Cung Nữ Cấp Thấp
-
Quyển 1 - Chương 29: Thân phận vân vụ
*****
Nguyệt Khê theo Thu Đang đi vào phòng khách, đột nhiên chứng kiến một Thu Nguyệt Khê khác đang đứng, nàng sửng sốt, ấp a ấp úng nói, "Đây là...." Một Thu Nguyệt Khê khác với bộ dạng trấn định tự nhiên nói, "Tiểu thư, muội là tiểu Hồng a!"
Nàng hàm hồ hỏi, "Vì sao phải ăn mặc thành bộ dạng của ta?"
Thu lão tướng quân nói, "Nguyệt Khê, ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu như ngươi còn sống mà rời khỏi đây, phải liền lên kinh thành tìm chúa thượng, từ nay về sau phải mai danh ẩn tích, nhất định phải vì Thu gia chúng ta mà báo thù"
"Gia gia, lời nói này của người có ý gì?"
Tiểu Hồng khóc nói, "Tiểu thư, muội nguyện vì người mà chết, người nhất định phải tìm được công tử, nhất định phải báo thù a!"
"Nguyệt Khê, cha đáp ứng ngươi, sẽ để ngươi còn sống" Thu Đang đè bả vai Nguyệt Khê.
Nàng rơi lệ lã chã lắc đầu nói, "Không...không... Con không nói là làm cho một mình con còn sống, con... chúng ta.. Toàn bộ chúng ta phải còn sống, cha, nương, gia gia, các người không cần phải bỏ con lại, được không?"
"Nguyệt Khê, ngươi phải nghe lời của gia gia, nhất định phải báo thù!" Thu phu nhân mặt như màu đất nói.
"Không! Phải chết thì cùng nhau chết!" Nàng giận dữ đẩy tay Thu Đang ra chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng không nghĩ tới lại bị Thu Đang điểm huyệt, toàn thân không thể nhúc nhích.
Thu Đang đi đến trước mặt nàng, lạnh lùng nói, "Kể từ hôm nay ngươi cũng không còn là người của Thu gia, trừ phi ngươi vì Thu gia mà báo thù!" Dứt lời ôm lấy nàng đi đến trước mặt bàn trong phòng khách, kế tiếp ấn nút, cái bàn ngửa về phía sau, xuất hiện một cái cửa ngầm.
Hắn đặt nàng vào bên trong rồi lại khép cửa lại, giờ phút này trước mặt nàng là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không thấy, nhưng lại có thể nghe được âm thanh bên ngoài hết sức tường tận, chỉ là bây giờ nàng không thể động đậy, ngay cả giãy giụa cũng không có khí lực.
Hắc y nhân đá văng cửa chính phòng khách, chứng kiến mọi người Thu gia đều ngồi trên ghế dựa, sắc mặt thong dong tựa hồ như đang chờ bọn họ đến.
Thủ lĩnh hắc y nhân cười lạnh một tiếng, "Tựa hồ như Thu đại nhân đã chờ chúng ta từ lâu rồi"
Thu Đang hừ lạnh nói, "Hừ... Người Thu gia vĩnh viễn cũng không chết trên tay bọn ngươi!"
Thu lão tướng quân ngồi ở chủ vị, nhắm chặt mắt, một bộ dạng thấy chết không sờn nói, "Thu gia ta trăm năm trung quân ái quốc, luôn giữ bổn phận, cho tới bây giờ đều là chiến tử sa trường, tuyệt đối không có một người vì bị ám sát mà chết. Tổ tiên trên trời có linh, hôm nay Thu Diệu Tổ ta mặc dù không thể hy sinh trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không thể bị người ta giết chết" Dứt lời xuất ra một thanh kiếm trên bàn, xuyên thấu ngực của mình.
Thu Đang đi tới, rút kiếm ra, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái, "Phụ thân đại nhân, hài nhi bất hiếu! Không thể để người an hưởng tuổi già, chỉ mong trên đường xuống hoàng tuyền người đợi hài nhi một chút, hài nhi sẽ lập tức đi bồi tội cùng người"
Trong bóng tối nàng cực kỳ bi thương, thất thanh khóc rống, tưởng tượng thấy vẻ mặt gia gia của mình lúc nói những lời cuối cùng và lúc chết đi, tựa hồ như so với tận mắt chứng kiến càng thống khổ hơn.
Trong phòng khách, "Thu Nguyệt Khê" đi tới nói với Thu Đang, "Cha, nếu chết chúng ta cùng chết!" Dứt lời tiếp kiếm cắt trên cổ mình, máu tươi tràn ra, nàng té ầm trên mặt đất, mỉm cười chậm rãi nhắm mắt lại...
Thu Đang thở dài, chậm rãi đi đến trước mặt Thu phu nhân, ôm bà từ phía sau lưng hỏi, "Phu nhân có từng hối hận vì đã gả cho vi phu chưa?"
Thu phu nhân nổ lực lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Chưa bao giờ nghĩ tới nói chi là hối hận!!! Phu quân... kiếp sau, chúng ta lại tiếp tục làm người Thu gia, làm đôi phu thê tốt, lại sinh ra một đôi nữ nhi tốt... được không?"
Thu Đang rơi lệ, gật gật đầu, cười nói, "Được... Phu nhân nắm tay vi phu, vi phu...dẫn nàng đi!" (nhamy111: rơi lệ... đến chết vẫn còn quá hạnh phúc a T.T)
Nàng bắt lấy tay còn lại của Thu Đang, vui mừng gật đầu.
Thu Đang cầm kiếm xuyên qua bụng nàng, đồng thời đâm thủng thân thể của chính mình, hai ngươi cùng phun máu tươi vô lực ngã xuống trên mặt đất, cho đến lúc chết, hai người vẫn còn nắm chặt tay, ôm lấy nhau...
Thủ lĩnh hắc y nhân lạnh lùng nói, "Chúng ta đi!"
"Đại ca! Không phải là còn thiếu một người sao, việc này làm sao chúng ta có thể giao phó với người đã dặn dò trong nội cung kia đây?" Một hắc y nhân khác nói.
"Bọn họ là người Thu gia, phải chết cũng sẽ cùng nhau chết!" Thủ lĩnh hắc y nhân lạnh lùng nói, "Đi!"
Nàng ở trong phòng tối nghe rõ ràng rành mạch, người trong nội cung? Cùng với người trong hoàng cung có quan hệ sao?
Còn chúa thượng mà phụ thân vừa nói... là ai?
Nguyệt Khê theo Thu Đang đi vào phòng khách, đột nhiên chứng kiến một Thu Nguyệt Khê khác đang đứng, nàng sửng sốt, ấp a ấp úng nói, "Đây là...." Một Thu Nguyệt Khê khác với bộ dạng trấn định tự nhiên nói, "Tiểu thư, muội là tiểu Hồng a!"
Nàng hàm hồ hỏi, "Vì sao phải ăn mặc thành bộ dạng của ta?"
Thu lão tướng quân nói, "Nguyệt Khê, ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu như ngươi còn sống mà rời khỏi đây, phải liền lên kinh thành tìm chúa thượng, từ nay về sau phải mai danh ẩn tích, nhất định phải vì Thu gia chúng ta mà báo thù"
"Gia gia, lời nói này của người có ý gì?"
Tiểu Hồng khóc nói, "Tiểu thư, muội nguyện vì người mà chết, người nhất định phải tìm được công tử, nhất định phải báo thù a!"
"Nguyệt Khê, cha đáp ứng ngươi, sẽ để ngươi còn sống" Thu Đang đè bả vai Nguyệt Khê.
Nàng rơi lệ lã chã lắc đầu nói, "Không...không... Con không nói là làm cho một mình con còn sống, con... chúng ta.. Toàn bộ chúng ta phải còn sống, cha, nương, gia gia, các người không cần phải bỏ con lại, được không?"
"Nguyệt Khê, ngươi phải nghe lời của gia gia, nhất định phải báo thù!" Thu phu nhân mặt như màu đất nói.
"Không! Phải chết thì cùng nhau chết!" Nàng giận dữ đẩy tay Thu Đang ra chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng không nghĩ tới lại bị Thu Đang điểm huyệt, toàn thân không thể nhúc nhích.
Thu Đang đi đến trước mặt nàng, lạnh lùng nói, "Kể từ hôm nay ngươi cũng không còn là người của Thu gia, trừ phi ngươi vì Thu gia mà báo thù!" Dứt lời ôm lấy nàng đi đến trước mặt bàn trong phòng khách, kế tiếp ấn nút, cái bàn ngửa về phía sau, xuất hiện một cái cửa ngầm.
Hắn đặt nàng vào bên trong rồi lại khép cửa lại, giờ phút này trước mặt nàng là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không thấy, nhưng lại có thể nghe được âm thanh bên ngoài hết sức tường tận, chỉ là bây giờ nàng không thể động đậy, ngay cả giãy giụa cũng không có khí lực.
Hắc y nhân đá văng cửa chính phòng khách, chứng kiến mọi người Thu gia đều ngồi trên ghế dựa, sắc mặt thong dong tựa hồ như đang chờ bọn họ đến.
Thủ lĩnh hắc y nhân cười lạnh một tiếng, "Tựa hồ như Thu đại nhân đã chờ chúng ta từ lâu rồi"
Thu Đang hừ lạnh nói, "Hừ... Người Thu gia vĩnh viễn cũng không chết trên tay bọn ngươi!"
Thu lão tướng quân ngồi ở chủ vị, nhắm chặt mắt, một bộ dạng thấy chết không sờn nói, "Thu gia ta trăm năm trung quân ái quốc, luôn giữ bổn phận, cho tới bây giờ đều là chiến tử sa trường, tuyệt đối không có một người vì bị ám sát mà chết. Tổ tiên trên trời có linh, hôm nay Thu Diệu Tổ ta mặc dù không thể hy sinh trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không thể bị người ta giết chết" Dứt lời xuất ra một thanh kiếm trên bàn, xuyên thấu ngực của mình.
Thu Đang đi tới, rút kiếm ra, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái, "Phụ thân đại nhân, hài nhi bất hiếu! Không thể để người an hưởng tuổi già, chỉ mong trên đường xuống hoàng tuyền người đợi hài nhi một chút, hài nhi sẽ lập tức đi bồi tội cùng người"
Trong bóng tối nàng cực kỳ bi thương, thất thanh khóc rống, tưởng tượng thấy vẻ mặt gia gia của mình lúc nói những lời cuối cùng và lúc chết đi, tựa hồ như so với tận mắt chứng kiến càng thống khổ hơn.
Trong phòng khách, "Thu Nguyệt Khê" đi tới nói với Thu Đang, "Cha, nếu chết chúng ta cùng chết!" Dứt lời tiếp kiếm cắt trên cổ mình, máu tươi tràn ra, nàng té ầm trên mặt đất, mỉm cười chậm rãi nhắm mắt lại...
Thu Đang thở dài, chậm rãi đi đến trước mặt Thu phu nhân, ôm bà từ phía sau lưng hỏi, "Phu nhân có từng hối hận vì đã gả cho vi phu chưa?"
Thu phu nhân nổ lực lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Chưa bao giờ nghĩ tới nói chi là hối hận!!! Phu quân... kiếp sau, chúng ta lại tiếp tục làm người Thu gia, làm đôi phu thê tốt, lại sinh ra một đôi nữ nhi tốt... được không?"
Thu Đang rơi lệ, gật gật đầu, cười nói, "Được... Phu nhân nắm tay vi phu, vi phu...dẫn nàng đi!" (nhamy111: rơi lệ... đến chết vẫn còn quá hạnh phúc a T.T)
Nàng bắt lấy tay còn lại của Thu Đang, vui mừng gật đầu.
Thu Đang cầm kiếm xuyên qua bụng nàng, đồng thời đâm thủng thân thể của chính mình, hai ngươi cùng phun máu tươi vô lực ngã xuống trên mặt đất, cho đến lúc chết, hai người vẫn còn nắm chặt tay, ôm lấy nhau...
Thủ lĩnh hắc y nhân lạnh lùng nói, "Chúng ta đi!"
"Đại ca! Không phải là còn thiếu một người sao, việc này làm sao chúng ta có thể giao phó với người đã dặn dò trong nội cung kia đây?" Một hắc y nhân khác nói.
"Bọn họ là người Thu gia, phải chết cũng sẽ cùng nhau chết!" Thủ lĩnh hắc y nhân lạnh lùng nói, "Đi!"
Nàng ở trong phòng tối nghe rõ ràng rành mạch, người trong nội cung? Cùng với người trong hoàng cung có quan hệ sao?
Còn chúa thượng mà phụ thân vừa nói... là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook