Cung Phi Thượng Vị Ký
-
Chương 129
Edit: HueKhanh92
Beta: ThyAn89
Mọi chuẩn bị cho đại lễ sắc phong gần xong. Tư Thiên Giám cũng bói ra điềm lành, hiện tượng thiên văn biểu hiện Hạ Uyển Chi sẽ là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận, được trời cao che chở.
Nàng biết tin rất vừa lòng, sai Hạ Bích mang lời nhắn đi Tư Thiên Giám, nói hắn làm rất tốt, ngày sau không thể thiếu chỗ tốt cho hắn. Tư Thiên Giám nghe xong rất là thụ sủng nhược kinh. Hạ Bích vừa rời đi, nghe nói người bên Thọ Ninh Cung tới, tâm tư hắn trầm xuống, thặt sự quên mất còn có cửa ải bên phía Thái Hậu.
Thái Hậu biết được tin thì tức giận đến tái mặt, Tư Thiên Giám thật to gan, dám lường gạt bà!
Tư Thiên Giám đi vào Thọ Ninh Cung, trong lòng lo sợ bất an, đại khái hắn biết Thái Hậu kêu hắn tới có ý tứ gì. Hắn nơm nớp lo sợ hành lễ "Vi thần tham kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế."
"Hừ, Tư Thiên Giám thật to gan." Chén trà rời tay, một ly trà nóng bỏng đập tới. Tư Thiên Giám vừa nóng vừa đau, lại không dám động, chỉ biết xiết nắm tay chịu đựng, nửa cái bả vai đại khái đều phồng bọt nước, trên cổ cũng nóng rát.
"Vi thần không dám!" Tư Thiên Giám trong lòng biết rõ ràng, lại không dám nói cái gì.
"Không dám? Hay cho ngươi nói không dám, điềm lành là có ý tứ gì?" Thái Hậu chất vấn.
"Hồi bẩm Thái Hậu, Uyển Quý Phi được trời che chở, thiện tâm nhân hậu, tri thư đạt lễ, đức hạnh đầy đủ, Đại Tề có hoàng hậu như thế là phúc của quốc gia, là phúc của bá tánh. Vi thần chỉ là truyền đạt ý trời mà thôi."
"Ý trời?" Thái Hậu nhịn không được cười "Đừng tưởng rằng ai gia không biết, người bên Chiêu Hoa Cung tìm ngươi? Nữ nhân kia cho ngươi cái chỗ tốt gì mà lời ai gia nói Tư Thiên Giám đại nhân cũng không để trong lòng?"
"Thái Hậu minh giám, hết thảy vi thần đều là tuân theo ý trời, không dám có nửa điểm lừa gạt." Đi đến một bước này, từ khi hắn bắt đầu đáp ứng Uyển Quý Phi liền biết Thái Hậu bên này khó có thể đối phó. Có điều hắn vẫn quyết định đi theo Uyển Quý Phi. Thái Hậu dù lợi hại, bà cũng chỉ là Thái Hậu mà thôi, hiện giờ ở hậu cung cũng không có thực quyền.
"To gan!" Thái Hậu biến đổi sắc mặt, nói "Tư Thiên Giám cảm thấy đi theo nữ nhân kia thì ai gia không động tới ngươi được phải không?"
"Vi thần không dám." Tư Thiên Giám biết, nên đến thì sẽ đến, hắn trốn tránh không được.
"Nương nương, Tư Thiên Giám chống đối Thái Hậu, bị Thái Hậu trách phạt!" Hạ Uyển Chi đang đút cho Tứ hoàng tử uống sữa, nghe tin cũng không nói cái gì. Chờ Tứ hoàng tử ăn no, gọi bà vú tới ôm đi xuống chăm sóc.
"Thái Hậu khẳng định rất tức giận!" Nàng đắc ý cười cười "Cái hậu cung này, bà ta đã không làm chủ được nữa rồi."
"Nương nương nói phải. Chỉ cần nương nương thành Hoàng Hậu, Thái Hậu ở hậu cung càng không có địa vị, xem bà ta còn nhằm vào nương nương thế nào."
"Ừ! Lui ra đi, chút việc nhỏ như vậy Tư Thiên Giám đều ứng phó không được, lưu lại cũng không có tác dùng." Bên người nàng không cần dưỡng phế nhân.
Nếu là điềm lành, vậy không thể tốt hơn, tới hai mươi tám tháng chạp, hậu cung bận rộn một mảnh. Nàng thức dậy rất sớm, đại lễ sắc phong rất mệt mỏi. Nhưng có khả năng ngồi trên vị trí dưới một người trên vạn người, mệt một chút thì có sao.
Mũ phượng khăn quàng trên vai, nàng cúi người tiếp nhận phượng ấn cùng thánh chỉ sắc phong từ trong tay Tề Diệp, nhoẻn miệng cười với hắn, cùng hắn sóng vai đứng trước long ỷ, tiếp thu đủ loại quan lại triều bái "Hoàng Hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Dù Thái Hậu cực kì không muốn, nhưng bà vẫn phải tham dự, mặt mang mỉm cười, nhìn không ra một chút khác thường. Hạ Uyển Chi cũng làm bộ không biết gì, thân cận cung kính hành lễ với bà.
Lâm Huệ dưỡng thương gần một tháng đã khá hơn nhiều. Hạ Uyển Chi kết thúc điển lễ thì ở Chiêu Hoa Cung tiếp kiến các nàng, tiếp nhận các nàng triều bái.
Vốn dĩ nàng nên ở tại Phượng Nghi Cung, nhưng nàng không muốn. Phượng Nghi Cung dù tốt, nàng vẫn thích Chiêu Hoa Cung. Tề Diệp cũng không ép, dựa theo ý tứ nàng, làm Chiêu Hoa Cung này thành cung điện Hoàng Hậu cho nàng. Phượng Nghi Cung đóng cửa để không.
Việc này tất nhiên tạo nên không ít oanh động, đặc biệt là Thái Hậu, kêu nàng đến răn dạy vài câu. Nàng chỉ nhàn nhạt cười, nói "Nếu Hoàng Thượng đã đồng ý, thần thiếp không dám vi phạm ý tứ Hoàng Thượng. Nếu Thái Hậu không vui, có thể tìm Hoàng Thượng để nói. Nếu Hoàng Thượng đồng ý, thần thiếp không nói hai lời liền dọn vào Phượng Nghi Cung."
Thái Hậu nhìn nàng bộ dáng kiêu ngạo, sắc mặt đại biến. Hạ Uyển Chi cũng không sợ hãi, hành lễ lui về sau, đi xuống.
Đương nhiên, cuối cùng Thái Hậu vẫn không nói gì Tề Diệp, tức giận đến mức một trận phẫn hận cũng không thể làm gì. Con trai của bà, tâm đã hướng ra ngoài, bị yêu phụ kia mê hoặc đến điên cuồng rồi, làm sao còn nghe bà khuyên bảo đây.
Một ngày với bao nhiêu lễ nghi, nàng mệt đến rã rời, cũng may giữa trưa có thể nghỉ ngơi trong chốc lát. Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, nàng đều sai bà vú cẩn thận chăm nom.
Không nghĩ tới một giấc ngủ trưa này là ngủ thật sự lâu, nàng tỉnh lại liền nghe tiếng Tề Diệp đùa với Nhị hoàng tử cười khanh khách. Có vẻ hai người ý thức được nàng đang ngủ, đồng thời xuỵt một tiếng, ghé đầu vào cùng nhau rì rầm nói cái gì đó.
Nàng đứng dậy trang điểm một phen, đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng ô ô nhỏ nhẹ.Nhị hoàng tử ngồi xổm trên mặt đất, tay nhỏ mập mạp vuốt ve một khối màu trắng, lông xù xù. Hắn thường liếc mắt nhìn phụ hoàng một cái, cười vui vẻ.
Thấy nàng, hai mắt Nhị hoàng tử sáng lên, khuôn mặt nhỏ đều sinh động hẳn, nhảy dựng lên ôm lấy chân nàng. Lúc này nàng mới thấy rõ khối lông xù kia là thứ gì. Thì ra là một con chó nhỏ màu trắng. Có điều nó không giống mấy con chó nhỏ nàng từng thấy, lông nó xù hơn nhiều, xoã tung rất đáng yêu.
Nhị hoàng tử ôm chân nàng vui sướng nói "Mẫu hậu!"
"Ngoan!" Nàng cười sờ sờ mặt Nhị hoàng tử, hỏi Tề Diệp "Sao Chiêu Hoa Cung có chó con?" Nàng thật thích, sờ sờ lông chó con. Nhị hoàng tử ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay nhỏ sờ sờ theo, còn không quên phát ra tiếng cười.
Chó con còn rất nhỏ, chỉ to bằng thỏ con, giống như là mới sinh ra không lâu, có chút sợ hãi rúc rúc, phát ra tiếng ô ô nho nhỏ.
"Là Khang Ninh Vương đưa tới, nói là từ phiên quốc ở rất xa tiến cống. Chó con rất ngoan, đáng yêu, trẫm nghĩ ngươi sẽ thích liền ôm tới. Có vẻ Sách Nhi càng thích hơn!"
"Khang Ninh Vương có tâm!" Nàng sờ sờ cái đầu nhỏ, chó con rất là sợ hãi, rụt rụt đầu nhỏ ô ô kêu một tiếng. Nàng cười cười, nói "Nếu Sách Nhi thích thì giữ lại đi, thần thiếp nhìn cũng rất thích."
Buổi tối Triều Hoa cung mở tiệc, đại yến phong hậu rất là náo nhiệt, đương nhiên hôm nay Vinh Quốc Phủ cũng làm không ít chuyện. Vinh Quốc hầu gia sai người phát cháo, tặng than ở cửa phủ, hấp dẫn không ít người bần cùng xếp hàng nhận đồ, khiến cho Hạ Uyển Chi - vị Hoàng Hậu này được không ít khen ngợi.
Trên tiệc tối, nàng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Tề Diệp, nhìn lướt qua người bên dưới, bỗng có cảm giác thắng lợi. Nếu như là trước đây, làm sao cũng sẽ không nghĩ đến chính mình có thể ngồi trên cái vị trí này, mà ngày nay nàng lại làm được.
Nhìn về phía Lâm Huệ, hồi tưởng lúc trước nàng ta nói nàng ta đã là Hoàng Hậu, hiện giờ rốt cuộc nàng ta không còn cơ hội.
Lâm Huệ phát hiện ánh mắt nàng, nhìn biểu tình dào dạt đắc ý kia đâm đau hai mắt, Lâm Huệ thu hồi ánh mắt, bưng chén rượu chậm rãi uống một ngụm. Nàng cảm thấy trong lòng khó chịu, nhịn không được lại uống một ngụm, rất nhanh đã uống cạn một chén rượu. Nàng không thích uống rượu, nhưng hôm nay nàng chỉ muốn say.
Liên tiếp ba ly rượu, Thái Vi bưng bầu rượu nhíu mày "Nương nương, sẽ say mất."
"Rót!"
Thái Vi cắn cắn môi, rót một ly cho nàng, nhìn chủ tử phảng phất uống uống một hơi cạn sạch như uống nước, nàng có chút lo lắng, chậm chạp không chịu rót rượu, lại nhận một cái trừng mắt.
Lâm Huệ rất có cảm giác mượn rượu tiêu sầu. Vốn dĩ tửu lượng nàng kém, rượu quế hoa tuy rằng dịu nhẹ, nhưng cũng là rượu, uống nhiều quá cũng có thể say. Nàng bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, đong đưa lúc lắc.
Thái Vi thấy thế vội vàng đỡ nàng, nhìn nàng biểu tình ngơ ngẩn, vẻ mặt uất ức nhìn chằm chằm người trên chủ vị, Thái Vi rất lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện, sai cung nhân đỡ, nàng cẩn thận đi nói một tiếng với Hạ Bích. Hạ Bích truyền lời cho Hạ Uyển Chi.
Hạ Uyển Chi liếc mắt một cái nhìn người gương mặt đỏ ửng nhưng vẫn đang cố tự cầm bầu rượu rót vào ly, nhàn nhạt gật đầu cho phép Lâm Huệ rời đi trước, để tránh hỏng mất tâm tình tốt hôm nay.
Thái Vi đoạt lấy chén rượu tròn tay Lâm Huệ, Lâm Huệ bất mãn lớn tiếng quát lớn "To gan!"
Thanh âm đột ngột khiến cho mọi người chú ý. Lâm Huệ lại không hề biết, bưng chén rượu cười hì hì đi về phía Hạ Uyển Chi "Chúc mừng... Chúc mừng ngươi, Uyển tỷ tỷ. Ngươi được... Thứ ngươi muốn đều đã đạt được. Ngươi hiện tại, hiện tại là Hoàng Hậu..." Nói xong lời cuối cùng, nàng khóc.
Hạ Uyển Chi nhíu mày, Tề Diệp không vui, nói "Huệ Phi say rồi, người đâu, đỡ đi xuống giúp nàng ta tỉnh rượu!"
"Thần thiếp không có say!" Lâm Huệ phất tay cung nhân, nói "Hoàng Thượng, thần thiếp không có say, vì sao Hoàng Thượng không..." Lời nói còn chưa nói xong, Thái Vi vội vàng che lại miệng nàng không cho nàng lên tiếng, vội vàng hành lễ cáo lui. Lâm Huệ trừng mắt nhìn Tề Diệp, hình như có muôn ngàn lời muốn nói.
"Huệ Phi quá không đúng mực!" Tề Diệp không vui nói một câu.
"Đại khái là vì thần thiếp mà vui vẻ, Hoàng Thượng cũng đừng trách tội nàng ấy." Hạ Uyển Chi đỡ lời cho Lâm Huệ, ở trong lòng hắn giành được hảo cảm.
Quả nhiên, Tề Diệp rất thích, vươn tay về phía nàng. Có cái bàn chống đỡ, người bên dưới căn bản nhìn không thấy, nàng mỉm cười vươn tay, nói "Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng hậu ái!"
"Đây là Uyển Nhi nên được." Hắn cười cười, bắt lấy tay nàng nhéo nhéo rồi mới buông ra.
Ra khỏi Triều Hoa cung Thái Vi mới buông tay, còn chưa phản ứng lại đã bị tát một bạt tai, Lâm Huệ giận dữ "To gan, ai cho ngươi lá gan đó?"
"Nương nương, nô tỳ biết dĩ hạ phạm thượng là tội lớn, nhưng nô tỳ không như vậy thì nương nương liền gây ra đại họa." Thái Vi bụm mặt thành khẩn nói.
Bị gió lạnh thổi qua, Lâm Huệ cũng thanh tỉnh không ít, lúc này nàng mới nhớ tới vừa rồi nàng nói cái gì, âm thầm kinh hãi. Nếu thật sự nói lời đại nghịch bất đạo, vị trí Huệ Phi này của nàng sao có thể ngồi tiếp được?
"Không cần đi theo!" Lâm Huệ cảm thấy đau đầu, ngăn lại Thái Vi đi theo. Nàng đi loanh quanh một chút, nàng muốn một mình an tĩnh trong chốc lát.
Thái Vi theo sau, bị nàng trừng mắt liếc một cái, không có biện pháp, chỉ có thể nhét đèn lồng nhét vào trong tay nàng "Nương nương trở về sớm chút!"
Xung quanh Triều Hoa cung nàng đều rất quen thuộc, đi tới đi lui, nghe một mùi hương nhàn nhạt. Nàng tiến vào Mai viên. Ban đêm Mai viên rất quạnh quẽ, hoa mai lẻ loi nở rộ, không người thưởng thức. Nàng nhìn trong chốc lát, cảm thấy mình chính là hoa mai không ai hỏi thăm này. Cho dù tâm cao khí ngạo, lại vĩnh viễn không chiếm được thứ mình muốn, cả hài tử đều giữ không nổi, thù cũng trả không được.
Nghĩ vậy, vứt đèn lồng, nàng ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết. Mai viên thực an tĩnh, người trong cung đều ở Triều Hoa các, căn bản không cần lo lắng sẽ có người tới chỗ này.
Không biết khóc bao lâu, trên người ấm áp, nàng ngơ ngẩn ngẩng đầu, nhìn người đứng ở phía sau, mang theo đèn lồng, nhất thời không phản ứng kịp.
Khang Ninh Vương nhìn nàng hai mắt đẫm lệ mờ mịt, nhịn không được cười nhạo "Huệ Phi nương nương thật đúng là làm người khác ngạc nhiên. Trong lúc mọi người vui mừng, ngươi lại tránh ở nơi này khóc thút thít, xem ra bổn vương xuất hiện không đúng thời điểm!"
"Ngươi tới cười nhạo ta sao?" Lâm Huệ lau nước mắt, ném đến khoác ở trên người ra, nói "Cứ tưởng rằng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, hiện giờ xem ra cũng chỉ là như thế. Ta nói rồi, không muốn thấy nữ nhân kia, vì sao ngày ấy không bắn nàng ta?"
"Có vẻ Huệ Phi nương nương không rõ, ta chính là Vương gia, không phải nô tài của ngươi. Bổn vương dựa vào cái gì mà phải nghe theo ngươi sai phái?" Khang Ninh Vương cười nhạo.
Lâm Huệ nghẹn lời, oán hận trừng mắt hắn, nửa buổi, nói "Nếu Hoàng Thượng biết mũi tên kia là Khang Ninh Vương an bài, nói vậy Khang Ninh Vương cũng không đứng được ở nơi này đâu?"
"Ngươi uy hiếp bổn vương?" Khang Ninh Vương nhướng mày, nhéo cằm nàng khiến nàng nhìn chính mình, nói "Đây là Huệ Phi qua cầu rút ván sao? Có điều bổn vương không sợ. Dù ngươi nói cho Hoàng Thượng, bổn vương cũng có thể kéo ngươi xuống nước..." Hắn ghé vào bên tai nàng, khí nóng phun ở bên tai nàng, nói "Hơn nữa, nếu Hoàng Thượng biết Huệ Phi cùng bổn vương âm thầm lui tới, chỉ sợ Lâm gia cũng không yên ổn. Nếu Huệ Phi không để bụng, cứ thử xem."
"Đê tiện!" Lâm Huệ tức giận đến đá hắn một cái.
Khang Ninh Vương tựa hồ không hề đau đớn, nâng cằm nàng, cúi đầu. Dưới tuyết trắng, khuôn mặt nàng mông lung, hương rượu nhàn nhạt, trong lòng vừa động, nhịn không được cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại.
Lâm Huệ kinh sợ, nhất thời quên phản ứng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi của hắn cạy khớp hàm mình ra, đảo loạn suy nghĩ nàng. Cảm giác thực kỳ diệu, ấm áp kéo dài...
Thẳng đến khi tay hắn đặt ở trước ngực, Lâm Huệ mới giật mình tỉnh lại, mạnh mẽ đẩy hắn "To gan, ta chính là nữ nhân của Hoàng Thượng!"
"Bổn vương biết!" Khang Ninh Vương nhếch miệng cười, có vẻ còn lưu luyến dư vị, nói "Huệ Phi thật đúng là trúc trắc, chỉ bằng biểu hiện này của ngươi. Khó trách Hoàng Thượng không thích, bổn vương cũng không thích!"
Nhìn người rời đi, Lâm Huệ vừa tức vừa bực, rồi lại bất lực. Mà nàng để ý nhất chính là nàng thật sự khiến người không thích sao? Người trong cung đều nói Hạ Uyển Chi có thể giữ Hoàng Thượng, cũng không phải do khuôn mặt, mà là biểu hiện ở trên giường. Chẳng lẽ thật sự là như thế?
Yến hội tan đi, Tề Diệp uống nhiều mấy chén, Hạ Uyển Chi đỡ hắn ngồi xuống, tiếp nhận canh giải rượu cho hắn uống. Tề Diệp cười lắc đầu, hơi hơi há mồm nhìn nàng, trước kia nhìn nàng đút cho Nhị hoàng tử ăn hắn liền rất hâm mộ, lúc này đại khái uống xong rượu, lộ ra thật tình, hy vọng nàng đút chính mình.
Hạ Uyển Chi hiểu ý dở khóc dở cười, lại vẫn cầm cái muỗng tự mình đút hắn uống canh giải rượu. Hắn uống mà cảm thấy mỹ mãn. Hết một chén canh giải rượu, nàng cầm khăn tay lau chùi khóe miệng cho hắn, phân phó Hạ Bích chuẩn bị nước ấm.
Tề Diệp lôi kéo tay nàng để nàng ngồi ở trên đùi, gối đầu lên trên vai nàng, nhẹ giọng hỏi "Mệt mỏi không?"
"Có một chút! Nhưng rất vui!" Nàng nói thẳng không cố kỵ "Thần thiếp không nghĩ tới có một ngày sẽ ngồi vào vị trí Hoàng Hậu, đến bây giờ đều cảm thấy đang nằm mơ."
"Vậy sao?" Hắn cười cười, tiến lại gần ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, tinh tế nhấm nháp, triền miên day dứt. Nàng cúi đầu đáp lại, cuốn đầu lưỡi của hắn mút mát.hắn cười cười, nâng đầu nnàg gia tăng lực hôn.
Không biết qua bao lâu, hai người đều có chút thở hổn hển. Hắn buông nàng ra, vỗ về gương mặt tinh tế phiếm hồng, cười hỏi "Vẫn là mộng sao?"
Nàng cười gật gật đầu.
Hắn lại cười lần nữa, ôm mặt nàng trằn trọc hôn mút, như là muốn đem nàng nuốt vào. Nàng chịu không nổi đẩy đẩy hắn xin khoan dung nói "Không phải mộng, không phải mộng, Hoàng Thượng tha thần thiếp đi!"
"Thế này còn kém hơn rất nhiều, đừng suy nghĩ linh tinh. Trong lòng trẫm có ngươi, đời này, vị trí Hoàng Hậu, trừ ngươi ra sẽ không có người khác." Hắn hứa hẹn.
Nếu thật là như vậy, còn có cái gì khiến nàng để ý nữa. Lâm Huệ sớm đã không phải đối thủ của nàng. Hiện giờ nàng chỉ cần dạy dỗ tốt hài tử, làm mẫu nghi thiên hạ, chủ nhân hậu cung!
Beta: ThyAn89
Mọi chuẩn bị cho đại lễ sắc phong gần xong. Tư Thiên Giám cũng bói ra điềm lành, hiện tượng thiên văn biểu hiện Hạ Uyển Chi sẽ là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận, được trời cao che chở.
Nàng biết tin rất vừa lòng, sai Hạ Bích mang lời nhắn đi Tư Thiên Giám, nói hắn làm rất tốt, ngày sau không thể thiếu chỗ tốt cho hắn. Tư Thiên Giám nghe xong rất là thụ sủng nhược kinh. Hạ Bích vừa rời đi, nghe nói người bên Thọ Ninh Cung tới, tâm tư hắn trầm xuống, thặt sự quên mất còn có cửa ải bên phía Thái Hậu.
Thái Hậu biết được tin thì tức giận đến tái mặt, Tư Thiên Giám thật to gan, dám lường gạt bà!
Tư Thiên Giám đi vào Thọ Ninh Cung, trong lòng lo sợ bất an, đại khái hắn biết Thái Hậu kêu hắn tới có ý tứ gì. Hắn nơm nớp lo sợ hành lễ "Vi thần tham kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế."
"Hừ, Tư Thiên Giám thật to gan." Chén trà rời tay, một ly trà nóng bỏng đập tới. Tư Thiên Giám vừa nóng vừa đau, lại không dám động, chỉ biết xiết nắm tay chịu đựng, nửa cái bả vai đại khái đều phồng bọt nước, trên cổ cũng nóng rát.
"Vi thần không dám!" Tư Thiên Giám trong lòng biết rõ ràng, lại không dám nói cái gì.
"Không dám? Hay cho ngươi nói không dám, điềm lành là có ý tứ gì?" Thái Hậu chất vấn.
"Hồi bẩm Thái Hậu, Uyển Quý Phi được trời che chở, thiện tâm nhân hậu, tri thư đạt lễ, đức hạnh đầy đủ, Đại Tề có hoàng hậu như thế là phúc của quốc gia, là phúc của bá tánh. Vi thần chỉ là truyền đạt ý trời mà thôi."
"Ý trời?" Thái Hậu nhịn không được cười "Đừng tưởng rằng ai gia không biết, người bên Chiêu Hoa Cung tìm ngươi? Nữ nhân kia cho ngươi cái chỗ tốt gì mà lời ai gia nói Tư Thiên Giám đại nhân cũng không để trong lòng?"
"Thái Hậu minh giám, hết thảy vi thần đều là tuân theo ý trời, không dám có nửa điểm lừa gạt." Đi đến một bước này, từ khi hắn bắt đầu đáp ứng Uyển Quý Phi liền biết Thái Hậu bên này khó có thể đối phó. Có điều hắn vẫn quyết định đi theo Uyển Quý Phi. Thái Hậu dù lợi hại, bà cũng chỉ là Thái Hậu mà thôi, hiện giờ ở hậu cung cũng không có thực quyền.
"To gan!" Thái Hậu biến đổi sắc mặt, nói "Tư Thiên Giám cảm thấy đi theo nữ nhân kia thì ai gia không động tới ngươi được phải không?"
"Vi thần không dám." Tư Thiên Giám biết, nên đến thì sẽ đến, hắn trốn tránh không được.
"Nương nương, Tư Thiên Giám chống đối Thái Hậu, bị Thái Hậu trách phạt!" Hạ Uyển Chi đang đút cho Tứ hoàng tử uống sữa, nghe tin cũng không nói cái gì. Chờ Tứ hoàng tử ăn no, gọi bà vú tới ôm đi xuống chăm sóc.
"Thái Hậu khẳng định rất tức giận!" Nàng đắc ý cười cười "Cái hậu cung này, bà ta đã không làm chủ được nữa rồi."
"Nương nương nói phải. Chỉ cần nương nương thành Hoàng Hậu, Thái Hậu ở hậu cung càng không có địa vị, xem bà ta còn nhằm vào nương nương thế nào."
"Ừ! Lui ra đi, chút việc nhỏ như vậy Tư Thiên Giám đều ứng phó không được, lưu lại cũng không có tác dùng." Bên người nàng không cần dưỡng phế nhân.
Nếu là điềm lành, vậy không thể tốt hơn, tới hai mươi tám tháng chạp, hậu cung bận rộn một mảnh. Nàng thức dậy rất sớm, đại lễ sắc phong rất mệt mỏi. Nhưng có khả năng ngồi trên vị trí dưới một người trên vạn người, mệt một chút thì có sao.
Mũ phượng khăn quàng trên vai, nàng cúi người tiếp nhận phượng ấn cùng thánh chỉ sắc phong từ trong tay Tề Diệp, nhoẻn miệng cười với hắn, cùng hắn sóng vai đứng trước long ỷ, tiếp thu đủ loại quan lại triều bái "Hoàng Hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Dù Thái Hậu cực kì không muốn, nhưng bà vẫn phải tham dự, mặt mang mỉm cười, nhìn không ra một chút khác thường. Hạ Uyển Chi cũng làm bộ không biết gì, thân cận cung kính hành lễ với bà.
Lâm Huệ dưỡng thương gần một tháng đã khá hơn nhiều. Hạ Uyển Chi kết thúc điển lễ thì ở Chiêu Hoa Cung tiếp kiến các nàng, tiếp nhận các nàng triều bái.
Vốn dĩ nàng nên ở tại Phượng Nghi Cung, nhưng nàng không muốn. Phượng Nghi Cung dù tốt, nàng vẫn thích Chiêu Hoa Cung. Tề Diệp cũng không ép, dựa theo ý tứ nàng, làm Chiêu Hoa Cung này thành cung điện Hoàng Hậu cho nàng. Phượng Nghi Cung đóng cửa để không.
Việc này tất nhiên tạo nên không ít oanh động, đặc biệt là Thái Hậu, kêu nàng đến răn dạy vài câu. Nàng chỉ nhàn nhạt cười, nói "Nếu Hoàng Thượng đã đồng ý, thần thiếp không dám vi phạm ý tứ Hoàng Thượng. Nếu Thái Hậu không vui, có thể tìm Hoàng Thượng để nói. Nếu Hoàng Thượng đồng ý, thần thiếp không nói hai lời liền dọn vào Phượng Nghi Cung."
Thái Hậu nhìn nàng bộ dáng kiêu ngạo, sắc mặt đại biến. Hạ Uyển Chi cũng không sợ hãi, hành lễ lui về sau, đi xuống.
Đương nhiên, cuối cùng Thái Hậu vẫn không nói gì Tề Diệp, tức giận đến mức một trận phẫn hận cũng không thể làm gì. Con trai của bà, tâm đã hướng ra ngoài, bị yêu phụ kia mê hoặc đến điên cuồng rồi, làm sao còn nghe bà khuyên bảo đây.
Một ngày với bao nhiêu lễ nghi, nàng mệt đến rã rời, cũng may giữa trưa có thể nghỉ ngơi trong chốc lát. Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, nàng đều sai bà vú cẩn thận chăm nom.
Không nghĩ tới một giấc ngủ trưa này là ngủ thật sự lâu, nàng tỉnh lại liền nghe tiếng Tề Diệp đùa với Nhị hoàng tử cười khanh khách. Có vẻ hai người ý thức được nàng đang ngủ, đồng thời xuỵt một tiếng, ghé đầu vào cùng nhau rì rầm nói cái gì đó.
Nàng đứng dậy trang điểm một phen, đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng ô ô nhỏ nhẹ.Nhị hoàng tử ngồi xổm trên mặt đất, tay nhỏ mập mạp vuốt ve một khối màu trắng, lông xù xù. Hắn thường liếc mắt nhìn phụ hoàng một cái, cười vui vẻ.
Thấy nàng, hai mắt Nhị hoàng tử sáng lên, khuôn mặt nhỏ đều sinh động hẳn, nhảy dựng lên ôm lấy chân nàng. Lúc này nàng mới thấy rõ khối lông xù kia là thứ gì. Thì ra là một con chó nhỏ màu trắng. Có điều nó không giống mấy con chó nhỏ nàng từng thấy, lông nó xù hơn nhiều, xoã tung rất đáng yêu.
Nhị hoàng tử ôm chân nàng vui sướng nói "Mẫu hậu!"
"Ngoan!" Nàng cười sờ sờ mặt Nhị hoàng tử, hỏi Tề Diệp "Sao Chiêu Hoa Cung có chó con?" Nàng thật thích, sờ sờ lông chó con. Nhị hoàng tử ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay nhỏ sờ sờ theo, còn không quên phát ra tiếng cười.
Chó con còn rất nhỏ, chỉ to bằng thỏ con, giống như là mới sinh ra không lâu, có chút sợ hãi rúc rúc, phát ra tiếng ô ô nho nhỏ.
"Là Khang Ninh Vương đưa tới, nói là từ phiên quốc ở rất xa tiến cống. Chó con rất ngoan, đáng yêu, trẫm nghĩ ngươi sẽ thích liền ôm tới. Có vẻ Sách Nhi càng thích hơn!"
"Khang Ninh Vương có tâm!" Nàng sờ sờ cái đầu nhỏ, chó con rất là sợ hãi, rụt rụt đầu nhỏ ô ô kêu một tiếng. Nàng cười cười, nói "Nếu Sách Nhi thích thì giữ lại đi, thần thiếp nhìn cũng rất thích."
Buổi tối Triều Hoa cung mở tiệc, đại yến phong hậu rất là náo nhiệt, đương nhiên hôm nay Vinh Quốc Phủ cũng làm không ít chuyện. Vinh Quốc hầu gia sai người phát cháo, tặng than ở cửa phủ, hấp dẫn không ít người bần cùng xếp hàng nhận đồ, khiến cho Hạ Uyển Chi - vị Hoàng Hậu này được không ít khen ngợi.
Trên tiệc tối, nàng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Tề Diệp, nhìn lướt qua người bên dưới, bỗng có cảm giác thắng lợi. Nếu như là trước đây, làm sao cũng sẽ không nghĩ đến chính mình có thể ngồi trên cái vị trí này, mà ngày nay nàng lại làm được.
Nhìn về phía Lâm Huệ, hồi tưởng lúc trước nàng ta nói nàng ta đã là Hoàng Hậu, hiện giờ rốt cuộc nàng ta không còn cơ hội.
Lâm Huệ phát hiện ánh mắt nàng, nhìn biểu tình dào dạt đắc ý kia đâm đau hai mắt, Lâm Huệ thu hồi ánh mắt, bưng chén rượu chậm rãi uống một ngụm. Nàng cảm thấy trong lòng khó chịu, nhịn không được lại uống một ngụm, rất nhanh đã uống cạn một chén rượu. Nàng không thích uống rượu, nhưng hôm nay nàng chỉ muốn say.
Liên tiếp ba ly rượu, Thái Vi bưng bầu rượu nhíu mày "Nương nương, sẽ say mất."
"Rót!"
Thái Vi cắn cắn môi, rót một ly cho nàng, nhìn chủ tử phảng phất uống uống một hơi cạn sạch như uống nước, nàng có chút lo lắng, chậm chạp không chịu rót rượu, lại nhận một cái trừng mắt.
Lâm Huệ rất có cảm giác mượn rượu tiêu sầu. Vốn dĩ tửu lượng nàng kém, rượu quế hoa tuy rằng dịu nhẹ, nhưng cũng là rượu, uống nhiều quá cũng có thể say. Nàng bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, đong đưa lúc lắc.
Thái Vi thấy thế vội vàng đỡ nàng, nhìn nàng biểu tình ngơ ngẩn, vẻ mặt uất ức nhìn chằm chằm người trên chủ vị, Thái Vi rất lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện, sai cung nhân đỡ, nàng cẩn thận đi nói một tiếng với Hạ Bích. Hạ Bích truyền lời cho Hạ Uyển Chi.
Hạ Uyển Chi liếc mắt một cái nhìn người gương mặt đỏ ửng nhưng vẫn đang cố tự cầm bầu rượu rót vào ly, nhàn nhạt gật đầu cho phép Lâm Huệ rời đi trước, để tránh hỏng mất tâm tình tốt hôm nay.
Thái Vi đoạt lấy chén rượu tròn tay Lâm Huệ, Lâm Huệ bất mãn lớn tiếng quát lớn "To gan!"
Thanh âm đột ngột khiến cho mọi người chú ý. Lâm Huệ lại không hề biết, bưng chén rượu cười hì hì đi về phía Hạ Uyển Chi "Chúc mừng... Chúc mừng ngươi, Uyển tỷ tỷ. Ngươi được... Thứ ngươi muốn đều đã đạt được. Ngươi hiện tại, hiện tại là Hoàng Hậu..." Nói xong lời cuối cùng, nàng khóc.
Hạ Uyển Chi nhíu mày, Tề Diệp không vui, nói "Huệ Phi say rồi, người đâu, đỡ đi xuống giúp nàng ta tỉnh rượu!"
"Thần thiếp không có say!" Lâm Huệ phất tay cung nhân, nói "Hoàng Thượng, thần thiếp không có say, vì sao Hoàng Thượng không..." Lời nói còn chưa nói xong, Thái Vi vội vàng che lại miệng nàng không cho nàng lên tiếng, vội vàng hành lễ cáo lui. Lâm Huệ trừng mắt nhìn Tề Diệp, hình như có muôn ngàn lời muốn nói.
"Huệ Phi quá không đúng mực!" Tề Diệp không vui nói một câu.
"Đại khái là vì thần thiếp mà vui vẻ, Hoàng Thượng cũng đừng trách tội nàng ấy." Hạ Uyển Chi đỡ lời cho Lâm Huệ, ở trong lòng hắn giành được hảo cảm.
Quả nhiên, Tề Diệp rất thích, vươn tay về phía nàng. Có cái bàn chống đỡ, người bên dưới căn bản nhìn không thấy, nàng mỉm cười vươn tay, nói "Thần thiếp đa tạ Hoàng Thượng hậu ái!"
"Đây là Uyển Nhi nên được." Hắn cười cười, bắt lấy tay nàng nhéo nhéo rồi mới buông ra.
Ra khỏi Triều Hoa cung Thái Vi mới buông tay, còn chưa phản ứng lại đã bị tát một bạt tai, Lâm Huệ giận dữ "To gan, ai cho ngươi lá gan đó?"
"Nương nương, nô tỳ biết dĩ hạ phạm thượng là tội lớn, nhưng nô tỳ không như vậy thì nương nương liền gây ra đại họa." Thái Vi bụm mặt thành khẩn nói.
Bị gió lạnh thổi qua, Lâm Huệ cũng thanh tỉnh không ít, lúc này nàng mới nhớ tới vừa rồi nàng nói cái gì, âm thầm kinh hãi. Nếu thật sự nói lời đại nghịch bất đạo, vị trí Huệ Phi này của nàng sao có thể ngồi tiếp được?
"Không cần đi theo!" Lâm Huệ cảm thấy đau đầu, ngăn lại Thái Vi đi theo. Nàng đi loanh quanh một chút, nàng muốn một mình an tĩnh trong chốc lát.
Thái Vi theo sau, bị nàng trừng mắt liếc một cái, không có biện pháp, chỉ có thể nhét đèn lồng nhét vào trong tay nàng "Nương nương trở về sớm chút!"
Xung quanh Triều Hoa cung nàng đều rất quen thuộc, đi tới đi lui, nghe một mùi hương nhàn nhạt. Nàng tiến vào Mai viên. Ban đêm Mai viên rất quạnh quẽ, hoa mai lẻ loi nở rộ, không người thưởng thức. Nàng nhìn trong chốc lát, cảm thấy mình chính là hoa mai không ai hỏi thăm này. Cho dù tâm cao khí ngạo, lại vĩnh viễn không chiếm được thứ mình muốn, cả hài tử đều giữ không nổi, thù cũng trả không được.
Nghĩ vậy, vứt đèn lồng, nàng ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết. Mai viên thực an tĩnh, người trong cung đều ở Triều Hoa các, căn bản không cần lo lắng sẽ có người tới chỗ này.
Không biết khóc bao lâu, trên người ấm áp, nàng ngơ ngẩn ngẩng đầu, nhìn người đứng ở phía sau, mang theo đèn lồng, nhất thời không phản ứng kịp.
Khang Ninh Vương nhìn nàng hai mắt đẫm lệ mờ mịt, nhịn không được cười nhạo "Huệ Phi nương nương thật đúng là làm người khác ngạc nhiên. Trong lúc mọi người vui mừng, ngươi lại tránh ở nơi này khóc thút thít, xem ra bổn vương xuất hiện không đúng thời điểm!"
"Ngươi tới cười nhạo ta sao?" Lâm Huệ lau nước mắt, ném đến khoác ở trên người ra, nói "Cứ tưởng rằng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, hiện giờ xem ra cũng chỉ là như thế. Ta nói rồi, không muốn thấy nữ nhân kia, vì sao ngày ấy không bắn nàng ta?"
"Có vẻ Huệ Phi nương nương không rõ, ta chính là Vương gia, không phải nô tài của ngươi. Bổn vương dựa vào cái gì mà phải nghe theo ngươi sai phái?" Khang Ninh Vương cười nhạo.
Lâm Huệ nghẹn lời, oán hận trừng mắt hắn, nửa buổi, nói "Nếu Hoàng Thượng biết mũi tên kia là Khang Ninh Vương an bài, nói vậy Khang Ninh Vương cũng không đứng được ở nơi này đâu?"
"Ngươi uy hiếp bổn vương?" Khang Ninh Vương nhướng mày, nhéo cằm nàng khiến nàng nhìn chính mình, nói "Đây là Huệ Phi qua cầu rút ván sao? Có điều bổn vương không sợ. Dù ngươi nói cho Hoàng Thượng, bổn vương cũng có thể kéo ngươi xuống nước..." Hắn ghé vào bên tai nàng, khí nóng phun ở bên tai nàng, nói "Hơn nữa, nếu Hoàng Thượng biết Huệ Phi cùng bổn vương âm thầm lui tới, chỉ sợ Lâm gia cũng không yên ổn. Nếu Huệ Phi không để bụng, cứ thử xem."
"Đê tiện!" Lâm Huệ tức giận đến đá hắn một cái.
Khang Ninh Vương tựa hồ không hề đau đớn, nâng cằm nàng, cúi đầu. Dưới tuyết trắng, khuôn mặt nàng mông lung, hương rượu nhàn nhạt, trong lòng vừa động, nhịn không được cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại.
Lâm Huệ kinh sợ, nhất thời quên phản ứng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi của hắn cạy khớp hàm mình ra, đảo loạn suy nghĩ nàng. Cảm giác thực kỳ diệu, ấm áp kéo dài...
Thẳng đến khi tay hắn đặt ở trước ngực, Lâm Huệ mới giật mình tỉnh lại, mạnh mẽ đẩy hắn "To gan, ta chính là nữ nhân của Hoàng Thượng!"
"Bổn vương biết!" Khang Ninh Vương nhếch miệng cười, có vẻ còn lưu luyến dư vị, nói "Huệ Phi thật đúng là trúc trắc, chỉ bằng biểu hiện này của ngươi. Khó trách Hoàng Thượng không thích, bổn vương cũng không thích!"
Nhìn người rời đi, Lâm Huệ vừa tức vừa bực, rồi lại bất lực. Mà nàng để ý nhất chính là nàng thật sự khiến người không thích sao? Người trong cung đều nói Hạ Uyển Chi có thể giữ Hoàng Thượng, cũng không phải do khuôn mặt, mà là biểu hiện ở trên giường. Chẳng lẽ thật sự là như thế?
Yến hội tan đi, Tề Diệp uống nhiều mấy chén, Hạ Uyển Chi đỡ hắn ngồi xuống, tiếp nhận canh giải rượu cho hắn uống. Tề Diệp cười lắc đầu, hơi hơi há mồm nhìn nàng, trước kia nhìn nàng đút cho Nhị hoàng tử ăn hắn liền rất hâm mộ, lúc này đại khái uống xong rượu, lộ ra thật tình, hy vọng nàng đút chính mình.
Hạ Uyển Chi hiểu ý dở khóc dở cười, lại vẫn cầm cái muỗng tự mình đút hắn uống canh giải rượu. Hắn uống mà cảm thấy mỹ mãn. Hết một chén canh giải rượu, nàng cầm khăn tay lau chùi khóe miệng cho hắn, phân phó Hạ Bích chuẩn bị nước ấm.
Tề Diệp lôi kéo tay nàng để nàng ngồi ở trên đùi, gối đầu lên trên vai nàng, nhẹ giọng hỏi "Mệt mỏi không?"
"Có một chút! Nhưng rất vui!" Nàng nói thẳng không cố kỵ "Thần thiếp không nghĩ tới có một ngày sẽ ngồi vào vị trí Hoàng Hậu, đến bây giờ đều cảm thấy đang nằm mơ."
"Vậy sao?" Hắn cười cười, tiến lại gần ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, tinh tế nhấm nháp, triền miên day dứt. Nàng cúi đầu đáp lại, cuốn đầu lưỡi của hắn mút mát.hắn cười cười, nâng đầu nnàg gia tăng lực hôn.
Không biết qua bao lâu, hai người đều có chút thở hổn hển. Hắn buông nàng ra, vỗ về gương mặt tinh tế phiếm hồng, cười hỏi "Vẫn là mộng sao?"
Nàng cười gật gật đầu.
Hắn lại cười lần nữa, ôm mặt nàng trằn trọc hôn mút, như là muốn đem nàng nuốt vào. Nàng chịu không nổi đẩy đẩy hắn xin khoan dung nói "Không phải mộng, không phải mộng, Hoàng Thượng tha thần thiếp đi!"
"Thế này còn kém hơn rất nhiều, đừng suy nghĩ linh tinh. Trong lòng trẫm có ngươi, đời này, vị trí Hoàng Hậu, trừ ngươi ra sẽ không có người khác." Hắn hứa hẹn.
Nếu thật là như vậy, còn có cái gì khiến nàng để ý nữa. Lâm Huệ sớm đã không phải đối thủ của nàng. Hiện giờ nàng chỉ cần dạy dỗ tốt hài tử, làm mẫu nghi thiên hạ, chủ nhân hậu cung!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook