Cung Nữ Cấp Thấp
-
Quyển 1 - Chương 5: Thiên mệnh do người định
Trong xe ngựa, Nạp Lan Lạc nằm rất ưu nhã , thật giống như con mèo lười biếng nhưng cao quý, không bị phiền não bởi bụi trần, mà Thu Nguyệt Khê, bởi
vì đường núi lắc lư, nên nàng ở trong xe cũng bị lung la lung lay đến
nỗi sắp ngất, run lên run xuống, cuối cùng nhịn không nổi đành hướng a
Lực ngoài xe nói lớn, "Ngươi đánh xe ngạo mạng, lại lắc lư như vậy, tiểu thư ta ở trong xe muốn tiểu ra quần rồi đây này..."
A Lực bên ngoài xe thật không còn lời gì để nói, vừa rồi không phải chính tiểu thư nói hắn phải đi thật nhanh sao? Aiz...
Nạp Lan Lạc cũng không mở lời, nhưng ánh mắt đầy ý cười, hắn biết rõ nàng là tiểu thư gia đình danh gia, nhưng lại nói năng thô tục như vậy, thật là...có phong cách riêng a!
Thu Nguyệt Khê nhìn hắn một bộ dạng tao nhã mà hưởng thụ nên có chút nộ khí, dùng chân đá đá hắn, "Này, ngươi đừng ngủ, đường xá xa như vậy, chúng ta nói chuyện đi, được không?"
Nạp Lan Lạc vẫn nhắm mắt như cũ nhưng mở miệng hỏi, "Ngươi tên gì?"
"Thu Nguyệt Khê, cô nương ta chính là nhị tiểu thư Thu gia. Ở Tần Hoài này, có thể nói là sấm bên lỗ tai heo a, còn ngươi?'
Như sấm bên lỗ tai heo? Đầu heo sao? Aiz, đây cũng không phải trọng điểm gì...
"Nha, ta đây sao lại đần như vậy chứ, tới bây giờ vẫn không biết tên ngươi là gì?"
Hắn nhẹ giọng nói, "Nạp Lan Lạc"
Thu Nguyệt Khê gật đầu ứng phó, tên này lại có họ kép, càng khẳng định được là người có tiền á.
Nạp Lan Lạc đột nhiên mở mắt ra nói, "Ngươi không nhớ ta sao?"
Thu Nguyệt Khê nghi ngờ nói, "Ta trước kia có khi dễ qua ngươi sao? Cho nên bây giờ ngươi mới tìm ta báo thù?"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc giật giật, ngờ đâu nàng lại lầm bầm nói tiếp, "Cũng đúng thôi, toàn bộ Tần Hoài này, ai vừa nghe đến đại danh của cô nương ta đều hận không thể bóp chết ta, đương nhiên, đây cũng là do phụ thân của ta thường xuyên nói. Nhưng cô nương ta trời sinh tính tình tiêu sái, thích làm cái gì thì làm cái đó, những thứ cô nương thường ngày cổng trước bước không ra, cổng sau nhào không tới đều trơ trẽn mà đố kị ta!"
Suy nghĩ một hồi lâu, nàng lại bổ sung, "Cho nên, bổn cô nương cũng chưa từng quan tâm tới cái danh tiếng gì đó. Hơn nữa, danh tiếng rốt cuộc là cái gì chứ? Bất quá, chỉ là tiếng tăm vang dội thôi, cứ để cho bọn họ đồn đãi đi, bất quá sau khi ta trăm tuổi, nói không chừng cô nương ta lại trở thành một điển tích để chúng nữ nhân sùng bái, ha...ha.."
Nạp Lan Lạc sớm đã không muốn nói gì, khép đôi mắt lại, đắp chăn mền lên người, hắn nghĩ hắn sẽ không cùng cô nương này nói nhiều thêm một chữ nữa, nhưng Thu Nguyệt Khê tựa hồ như không hiểu được việc nhìn mặt người mà nói chuyện, nàng vẫn cứ như cũ, liên tục thì thầm.
Xe ngựa đi được hồi lâu, a Lực rốt cuộc cũng dừng lại nói, "Tiểu thư, đến rồi!"
Thu Nguyệt Khê nhảy xuống xe ngựa, chuẩn bị đỡ Nạp Lan Lạc xuống, kết quả...
Nạp Lan Lạc lắc tay, cũng không cho Thu Nguyệt Khê sờ đến, mà thản nhiên xuống xe, không do dự bước lên phía trước. Nàng bĩu môi, ta đắc tội với ngươi khi nào? Chẳng lẽ cuộc sống tiêu sái của mình cũng làm cho hắn ghen ghét?
Nạp Lan Lạc che ngực, chậm rãi đi đến đám thi thể trước mắt, liền chứng kiến thi thể thủ hạ của hắn - Mộc Kim, cả người đầy máu nằm trên mặt đất, hắn không đành lòng nhìn tiếp.
Tựa hồ những tình cảnh ngày hôm qua như mới phát sinh trước mắt, Nạp Lan Lạc mím môi, hít sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, Thu Nguyệt Khê đột nhiên đi đến trước mặt hắn, lấy khăn tay ra đưa cho hắn, "Ngươi đang khóc?"
Nạp Lan Lạc sau khi mở mắt lại phát hiện mắt hắn hơi xót, đúng vậy, hắn đang chảy nước mắt, khoảng thời gian mười hai năm lâu như vậy, hắn tưởng mình đã quên chảy nước mắt là như thế nào rồi. Nhưng hắn cũng không tiếp nhận khăn tay, hơn nữa một tay lại kéo Thu Nguyệt Khê đến lòng ngực của hắn.
Đối với việc Nạp Lan Lạc tự nhiên ôm mình vào lòng, đầu tiên, Thu Nguyệt Khê chỉ giật mình, nàng chưa bao giờ cùng với nam tử nào thân cận qua như vậy, nên nàng có chút bối rối, nghĩ nghĩ muốn đẩy hắn ra nhưng lại nghe được âm thanh khàn khàn mà bất lực của hắn, "Ta rất ngốc phải không? Nếu không, vì sao ngay cả người ta muốn bảo vệ mà ta cũng không làm được?"
Nội tâm Thu Nguyệt Khê bỗng nhiên đau xót, hắn nhìn như người không hề nhiễm khói lửa nhân gian, bộ dạng vô tư vô lự như vậy, lại dễ dàng làm cho người ta đau lòng. Nàng đã từng thấy qua bộ dạng chật vật nhất của hắn, cả người toàn là máu, tóc rối bời, vẫn là nàng từ trong đống người chết này mà cứu hắn ra, khi ấy, nàng vẫn chưa từng cảm nhận được hắn đau đớn đến như vậy, nhưng hôm nay, hắn lại làm cho người ta cảm nhận được ngay cả hô hấp cũng rất đau.
Thu Nguyệt Khê nhẹ nhàng vòng tay ra sau, vỗ vỗ lưng hắn, "Ai nói vậy? Bọn họ đều là cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chết. Đều nói là thiên định nhân mạng, nhưng ta cảm thấy, thiên mệnh đều là do người định, cả đời này, ông trời chỉ quyết định nơi ngươi sinh ra cùng thân phận của ngươi, nhưng con đường mà ngươi đi phía trước lại tùy tâm của ngươi mà thay đổi. Không phải là ngươi không bảo vệ được người bên cạnh mình, mà là, những người đó đều có con đường riêng của họ, ngươi không thể định được mệnh của họ, nhưng bọn họ lại có thể kết thúc mạng của chính mình!"
Nạp Lan Lạc yên lặng nghe, ai nói Thu Nguyệt Khê cái gì cũng không biết, ai còn nói Thu Nguyệt Khê cũng chỉ biết nói lời sai?
Thu Nguyệt Khê ôm hắn tiếp tục nói, "Ngươi không cần cảm thấy tự trách, cũng không cần phải cảm thấy đau lòng, nếu để cho những người vì ngươi hi sinh tính mạng chứng kiến bộ dạng này của ngươi, thì họ sẽ cảm thấy không đáng vì ngươi mà trả giá mạng sống của mình như vậy, việc bây giờ ngươi nên làm là phải khiến cho mình trở nên cường đại hơn, đến lúc đó, những người muốn hại ngươi cũng không dám động thủ nữa"
Nạp Lan Lạc cười thầm, nhẹ nhàng gọi tên nàng, "Thu Nguyệt Khê..."
Thu Nguyệt Khê "Ừ" một tiếng lại nghe hắn nói, "Gặp được ngươi thật tốt!"
Giờ khắc này, trong lòng nàng đột nhiên có một thứ chân tình không hiểu xông lên não, phảng phất như những lời nói này nàng đã từng nghe qua ở đâu đó, nàng cố gắng nắm bắt nhưng những ý tưởng này lại xẹt qua rất nhanh, đến tột cùng, nàng vẫn không nhớ nổi đã nghe khi nào, chỉ thấy, bóng dáng Nạp Lan Lạc đột nhiệt xông vào lòng mình, bộ dạng áo trắng phong hoa tuyệt đại đó vội vàng chiếm hết cả trái tim nàng...
Nạp Lan Lạc buông Thu Nguyệt Khê ra, sau đó yên lặng xoay người muốn rời khỏi đó, nàng đột nhiên lại gọi hắn hỏi, "Vì sao ngươi không tìm chỗ chôn cất thủ hạ của mình? Chẳng lẽ ngươi muốn để mặc hắn và những người kia nằm đó sao? Ngô...cái gì....phơi thây cái gì đó..."
Nạp Lan Lạc xoay người nhẹ giọng nói một cách bất đắc dĩ, "Phơi thây nơi hoang dã!"
"Đúng đúng đúng, phơi thây hoang dã, ta quên, ha ha..." Thu Nguyệt Khê cười cười.
Mặt Nạp Lan Lạc không có chút thay đổi nói, "Không phải ta không muốn chôn, nhưng ta bất lực!"
"Ta tuyệt đối không tin trên đời này có chuyện bất lực, không ai có thể làm cho ngươi bất lực được!" Thu Nguyệt Khê cắn môi, hướng về phía a Lực la lớn, "A Lực, ngươi đến mang những người này đi, chúng ta tìm một chỗ chôn họ"
Trong mắt Nạp Lan Lạc hiện lên tia sáng, cô nương bé nhỏ này, trong sáng như trăng thu, không có gì biểu lộ nàng đã trải qua tang thương của năm tháng, mà lại có bộ dáng không sợ trời không sợ đất, hướng về chính hắn nháy mắt.
Trong lòng hắn run lên, trong mười hai năm qua, bên cạnh hắn chỉ có những huynh đệ đồng sinh cộng tử, nhưng lại chưa bao giờ có người đứng bên cạnh hắn, vì hắn mà trầy da. Thu Nguyệt Khê, chính là nữ nhân mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, quả nhiên không giống người thường!
Nạp Lan Lạc gật đầu cười nhạt, "Được, ta nghe lời ngươi!"
Thu Nguyệt Khê cười hoạt bát một tiếng, đi đến trên xe ngựa, ôm một bình rượu xuống, chạy đến bên cạnh thi thể, đem rượu vung lên trên mặt đất, rồi lấy ra diêm đốt dùng lực để thổi, diêm đốt vừa cháy lên, nàng đem nó ném tới trên các thi thể rồi lập tức chạy đi.
Nạp Lan Lạc nhìn tia lửa tóe ra bốn phía, trong nháy mắt đã nuốt trọn đống thi thể. Quả nhiên là biện pháp tốt. Lúc này hắn vẫn còn bồng bềnh như đang ở cõi thần tiên, lại cảm giác được một bàn tay nắm lấy tay hắn dắt đi, "Chúng ta đi nhanh lên!"
Nạp Lan Lạc ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng rồi gật đầu, nữ nhân này, đã làm cho hắn có nhiều cái ngoài ý muốn, nàng tuy tham tiền nhưng lại ra tay hào phóng, nàng tuy vô tích sự nhưng tâm địa lại lương thiện, nàng yêu mạng nhưng lại làm việc không sợ trời không sợ đất...
Hắn phát ra tiếng nói từ sâu trong nội tâm, tùy ý để nàng dắt tay mình đi!
A Lực bên ngoài xe thật không còn lời gì để nói, vừa rồi không phải chính tiểu thư nói hắn phải đi thật nhanh sao? Aiz...
Nạp Lan Lạc cũng không mở lời, nhưng ánh mắt đầy ý cười, hắn biết rõ nàng là tiểu thư gia đình danh gia, nhưng lại nói năng thô tục như vậy, thật là...có phong cách riêng a!
Thu Nguyệt Khê nhìn hắn một bộ dạng tao nhã mà hưởng thụ nên có chút nộ khí, dùng chân đá đá hắn, "Này, ngươi đừng ngủ, đường xá xa như vậy, chúng ta nói chuyện đi, được không?"
Nạp Lan Lạc vẫn nhắm mắt như cũ nhưng mở miệng hỏi, "Ngươi tên gì?"
"Thu Nguyệt Khê, cô nương ta chính là nhị tiểu thư Thu gia. Ở Tần Hoài này, có thể nói là sấm bên lỗ tai heo a, còn ngươi?'
Như sấm bên lỗ tai heo? Đầu heo sao? Aiz, đây cũng không phải trọng điểm gì...
"Nha, ta đây sao lại đần như vậy chứ, tới bây giờ vẫn không biết tên ngươi là gì?"
Hắn nhẹ giọng nói, "Nạp Lan Lạc"
Thu Nguyệt Khê gật đầu ứng phó, tên này lại có họ kép, càng khẳng định được là người có tiền á.
Nạp Lan Lạc đột nhiên mở mắt ra nói, "Ngươi không nhớ ta sao?"
Thu Nguyệt Khê nghi ngờ nói, "Ta trước kia có khi dễ qua ngươi sao? Cho nên bây giờ ngươi mới tìm ta báo thù?"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc giật giật, ngờ đâu nàng lại lầm bầm nói tiếp, "Cũng đúng thôi, toàn bộ Tần Hoài này, ai vừa nghe đến đại danh của cô nương ta đều hận không thể bóp chết ta, đương nhiên, đây cũng là do phụ thân của ta thường xuyên nói. Nhưng cô nương ta trời sinh tính tình tiêu sái, thích làm cái gì thì làm cái đó, những thứ cô nương thường ngày cổng trước bước không ra, cổng sau nhào không tới đều trơ trẽn mà đố kị ta!"
Suy nghĩ một hồi lâu, nàng lại bổ sung, "Cho nên, bổn cô nương cũng chưa từng quan tâm tới cái danh tiếng gì đó. Hơn nữa, danh tiếng rốt cuộc là cái gì chứ? Bất quá, chỉ là tiếng tăm vang dội thôi, cứ để cho bọn họ đồn đãi đi, bất quá sau khi ta trăm tuổi, nói không chừng cô nương ta lại trở thành một điển tích để chúng nữ nhân sùng bái, ha...ha.."
Nạp Lan Lạc sớm đã không muốn nói gì, khép đôi mắt lại, đắp chăn mền lên người, hắn nghĩ hắn sẽ không cùng cô nương này nói nhiều thêm một chữ nữa, nhưng Thu Nguyệt Khê tựa hồ như không hiểu được việc nhìn mặt người mà nói chuyện, nàng vẫn cứ như cũ, liên tục thì thầm.
Xe ngựa đi được hồi lâu, a Lực rốt cuộc cũng dừng lại nói, "Tiểu thư, đến rồi!"
Thu Nguyệt Khê nhảy xuống xe ngựa, chuẩn bị đỡ Nạp Lan Lạc xuống, kết quả...
Nạp Lan Lạc lắc tay, cũng không cho Thu Nguyệt Khê sờ đến, mà thản nhiên xuống xe, không do dự bước lên phía trước. Nàng bĩu môi, ta đắc tội với ngươi khi nào? Chẳng lẽ cuộc sống tiêu sái của mình cũng làm cho hắn ghen ghét?
Nạp Lan Lạc che ngực, chậm rãi đi đến đám thi thể trước mắt, liền chứng kiến thi thể thủ hạ của hắn - Mộc Kim, cả người đầy máu nằm trên mặt đất, hắn không đành lòng nhìn tiếp.
Tựa hồ những tình cảnh ngày hôm qua như mới phát sinh trước mắt, Nạp Lan Lạc mím môi, hít sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, Thu Nguyệt Khê đột nhiên đi đến trước mặt hắn, lấy khăn tay ra đưa cho hắn, "Ngươi đang khóc?"
Nạp Lan Lạc sau khi mở mắt lại phát hiện mắt hắn hơi xót, đúng vậy, hắn đang chảy nước mắt, khoảng thời gian mười hai năm lâu như vậy, hắn tưởng mình đã quên chảy nước mắt là như thế nào rồi. Nhưng hắn cũng không tiếp nhận khăn tay, hơn nữa một tay lại kéo Thu Nguyệt Khê đến lòng ngực của hắn.
Đối với việc Nạp Lan Lạc tự nhiên ôm mình vào lòng, đầu tiên, Thu Nguyệt Khê chỉ giật mình, nàng chưa bao giờ cùng với nam tử nào thân cận qua như vậy, nên nàng có chút bối rối, nghĩ nghĩ muốn đẩy hắn ra nhưng lại nghe được âm thanh khàn khàn mà bất lực của hắn, "Ta rất ngốc phải không? Nếu không, vì sao ngay cả người ta muốn bảo vệ mà ta cũng không làm được?"
Nội tâm Thu Nguyệt Khê bỗng nhiên đau xót, hắn nhìn như người không hề nhiễm khói lửa nhân gian, bộ dạng vô tư vô lự như vậy, lại dễ dàng làm cho người ta đau lòng. Nàng đã từng thấy qua bộ dạng chật vật nhất của hắn, cả người toàn là máu, tóc rối bời, vẫn là nàng từ trong đống người chết này mà cứu hắn ra, khi ấy, nàng vẫn chưa từng cảm nhận được hắn đau đớn đến như vậy, nhưng hôm nay, hắn lại làm cho người ta cảm nhận được ngay cả hô hấp cũng rất đau.
Thu Nguyệt Khê nhẹ nhàng vòng tay ra sau, vỗ vỗ lưng hắn, "Ai nói vậy? Bọn họ đều là cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chết. Đều nói là thiên định nhân mạng, nhưng ta cảm thấy, thiên mệnh đều là do người định, cả đời này, ông trời chỉ quyết định nơi ngươi sinh ra cùng thân phận của ngươi, nhưng con đường mà ngươi đi phía trước lại tùy tâm của ngươi mà thay đổi. Không phải là ngươi không bảo vệ được người bên cạnh mình, mà là, những người đó đều có con đường riêng của họ, ngươi không thể định được mệnh của họ, nhưng bọn họ lại có thể kết thúc mạng của chính mình!"
Nạp Lan Lạc yên lặng nghe, ai nói Thu Nguyệt Khê cái gì cũng không biết, ai còn nói Thu Nguyệt Khê cũng chỉ biết nói lời sai?
Thu Nguyệt Khê ôm hắn tiếp tục nói, "Ngươi không cần cảm thấy tự trách, cũng không cần phải cảm thấy đau lòng, nếu để cho những người vì ngươi hi sinh tính mạng chứng kiến bộ dạng này của ngươi, thì họ sẽ cảm thấy không đáng vì ngươi mà trả giá mạng sống của mình như vậy, việc bây giờ ngươi nên làm là phải khiến cho mình trở nên cường đại hơn, đến lúc đó, những người muốn hại ngươi cũng không dám động thủ nữa"
Nạp Lan Lạc cười thầm, nhẹ nhàng gọi tên nàng, "Thu Nguyệt Khê..."
Thu Nguyệt Khê "Ừ" một tiếng lại nghe hắn nói, "Gặp được ngươi thật tốt!"
Giờ khắc này, trong lòng nàng đột nhiên có một thứ chân tình không hiểu xông lên não, phảng phất như những lời nói này nàng đã từng nghe qua ở đâu đó, nàng cố gắng nắm bắt nhưng những ý tưởng này lại xẹt qua rất nhanh, đến tột cùng, nàng vẫn không nhớ nổi đã nghe khi nào, chỉ thấy, bóng dáng Nạp Lan Lạc đột nhiệt xông vào lòng mình, bộ dạng áo trắng phong hoa tuyệt đại đó vội vàng chiếm hết cả trái tim nàng...
Nạp Lan Lạc buông Thu Nguyệt Khê ra, sau đó yên lặng xoay người muốn rời khỏi đó, nàng đột nhiên lại gọi hắn hỏi, "Vì sao ngươi không tìm chỗ chôn cất thủ hạ của mình? Chẳng lẽ ngươi muốn để mặc hắn và những người kia nằm đó sao? Ngô...cái gì....phơi thây cái gì đó..."
Nạp Lan Lạc xoay người nhẹ giọng nói một cách bất đắc dĩ, "Phơi thây nơi hoang dã!"
"Đúng đúng đúng, phơi thây hoang dã, ta quên, ha ha..." Thu Nguyệt Khê cười cười.
Mặt Nạp Lan Lạc không có chút thay đổi nói, "Không phải ta không muốn chôn, nhưng ta bất lực!"
"Ta tuyệt đối không tin trên đời này có chuyện bất lực, không ai có thể làm cho ngươi bất lực được!" Thu Nguyệt Khê cắn môi, hướng về phía a Lực la lớn, "A Lực, ngươi đến mang những người này đi, chúng ta tìm một chỗ chôn họ"
Trong mắt Nạp Lan Lạc hiện lên tia sáng, cô nương bé nhỏ này, trong sáng như trăng thu, không có gì biểu lộ nàng đã trải qua tang thương của năm tháng, mà lại có bộ dáng không sợ trời không sợ đất, hướng về chính hắn nháy mắt.
Trong lòng hắn run lên, trong mười hai năm qua, bên cạnh hắn chỉ có những huynh đệ đồng sinh cộng tử, nhưng lại chưa bao giờ có người đứng bên cạnh hắn, vì hắn mà trầy da. Thu Nguyệt Khê, chính là nữ nhân mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, quả nhiên không giống người thường!
Nạp Lan Lạc gật đầu cười nhạt, "Được, ta nghe lời ngươi!"
Thu Nguyệt Khê cười hoạt bát một tiếng, đi đến trên xe ngựa, ôm một bình rượu xuống, chạy đến bên cạnh thi thể, đem rượu vung lên trên mặt đất, rồi lấy ra diêm đốt dùng lực để thổi, diêm đốt vừa cháy lên, nàng đem nó ném tới trên các thi thể rồi lập tức chạy đi.
Nạp Lan Lạc nhìn tia lửa tóe ra bốn phía, trong nháy mắt đã nuốt trọn đống thi thể. Quả nhiên là biện pháp tốt. Lúc này hắn vẫn còn bồng bềnh như đang ở cõi thần tiên, lại cảm giác được một bàn tay nắm lấy tay hắn dắt đi, "Chúng ta đi nhanh lên!"
Nạp Lan Lạc ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng rồi gật đầu, nữ nhân này, đã làm cho hắn có nhiều cái ngoài ý muốn, nàng tuy tham tiền nhưng lại ra tay hào phóng, nàng tuy vô tích sự nhưng tâm địa lại lương thiện, nàng yêu mạng nhưng lại làm việc không sợ trời không sợ đất...
Hắn phát ra tiếng nói từ sâu trong nội tâm, tùy ý để nàng dắt tay mình đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook