Cùng Quân Ban Đầu Gặp Lại
-
Chương 9: Chúng ta trước kia gặp qua sao?
Edit: Moe (Thiên Ngọc)
Tô Hiểu Cửu từ khi tỉnh lại tới nay, vì thương trên người hành động bất tiện, hơn nữa Lục Lang Phong cũng sợ vết thương y dính nước, cho nên chuyện tẩy rửa cũng là Lục Lang Phong hỗ trợ, hai người ngay thật cũng không phải một lần hai lần.
Chuyện như vậy… Không quản bao nhiêu lần đều sẽ thẹn thùng a…
Cho nên lần này Tô Hiểu Cửu mới muốn nhân lúc Lục Lang Phong không chú ý, lén lút trước đi, cũng là tránh khỏi lại lúng túng.
Tuy rằng chỉ là Tô Hiểu Cửu đơn phương thẹn thùng, Lục Lang Phong quả thực cảm thấy là mỹ sự. Mỗi lần nhìn Tô Hiểu Cửu xấu hổ toàn thân đỏ bừng trốn ở bên dục dũng, trong lòng đều vui vẻ.
Tô Hiểu Cửu e lệ, lại thực hiếu kỳ kia dục trì lớn đến tột cùng bộ dáng ra sao, cũng muốn nhìn một chút đến cùng có bao nhiêu dễ chịu… Khí trời lành lạnh ngâm nước nóng một chút…
Cho nên y tại Lục Lang Phong nắm tay vòng qua hành lang thật dài, vòng qua từng gian phòng cũng không tránh, chỉ cúi đầu, dùng tầm mắt truy góc áo Lục Lang Phong tung bay.
Y có lúc luôn nghĩ, dù cho chỉ là vẫn luôn chờ tại bên người Lục Lang Phong như vậy, không an lòng hưởng thụ Lục Lang Phong đối với y vô tận che chở, cho dù mỗi một lần động lòng cũng giống như trộm được, đó cũng là sinh hoạt y chưa từng có đòi hỏi.
Đại thụ trong sân bị gió thổi rơi xuống vài chiếc lá khô, ở trong gió xoay tròn mấy vòng, không ngừng vung lên liền hạ xuống, đi kèm mấy thanh âm khe khẽ không dễ nghe được, cùng đất chạm vào nhau.
“A!”
Tô Hiểu Cửu bưng mũi bị đụng đau, Lục Lang Phong xoay người lại cười nói:
“Đang nghĩ cái gì, đến cũng không nhìn thấy?”
Tô Hiểu Cửu đúng lúc thu lại tâm tư bay loạn, ngẩng đầu chỉ thấy giữa gian phòng có một ao nước vuông vức, trên mặt nước phản chiếu ánh nến trong phòng. Ánh nến theo sóng nước chậm rãi tràn ra. Bốn góc bể có các pho tượng hình thú nho nhỏ cuồn cuộn không ngừng hướng dục trì đổ nước nóng.
Có lẽ là nhiệt độ hơi nước quá cao, Tô Hiểu Cửu cảm thấy nhiệt độ trên mặt đột nhiên tăng lên. Y vội vàng dùng tay chà mặt, lại không tác dụng.
“Nghĩ cái gì, cởi y phục hảo hảo ngâm, khí trời lạnh, càng phát hàn khí.”
Lục Lang Phong nhìn động tác y như tiểu hài tử, đem người hướng phía trước đẩy một cái.
Phi Nhứ ở ngoài rèm che gọi:
“Tướng quân, chủ tử, thay y phục đặt nơi này.”
Tô Hiểu Cửu nhìn ra phía ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, nhưng lại từ trong ngữ khí Phi Nhứ nghe ra chút ý tứ trêu đùa.
Phi Nhứ này, nhất định là đang cười y lúc nãy gọi nàng chuẩn bị nước nóng!
Tô Hiểu Cửu oán giận kéo vạt áo, thời điểm chờ thoát đến một cái cuối cùng y mới chú ý tới có một đạo ánh mắt trắng trợn vẫn luôn dính vào trên người mình, nơi này trừ y ra cùng Lục Lang Phong, còn có những người khác?
Người khởi xướng chẳng biết lúc nào đã ở trong dục trì, không chớp mắt nhìn y cởi y phục. Thấy y nhìn sang, còn như bình thường nhíu mày, trong mắt tựa như ánh nến nhảy lên.
Mới mẻ nhìn dáng dấp Lục Lang Phong phong lưu, Tô Hiểu Cửu chỉ cảm thấy trái tim nhảy loạn, như lập tức liền nhảy ra.
Sương mù mờ mịt chuyển động trên mặt nước, huân đến da thịt Tô Hiểu Cửu hiện ra một mảnh hồng nhạt, tóc dài rơi miễn cưỡng che khuất ngực, bán che càng làm người mơ màng.
“Trốn xa như vậy làm gì? Chẳng lẽ ta còn có thể ăn ngươi?”
Lục Lang Phong nhìn y núp ở một góc, cả người đều chìm dưới nước chỉ chừa một cái đầu, cánh tay dài duỗi một cái liền đem Tô Hiểu Cửu lôi lại đây.
Không thạo bơi Tô Hiểu Cửu sợ đến “A” một tiếng, theo bản năng nắm chặt tay Lục Lang Phong, khoảng cách hai người lập tức liền biến gần.
Y vừa ngẩng đầu liền chạm tầm mắt Lục Lang Phong, đôi mắt điểm nước làm thần trí người thoáng bị hút vào.
Tô Hiểu Cửu cắn cắn đầu lưỡi lại không làm nên chuyện gì, tâm tư như nước trong ao lay động không ngừng. Nụ hôn Lục Lang Phong liền như vậy rơi xuống trên môi của y.
Môi cùng môi ma sát, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi nô đùa. Lục Lang Phong đuổi theo đầu lưỡi Tô Hiểu Cửu không ngừng lùi bước trốn tránh, dây dưa không ngớt, sợi chỉ bạc thuận khóe miệng hạ xuống.
Nhiệt độ bốn phía phảng phất lên cao không ngừng, không khí ám muội tràn ngập trong hơi nước xua đi không được. Tô Hiểu Cửu nâng cổ, thủy châu thuận theo đường cong đẹp đẽ chậm rãi lăn xuống, cuối cùng biến mất bên trong sợi tóc hai người quấn quýt.
Da thịt dưới tay nhẵn nhụi như dương chi bạch ngọc, Lục Lang Phong từng tấc mơn trớn. Tô Hiểu Cửu bị nước nóng huân đến thần tình mơ màng, toàn bộ tâm trí đều choáng váng, vô lực dựa vào bả vai Lục Lang Phong thở dốc, dịu ngoan đến cực điểm.
Thuận eo tuyến dẻo dai, Lục Lang Phong muốn tiếp xúc xuống địa phương càng sâu. Tô Hiểu Cửu cả người run lên, như đột nhiên bị thức tỉnh chặn lại tay hắn, dùng sức đến đầu ngón tay trở nên trắng bệch, cơ hồ muốn khảm vào da thịt Lục Lang Phong.
Lục Lang Phong vốn cho là y thẹn thùng, kiên trì tìm môi Tô Hiểu Cửu chờ y thích ứng, mà Tô Hiểu Cửu lại nghiêng đầu tránh né môi của hắn, tay chân bắt đầu lung tung giãy dụa, trong miệng nhỏ giọng nỉ non chút lời mơ hồ không rõ. Lục Lang để sát vào kề sát bên miệng y mới nghe rõ y nói cái gì.
“Đừng đụng ta, đừng tới đây! Không muốn… Ta không muốn… Không được đụng ta!”
Lục Lang Phong nghe y run rẩy âm cuối, cúi đầu nhìn mới phát hiện môi y trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, lông mày gắt gao nhíu chung một chỗ, như trúng yểm thuật.
“A Cửu? A Cửu?”
Lục Lang Phong vội vàng hô vài tiếng, Tô Hiểu Cửu vẫn lung tung đá hắn, thân thể mềm nhũn lúc này càng dùng toàn bộ khí lực.
Lục Lang Phong phiền muộn lại đau lòng, trong lòng kinh ngạc không biết xảy ra chuyện gì, âm thầm suy đoán trước kia y trải qua cái gì, nhanh chóng đem người mang bao vải nhung lên, chính mình phủ thêm áo choàng liền nhanh chân ra ngoài.
“Tướng quân?”
Chờ tại ngoại thất Phi Nhứ thấy Lục Lang Phong đá môn(cửa~) đi ra, nhìn Tô Hiểu Cửu trong ngực hắn vẫn luôn lẩm bẩm cái gì liền kinh hô thành tiếng:
“Chủ tử làm sao vậy?”
Trong đầu Phi Nhứ nổi lên chút ý nghĩ kiều diễm, lại bị thần sắc nghiêm túc của Lục Lang Phong đánh tan. Nàng nhìn sự tình không đúng, cầm y phục trong tay khoát lên người Tô Hiểu Cửu, mà đột nhiên tiếp xúc nhiệt độ thấp hơn nhiều trong dục trì, Tô Hiểu Cửu lạnh đến mức run rẩy, lúc này mới như vừa tỉnh mộng chậm rãi mở mắt.
“Có khỏe không? Là ta khinh suất, xin lỗi.”
Lục Lang Phong đem chăn nhét hảo, sờ mặt Tô Hiểu Cửu, vô cùng ngưng trọng nói ra câu này.
Tô Hiểu Cửu trái lại không dễ chịu, rũ mắt nhẹ nhàng lắc đầu, Lục Lang Phong nói:
“Đừng để bị lạnh.”
Y cũng không biết chính mình là chuyện gì xảy ra, lúc đó trong đầu hiện ra một ít hình ảnh, một nam nhân… Nói cực kỳ hạ lưu, từng bước áp sát y, sắc mặt thoạt nhìn hèn mọn đến cực điểm…
“Xin lỗi…”
Y xoay người chôn trong ngực Lục Lang Phong.
Lục Lang Phong khẽ cười một tiếng, mơn trớn tóc y:
“Nói cái gì đâu? Ngươi có cái gì xin lỗi? Là lỗi của ta.”
Tô Hiểu Cửu vẫn lắc đầu, không biết làm sao biểu đạt ý nghĩ trong lòng. Y muốn nhớ lại trước đây xảy ra chuyện gì, nhưng y càng gấp, hình ảnh trong đầu càng mơ hồ, ngực như sương mù chặn lại một đoàn, ngột ngạt làm y không thở nổi.
Mà duy nhất có thể cho y một cảm giác quen thuộc, chính là người trước mắt này…
Trước khi chết liều mạng phải bắt nhánh cỏ cứu mạng, y cũng không muốn buông tay.
Chúng ta trước kia từng gặp qua sao?
Tô Hiểu Cửu đột nhiên muốn hỏi một vấn đề như vậy.
【 tiểu kịch trường 】
Lục Lang Phong: Muội muội này ta từng gặp.
Tô Hiểu Cửu: Không cho cướp lời kịch của ta!
Lục Lang Phong: Vậy ngươi lặp lại lần nữa?
Tô Hiểu Cửu: Cái này… Vị ca ca này… Ta từng gặp…
Lục Lang Phong: Mau tới trong ngực ca ca.
Tô Hiểu Cửu từ khi tỉnh lại tới nay, vì thương trên người hành động bất tiện, hơn nữa Lục Lang Phong cũng sợ vết thương y dính nước, cho nên chuyện tẩy rửa cũng là Lục Lang Phong hỗ trợ, hai người ngay thật cũng không phải một lần hai lần.
Chuyện như vậy… Không quản bao nhiêu lần đều sẽ thẹn thùng a…
Cho nên lần này Tô Hiểu Cửu mới muốn nhân lúc Lục Lang Phong không chú ý, lén lút trước đi, cũng là tránh khỏi lại lúng túng.
Tuy rằng chỉ là Tô Hiểu Cửu đơn phương thẹn thùng, Lục Lang Phong quả thực cảm thấy là mỹ sự. Mỗi lần nhìn Tô Hiểu Cửu xấu hổ toàn thân đỏ bừng trốn ở bên dục dũng, trong lòng đều vui vẻ.
Tô Hiểu Cửu e lệ, lại thực hiếu kỳ kia dục trì lớn đến tột cùng bộ dáng ra sao, cũng muốn nhìn một chút đến cùng có bao nhiêu dễ chịu… Khí trời lành lạnh ngâm nước nóng một chút…
Cho nên y tại Lục Lang Phong nắm tay vòng qua hành lang thật dài, vòng qua từng gian phòng cũng không tránh, chỉ cúi đầu, dùng tầm mắt truy góc áo Lục Lang Phong tung bay.
Y có lúc luôn nghĩ, dù cho chỉ là vẫn luôn chờ tại bên người Lục Lang Phong như vậy, không an lòng hưởng thụ Lục Lang Phong đối với y vô tận che chở, cho dù mỗi một lần động lòng cũng giống như trộm được, đó cũng là sinh hoạt y chưa từng có đòi hỏi.
Đại thụ trong sân bị gió thổi rơi xuống vài chiếc lá khô, ở trong gió xoay tròn mấy vòng, không ngừng vung lên liền hạ xuống, đi kèm mấy thanh âm khe khẽ không dễ nghe được, cùng đất chạm vào nhau.
“A!”
Tô Hiểu Cửu bưng mũi bị đụng đau, Lục Lang Phong xoay người lại cười nói:
“Đang nghĩ cái gì, đến cũng không nhìn thấy?”
Tô Hiểu Cửu đúng lúc thu lại tâm tư bay loạn, ngẩng đầu chỉ thấy giữa gian phòng có một ao nước vuông vức, trên mặt nước phản chiếu ánh nến trong phòng. Ánh nến theo sóng nước chậm rãi tràn ra. Bốn góc bể có các pho tượng hình thú nho nhỏ cuồn cuộn không ngừng hướng dục trì đổ nước nóng.
Có lẽ là nhiệt độ hơi nước quá cao, Tô Hiểu Cửu cảm thấy nhiệt độ trên mặt đột nhiên tăng lên. Y vội vàng dùng tay chà mặt, lại không tác dụng.
“Nghĩ cái gì, cởi y phục hảo hảo ngâm, khí trời lạnh, càng phát hàn khí.”
Lục Lang Phong nhìn động tác y như tiểu hài tử, đem người hướng phía trước đẩy một cái.
Phi Nhứ ở ngoài rèm che gọi:
“Tướng quân, chủ tử, thay y phục đặt nơi này.”
Tô Hiểu Cửu nhìn ra phía ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, nhưng lại từ trong ngữ khí Phi Nhứ nghe ra chút ý tứ trêu đùa.
Phi Nhứ này, nhất định là đang cười y lúc nãy gọi nàng chuẩn bị nước nóng!
Tô Hiểu Cửu oán giận kéo vạt áo, thời điểm chờ thoát đến một cái cuối cùng y mới chú ý tới có một đạo ánh mắt trắng trợn vẫn luôn dính vào trên người mình, nơi này trừ y ra cùng Lục Lang Phong, còn có những người khác?
Người khởi xướng chẳng biết lúc nào đã ở trong dục trì, không chớp mắt nhìn y cởi y phục. Thấy y nhìn sang, còn như bình thường nhíu mày, trong mắt tựa như ánh nến nhảy lên.
Mới mẻ nhìn dáng dấp Lục Lang Phong phong lưu, Tô Hiểu Cửu chỉ cảm thấy trái tim nhảy loạn, như lập tức liền nhảy ra.
Sương mù mờ mịt chuyển động trên mặt nước, huân đến da thịt Tô Hiểu Cửu hiện ra một mảnh hồng nhạt, tóc dài rơi miễn cưỡng che khuất ngực, bán che càng làm người mơ màng.
“Trốn xa như vậy làm gì? Chẳng lẽ ta còn có thể ăn ngươi?”
Lục Lang Phong nhìn y núp ở một góc, cả người đều chìm dưới nước chỉ chừa một cái đầu, cánh tay dài duỗi một cái liền đem Tô Hiểu Cửu lôi lại đây.
Không thạo bơi Tô Hiểu Cửu sợ đến “A” một tiếng, theo bản năng nắm chặt tay Lục Lang Phong, khoảng cách hai người lập tức liền biến gần.
Y vừa ngẩng đầu liền chạm tầm mắt Lục Lang Phong, đôi mắt điểm nước làm thần trí người thoáng bị hút vào.
Tô Hiểu Cửu cắn cắn đầu lưỡi lại không làm nên chuyện gì, tâm tư như nước trong ao lay động không ngừng. Nụ hôn Lục Lang Phong liền như vậy rơi xuống trên môi của y.
Môi cùng môi ma sát, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi nô đùa. Lục Lang Phong đuổi theo đầu lưỡi Tô Hiểu Cửu không ngừng lùi bước trốn tránh, dây dưa không ngớt, sợi chỉ bạc thuận khóe miệng hạ xuống.
Nhiệt độ bốn phía phảng phất lên cao không ngừng, không khí ám muội tràn ngập trong hơi nước xua đi không được. Tô Hiểu Cửu nâng cổ, thủy châu thuận theo đường cong đẹp đẽ chậm rãi lăn xuống, cuối cùng biến mất bên trong sợi tóc hai người quấn quýt.
Da thịt dưới tay nhẵn nhụi như dương chi bạch ngọc, Lục Lang Phong từng tấc mơn trớn. Tô Hiểu Cửu bị nước nóng huân đến thần tình mơ màng, toàn bộ tâm trí đều choáng váng, vô lực dựa vào bả vai Lục Lang Phong thở dốc, dịu ngoan đến cực điểm.
Thuận eo tuyến dẻo dai, Lục Lang Phong muốn tiếp xúc xuống địa phương càng sâu. Tô Hiểu Cửu cả người run lên, như đột nhiên bị thức tỉnh chặn lại tay hắn, dùng sức đến đầu ngón tay trở nên trắng bệch, cơ hồ muốn khảm vào da thịt Lục Lang Phong.
Lục Lang Phong vốn cho là y thẹn thùng, kiên trì tìm môi Tô Hiểu Cửu chờ y thích ứng, mà Tô Hiểu Cửu lại nghiêng đầu tránh né môi của hắn, tay chân bắt đầu lung tung giãy dụa, trong miệng nhỏ giọng nỉ non chút lời mơ hồ không rõ. Lục Lang để sát vào kề sát bên miệng y mới nghe rõ y nói cái gì.
“Đừng đụng ta, đừng tới đây! Không muốn… Ta không muốn… Không được đụng ta!”
Lục Lang Phong nghe y run rẩy âm cuối, cúi đầu nhìn mới phát hiện môi y trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, lông mày gắt gao nhíu chung một chỗ, như trúng yểm thuật.
“A Cửu? A Cửu?”
Lục Lang Phong vội vàng hô vài tiếng, Tô Hiểu Cửu vẫn lung tung đá hắn, thân thể mềm nhũn lúc này càng dùng toàn bộ khí lực.
Lục Lang Phong phiền muộn lại đau lòng, trong lòng kinh ngạc không biết xảy ra chuyện gì, âm thầm suy đoán trước kia y trải qua cái gì, nhanh chóng đem người mang bao vải nhung lên, chính mình phủ thêm áo choàng liền nhanh chân ra ngoài.
“Tướng quân?”
Chờ tại ngoại thất Phi Nhứ thấy Lục Lang Phong đá môn(cửa~) đi ra, nhìn Tô Hiểu Cửu trong ngực hắn vẫn luôn lẩm bẩm cái gì liền kinh hô thành tiếng:
“Chủ tử làm sao vậy?”
Trong đầu Phi Nhứ nổi lên chút ý nghĩ kiều diễm, lại bị thần sắc nghiêm túc của Lục Lang Phong đánh tan. Nàng nhìn sự tình không đúng, cầm y phục trong tay khoát lên người Tô Hiểu Cửu, mà đột nhiên tiếp xúc nhiệt độ thấp hơn nhiều trong dục trì, Tô Hiểu Cửu lạnh đến mức run rẩy, lúc này mới như vừa tỉnh mộng chậm rãi mở mắt.
“Có khỏe không? Là ta khinh suất, xin lỗi.”
Lục Lang Phong đem chăn nhét hảo, sờ mặt Tô Hiểu Cửu, vô cùng ngưng trọng nói ra câu này.
Tô Hiểu Cửu trái lại không dễ chịu, rũ mắt nhẹ nhàng lắc đầu, Lục Lang Phong nói:
“Đừng để bị lạnh.”
Y cũng không biết chính mình là chuyện gì xảy ra, lúc đó trong đầu hiện ra một ít hình ảnh, một nam nhân… Nói cực kỳ hạ lưu, từng bước áp sát y, sắc mặt thoạt nhìn hèn mọn đến cực điểm…
“Xin lỗi…”
Y xoay người chôn trong ngực Lục Lang Phong.
Lục Lang Phong khẽ cười một tiếng, mơn trớn tóc y:
“Nói cái gì đâu? Ngươi có cái gì xin lỗi? Là lỗi của ta.”
Tô Hiểu Cửu vẫn lắc đầu, không biết làm sao biểu đạt ý nghĩ trong lòng. Y muốn nhớ lại trước đây xảy ra chuyện gì, nhưng y càng gấp, hình ảnh trong đầu càng mơ hồ, ngực như sương mù chặn lại một đoàn, ngột ngạt làm y không thở nổi.
Mà duy nhất có thể cho y một cảm giác quen thuộc, chính là người trước mắt này…
Trước khi chết liều mạng phải bắt nhánh cỏ cứu mạng, y cũng không muốn buông tay.
Chúng ta trước kia từng gặp qua sao?
Tô Hiểu Cửu đột nhiên muốn hỏi một vấn đề như vậy.
【 tiểu kịch trường 】
Lục Lang Phong: Muội muội này ta từng gặp.
Tô Hiểu Cửu: Không cho cướp lời kịch của ta!
Lục Lang Phong: Vậy ngươi lặp lại lần nữa?
Tô Hiểu Cửu: Cái này… Vị ca ca này… Ta từng gặp…
Lục Lang Phong: Mau tới trong ngực ca ca.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook