải cảm thấy rất có cảm giác thành công hay không? Có phải cảm thấy nàng rất ngu rất đần hay không? Có phải ngay cả lúc nói câu "Ta yêu nàng" kia đều mang theo tính toán hay không?
Nàng đối với hắn mà nói rốt cuộc là cái gì? Hay là cái gì cũng không phải?
Trong lòng nàng dường như có ngàn vạn con sâu gặm cắn trong đó, đau triệt nội tâm. Cổ họng kéo căng, nàng lúc này chỉ muốn lớn tiếng thét lên, hai tay không ngừng muốn phá hủy tất cả mọi thứ, nhưng nàng không thể, nàng không thể, còn có người chờ nàng đến cứu, Lý Triệt, nhất định Lý Triệt sẽ hồi kinh, bởi vì thê tử của hắn nhi tử của hắn của ở nơi đó. Nhưng sau khi hắn trở về chắc chắn sẽ lại rơi vào tầng tầng mưu kế của Lý Huyền, tất cả đều rất đáng sợ, nam tử kia, cái hắn quan tâm, thực sự chỉ có ngôi vị hoàng đế kia sao?
Lý Dục hài lòng nhìn gương mặt tái nhợt đến không còn chút huyết sắc nào của Lâm Lập Hạ, nhìn nàng cắn chặt hàm răn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hắn chờ mong nàng sụp đổ, cảnh tượng mỹ lệ khác thường sắp tới.
Nhưng mà, nàng không có.
Nàng chỉ đâm móng tay thật sâu vào lòng làm tay, dùng đau đớn nhắc nhở lý trí của mình.
"Chúng ta phải tìm được Lý Triệt." Nàng thản nhiên nói.
Nử tử trước mặt hơi ngẩng đầu lên lộ ra cần cổ đẹp đẽ tinh tế, sắc mặt nàng tái nhợt dường như sắp ngất xỉu, giọng điệu nhàn nhạt giống như đang đàm luận chuyện thời tiết, nhưng ánh mắt lại kiên định đủ để rung chuyển bất kỳ thứ gì.
Lý Dục bị Lâm Lập Hạ như vậy làm cho rung động.
Hắn không biết, tương lai mình sẽ đem tất cả tình cảm nồng đậm của cả đời này, toàn bộ đều dâng tặng hết cho nữ tử trước mắt này.
Nữ tử mang ánh mắt lạnh nhạt lại vô cùng kiên định.
Lâm Lập Hạ để cho Lý Dục mang nàng trở lại đảo hoang kia, trở lại căn phòng thạch thất đó. Nàng có chút bất ổn đứng lên đi tới chỗ đống phế vật kia. Đáy lòng đã mơ hồ đoán được đáp án, nhưng khi đối mặt với sự thật thì nàng vẫn có không cách nào dằn xuống sự lạnh lẽo đang dâng lên.
Không có, không có thánh chỉ, bất luận nàng tìm kiểu gì cũng không thể tìm thấy nữa.
Lý Dục từ đầu đến giờ cũng không nói gì nhiều, hắn chỉ mang vẻ mặt khó lường nhìn Lâm Lập Hạ hơi run rẩy, hắn đang đợi, đợi nàng mở miệng hỏi hắn.
Giọng nói của Lâm Lập Hạ có chút không ổn những vẫn coi là tỉnh táo mở miệng hỏi, "Gần đây Bát Vương gia có cái gì khác thường không?"
Lý Dục cúi đầu nhìn về phía nữ tử sắc mặt tái nhợt lại vẫn trầm ổn như cũ, "Đoạn thời gian trước Bát thúc và Tứ ca có ý kiến bất đồng về việc xử lý chuyện phiên bang. Tứ ca chủ trương nghị hòa, nhưng Bát thúc cảm thấy phiên bang chỉ là một nước nhỏ, thay vì bất cứ lúc nào biên cảnh cũng có thể rục rịch ngóc đầu dậy còn không bằng hành động tiêu diệt một lần, hỏa khí giữa hai người không nhỏ, cuối cùng phụ hoàng sử dụng đề nghị của Bát thúc cũng lệnh cho Bát thúc mang binh xuất chinh."
Lâm Lập Hạ cười khổ, nàng nghĩ đến Lý Triệt, một nam tử anh tuấn bá đạo như vậy, hắn vốn có thể thắng đẹp trận đánh này, nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy. Không thể nghi ngờ, thánh chỉ nhất định là Lý Huyền cầm đi, cũng khẳng định đã đưa cho Lý Minh Đạt, nếu không, sao ông ấy có thể hạ thánh chỉ như vậy?
Trên quyển sổ gấp nói, Lý Minh Đạt đã hạ chỉ tịch thu toàn bộ tài sản giết những kẻ phạm tội trong Bát vương phủ, không chừa một mống. Mà Lý Triệt, Lý Minh Đạt hạ treo thưởng, giá trị con người của Lý Triệt là một triệu lượng hoàng kim, bất luận sống chết. Lý Minh Đạt phái Lý Huyền giám trảm, người nam tử tao nhã đó, hắn phải tận mắt nhìn Bát thẩm của mình bị xử trảm, nhìn tận mắt ấu đệ mà bản thân vẫn luôn nuông chiều rơi đầu. Hắn sẽ đau lòng sao? Lâm Lập Hạ hoài nghi, rõ ràng hắn đối với Duệ nhi cưng chiều như thế, tại sao lại làm như vậy? Nàng cảm thấy mình ngốc vô cùng, tất cả tất cả dường như đều đã có lời giải thích.
Ngày đó Lý Huyền cố ý ôm mình trước mặt Lý Triệt, đó không phải là một loại khiêu khích đối với Lý Triệt hay sao? Hắn biết rõ rành rành ngày đó Lý Triệt cầu thân, biết tâm ý của Lý Triệt. Lợi dụng nàng kích thích Lý Triệt có lẽ sẽ không rất lớn, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ. Hắn đã sớm tính toán tốt, đối với tính cách của Lý Triệt nhất định sẽ không buông tay, giống như Lý Triệt đã nói vậy, tại sao Lý Huyền có thể còn hắn lại không thể? Nam nhân so đo với nhau có thể không phải là vì cái ngòi nổ kia, nhưng ngọi đó khiến cho, Lý Triệt làm thế nào cũng không nghĩ đến Hoàng đế đã cùng Lý Huyền thiết kế xong cạm bẫy để hãm hại hắn chứ?
Đều là bởi vì đạo thánh chỉ kia, nếu như lúc ấy nàng không lục được ra, nếu như không bị Lý Huyền chú ý tới, như vậy tất cả mọi người đã không phải chết, Lam vương phi, Duệ nhi, Úc Nương, còn sao nhiều người đang bị giam giữ, các nàng đối với những thứ này không hề biết gì, tại sao bọn họ lại phải chết? Chỉ bởi vì âm mưa tranh đấu giữa hoàng tộc, cho nên bọn họ đều trở thành vật vật hy sinh.
Lý Huyền, hiện tại cái tên này lại chỉ làm nàng không khỏi toàn thân rét run, còn có cái gì là hắn không tính toán tốt? Có lẽ, hắn đã sớm biết nàng là Tử Thần chi nữ, hoặc có thể là, tình cảm của hắn đối với nàng đều là giả, có lẽ nữa, ngay cả tất cả phản ứng của nàng đều nằm trong tính toán của hắn.
Đáy lòng có một âm thanh yếu ớt đang nói nàng phải tin tưởng hắn, nhưng nàng lấy cái gì để tin tưởng? Hắn đối với người thân của mình cũng có thể không chừa thủ đoạn nào như vậy, nàng đấy tính là cái gì? Nói không chừng lúc hắn đang mỉm cười với ngươi cũng đã bắt đầu trù tính tất cả, người nhìn qua tưởng vô hại nhất ngược lại lại nguy hiểm nhất.
Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dục, kiên định hỏi, "Ngươi sẽ giúp ta, có đúng hay không?"
Lý Dục thật sự không hiểu nữ tử này, làm sao nàng lại cảm thấy bản thân sẽ giúp nàng chứ? Lý Huyền diệt trừ Lý Triệt đối với hắn mà nói là một chuyện vui, tại sao hắn phải chặn lại dòng nước đục đang chảy này? Hắn lười biếng cười cười, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngươi sẽ." Lâm Lập Hạ chắc chắn mở miệng, "Cái ngươi cảm thấy hứng thú nhất không phải là muốn nhìn Lý Huyền không có Tử Thần chi nữ còn có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế hay không sao? Ngươi giúp ta, ta rời đi, ngươi không muốn giúp ta, ta dù không muốn đi nữa cũng sẽ phải ở cùng với hắn."
Trong con ngươi nhỏ dài của Lý Dục ngập tràn kinh ngạc, nàng thế mà lại biết nguyên nhân chân chính hắn cảm thấy hứng thú! Vẻ mặt của nữ tử trước mắt này tự tin như vậy, tự tin đến mức hắn cũng không tự chủ được mà gật đầu một cái.
"Được." Hắn nghe thấy bản thân nói như vậy.
Lâm Lập Hạ như bỏ được gánh nặng cười cười, lập tức lại hỏi, "Ngươi biết Đào Dã là ai không?"
Lý Dục là người khôn khéo bực nào, vừa nghe đến cái tên này trong đầu liền liên hệ tất cả mọi chuyện lại với nhau, hắn bật cười lắc đầu một cái, "Hoá ra là như vậy ."
Lâm Lập Hạ cau mày, "Ngươi biết hắn?"
"Ta không biết hắn, nhưng ta lại biết hắn là ai." Lý Dục cười thần bí, "Để cho ta đoán một chút, Tứ ca đã tìm được đạo thánh chỉ kia, đúng không?"
Lâm Lập Hạ trợn to hai mắt, "Ngươi cũng biết?"
"Ta đương nhiên biết, ta còn biết nội dung trên thánh chỉ là... Cái vị trí đó, vốn không phải của phụ hoàng ta ." Lý Dục nhẹ nhàng cười nói.
Nhưng Lâm Lập Hạ lại hoài nghi nhìn hắn một cái, "Ngươi đoán mò đúng không?"
Trên mặt Lý Dục chợt lóe lên tia bối rối, hắn ho nhẹ một tiếng nói, "Không phải ngươi muốn biết nguyên nhân đằng sau hay sao?"
Lâm Lập Hạ thành thật gật đầu một cái, dĩ nhiên nàng muốn biết.
Sau đó, trong thạch thất chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp mị hoặc của Lý Dục.
"Phụ hoàng ta ngồi lên vị trí này, đến bây giờ vẫn còn có người hoài nghi có phải năm đó hắn soán vị hay không, bởi vì mặc dù phụ hoàng là nhi tử xuất sắc nhất của tiên đế, nhưng đứa con tiên đế yêu thương nhất lại là Bát thúc lúc ấy chỉ mới sáu tuổi. Nghe nói tiên đế có yêu một nữ tử duy nhất chính là mẫu phi của Bát thúc, lại thêm không chỉ một lần tiết lộ muốn lập Bát thúc làm thái tử, nhưng không chờ tiên đế lập thái tử xong, ông lại bị bệnh mà băng hà, lúc ấy chỉ có phụ hoàng ta và nội thị tâm phúc của tiên đế ở bên cạnh ông. Nội thị đọc khẩu dụ của tiên đế là truyền ngôi vị hoàng đế cho phụ hoàng, đương nhiên, trong triều chắc chắn có rất nhiều người hoài nghi, nhưng lúc đó cánh của phụ hoàng đã cứng cáp, hơn nữa Bát thúc mới sáu tuổi, cho nên những thần tử kia cũng dần dần an phận xuống. Phụ hoàng đối với Bát thúc rất tốt, bởi vì thuở nhỏ Bát thúc dính nhất chính là phụ hoàng, sau khi phụ hoàng đăng vị cũng không làm ra hành động gì hãm hại Bát thúc, cho nên lũ thần tử kia ngoài sáng thì không nói câu nào, lại âm thầm chờ Bát thúc lớn lên. Sau khi Bát thúc lớn lên dĩ nhiên trở nên xa cách với phụ hoàng, mấy năm này thân thể phụ hoàng càng ngày càng kém, chuyện năm đó cũng là một cái gai trong lòng ông, ông nhớ tới có người truyền ra lời đồn đại, nói lúc ấy tiên đế đã lập thánh chỉ để cho người mang ra khỏi cung, đợi sau khi Bát thúc lớn lên sẽ lấy ra. Phụ hoàng ngày đêm nghi ngờ, nhưng lại không nắm được có phải có người cố ý châm ngòi hay là đúng chân tướng, cho nên, hắn sai ta cùng Tứ ca đi tìm."
Lý Dục cười cười với nàng, "Dĩ nhiên, những việc cũ này là tự bản thân ta tra được, phụ hoàng chỉ cho chúng ta một danh sách, bảo chúng ta đi tìm một vật tiên đế lưu lại. Ta từ Kinh Thành tra đến Lạc Dương, nhưng lần nào cũng chậm một bước, chờ lúc người của ta chạy đến thì người nha kia cũng đã bị diệt khẩu, sau đó, trên danh sách chỉ còn lại có hai người. Đàm Thiên Quân và Đào Dã."
"Đàm Thiên Quân là nguyên lão mấy triều, nếu vật kia nằm trong tay ông ấy chúng ta cũng không làm sao được, chỉ có thể thừa cơ hành động. Mà Đào Dã này, sau đợt cung biến mười tám năm trước liền dẫn con trai của mình ra biển, sau đó bặt vô âm tín."
Nói tới chỗ này, Lâm Lập Hạ còn có cái gì không hiểu nữa? Xem ra vị mỹ công tử mà A Thanh nói chính là con trai của Đào Dã, mà này người cha bị hắn không cẩn thận độc chết chính là Đào Dã rồi.
Vốn một đoạn này đã bị chôn bên trong thạch thất ở hải đảo này, nhưng mặc cho ai cũng không ngờ được lại bị nàng lật ra! Hơn nữa, lại còn bị Lý Huyền mang ra ngoài.
Đột nhiên Lâm Lập Hạ nở nụ cười, nụ cười này mang một chút giễu cợt, một chút bất đắc dĩ, cùng một chút vô lực. Nửa tháng trước nàng ở chỗ này nghe được nam tử âu yếm thổ lộ, nàng cho là mình có lẽ có thể tiếp nhận, cố gắng, nỗ lực, nhưng quay đầu lại vẫn chỉ là dã tràng xe cát. Nàng và hắn vẫn là người của hai thế giới như cũ, vĩnh viễn không thể dung nhập vào cuộc sống của đối phương. Đây tất cả giống như một trò đùa ông trời bày ra, tất cả mọi chuyện đều đến cùng một nơi, nên xuất hiện thì xuất hiện, nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Lý Dục hơi nhíu mày, trên khuôn mặt tà mị dâng lên tia không vui không tự biết, hắn chỉ biết Lâm Lập Hạ vô lực như vậy làm hắn chói mắt không hiểu, đáy lòng lại có một loại dục vọng khác thoát ra, hắn vô cùng khát vọng nhìn thấy dáng vẻ thất bại của nàng, không phải vô lực, mà là sụp đổ, điên cuồng sụp đổ.
Lý Dục không có ý tốt mở miệng, "Ngươi biết thích khách lần trước ám sát các ngươi là do ai phái tới không?"
Lâm Lập Hạ nghe vậy thì sắc mặt lại tái nhợt hơn mấy phần, nàng biết hắn cố ý hỏi như vậy, nàng nghĩ đến khả năng kia liền đau lòng đến muốn ngất, nàng muốn che lỗ tai mình của đi không nghe hắn nói, nhưng nàng lại chỉ có thể yên lặng nhìn đôi môi của hắn khép mở nói ra hai chữ.
"Lý Huyền."
Lý Huyền, Lý Huyền, người nam tử ôn văn như ngọc đó, người nam tử luôn mang một nụ cười dịu dàng, người nam tử nói với nàng năm chữ "Lập Hạ, ta yêu nàng".
Nàng vốn tưởng rằng trong lần ám sát này hắn chỉ cất giấu lòng riêng cho nên thuận nước đẩy thuyền, lại không ngờ tới toàn bộ toàn bộ đều là một âm mưu, âm mưu một một mũi tên vài con chim. Hắn là diễn viên tốt nhất, cũng có tâm cơ sâu nhất, không ai có thể có tâm tư chặt chẽ hơn so với hắn, không có ai có thể hiểu được tâm lý rất nhỏ của mỗi người hơn hắn.
Có lẽ hắn thật sự là người thích hợp nhất với vị trí đó, không giống Lý Triệt cần đại động triều chính như vậy, không giống Lý Dục một dạng không chút để ý, hắn là âm mưu gia trời sinh, nắm trong tay tất cả tính toán.
Nàng nghĩ đến lúc sống nương tựa lẫn nhau khi đó, hắn nhìn thấy nàng luống cuống khóc thầm có phải cảm thấy rất có cảm giác thành công hay không? Có phải cảm thấy nàng rất ngu rất đần hay không? Có phải ngay cả lúc nói câu "Ta yêu nàng" kia đều mang theo tính toán hay không?
Nàng đối với hắn mà nói rốt cuộc là cái gì? Hay là cái gì cũng không phải?
Trong lòng nàng dường như có ngàn vạn con sâu gặm cắn trong đó, đau triệt nội tâm. Cổ họng kéo căng, nàng lúc này chỉ muốn lớn tiếng thét lên, hai tay không ngừng muốn phá hủy tất cả mọi thứ, nhưng nàng không thể, nàng không thể, còn có người chờ nàng đến cứu, Lý Triệt, nhất định Lý Triệt sẽ hồi kinh, bởi vì thê tử của hắn nhi tử của hắn của ở nơi đó. Nhưng sau khi hắn trở về chắc chắn sẽ lại rơi vào tầng tầng mưu kế của Lý Huyền, tất cả đều rất đáng sợ, nam tử kia, cái hắn quan tâm, thực sự chỉ có ngôi vị hoàng đế kia sao?
Lý Dục hài lòng nhìn gương mặt tái nhợt đến không còn chút huyết sắc nào của Lâm Lập Hạ, nhìn nàng cắn chặt hàm răn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hắn chờ mong nàng sụp đổ, cảnh tượng mỹ lệ khác thường sắp tới.
Nhưng mà, nàng không có.
Nàng chỉ đâm móng tay thật sâu vào lòng làm tay, dùng đau đớn nhắc nhở lý trí của mình.
"Chúng ta phải tìm được Lý Triệt." Nàng thản nhiên nói.
Nử tử trước mặt hơi ngẩng đầu lên lộ ra cần cổ đẹp đẽ tinh tế, sắc mặt nàng tái nhợt dường như sắp ngất xỉu, giọng điệu nhàn nhạt giống như đang đàm luận chuyện thời tiết, nhưng ánh mắt lại kiên định đủ để rung chuyển bất kỳ thứ gì.
Lý Dục bị Lâm Lập Hạ như vậy làm cho rung động.
Hắn không biết, tương lai mình sẽ đem tất cả tình cảm nồng đậm của cả đời này, toàn bộ đều dâng tặng hết cho nữ tử trước mắt này.
Nữ tử mang ánh mắt lạnh nhạt lại vô cùng kiên định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook