Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
C57: Chương 109 + Chương 110

26/04/2022

Edit: Nhật Nhật

Hế lu cả nhà, tôi đã về rồi đây. Còn ai ở đây hơm?

...

Chương 109

Bảng thông báo trước cửa nhà trưởng thôn có dài bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể đủ để năm nghìn người chơi cùng vây xem một lúc được.

Đây cùng lắm chỉ là hình thức mà thôi, Bạch Lê còn ở trên trang web chính thức của game cùng Xingbo đăng lên ảnh chụp màn hình các loại vật phẩm được phép đổi. Mà ảnh chụp màn hình này, loáng một cái đã bị "Người dân nhiệt tình" share lại lên diễn đàn game, khiến vô số người vây xem.

Dù sao cũng là hoạt động đầu tiên của "Vùng đất điền viên", vật phẩm thưởng phải nói là khá phong phú. Trước tiên không đề cập đến "Tiêu chuẩn đăng nhập" x 2 đang ở trạng thái màu xám phía trên cùng, mấy vật phẩm phía sau cũng đã đủ hấp dẫn mọi người rồi.

[Nhà cây x 10 căn, 1.000 điểm tích lũy 1 căn, mỗi người chơi chỉ được phép đổi tối đa một căn.]

[Trứng thú cưng x 20 quả, 800 điểm tích lũy 1 quả, mỗi người chơi chỉ được phép đổi tối đa một cquả.]

[Xe đạp x 50 chiếc, 600 điểm tích lũy một chiếc, mỗi người chơi chỉ được phép đổi tối đa một chiếc.]

Bên dưới còn có 3.000 "Bánh thuần hóa" cần 100 điểm tích lũy để đổi, vật phẩm này không để số lượng giới hạn là mỗi người một cái, mà tối đa sẽ được đổi ba cái.

Ngoài ra, trong danh sách còn có trang phục thời trang chưa từng xuất hiện trong khu mua sắm, xem hình minh họa cỡ nhỏ thì hình như là theo phong cách đáng yêu, không cần biết là đồ nam hay đồ nữ, bên trên đều được thêu họa tiết bắp ngô nhỏ tinh xảo khéo léo, nhìn quần áo thôi đã có thể tưởng tượng ra mùi thơm ngát của ngô rồi, khiến người chơi đồng loạt hô vang, đây mới là quần áo mà tráng nam mãnh nữ nên mặc. Mấy bộ quần áo này yết giá không giống nhau, nhưng đều không đắt, đáng để người chơi đổi lấy một bộ cho mình.

Cuối danh sách thậm chí còn có cả một chiếc mũ bắp ngô màu vàng sữa, chỉ cần 5 điểm tích lũy là đổi được, thuộc loại rẻ như cho không, không đổi thì phí.

Đứng trước những vật phẩm mới mẻ này, cái gì mà hạt giống hoa tươi, nông cụ liên doanh "Cao thủ trồng ngô", dạ dày vua mê tít (Một bàn mãn hán toàn tịch), phân bón hiệu suất cao, thú cưng thường thấy trong game nhưng dễ thương hơn, vân vân mây mây...Đều không còn đáng kể nữa.

Nhìn số vật phẩm phong phú có thể đổi bằng điểm tích lũy, người chơi cảm động khôn xiết, nước mắt lã chã rơi xuống từ khóe miệng.

"Tôi cứ tưởng tiêu chuẩn đăng nhập game đã là chiêu quảng cáo đỉnh cao nhất trong sự kiện lần này rồi, không ngờ lại có cả nhà cây, trứng thú cưng! Còn xe đạp kia là thứ gì vậy, nghe có vẻ giống phương tiện giao thông?"

"Nhà cây là nhà mọc ra trên cây hả, cảm giác tuyệt lắm đây, hơn nữa cả trò chơi chỉ có 10 căn duy nhất, so với nhà đá lúc trước còn hiếm thấy hơn."

"Nhìn danh sách vật phẩm đổi, cái nào tôi cũng thích hết á, nhưng xem lại số điểm tích lũy của mình, tôi chỉ có thể Oa một tiếng khóc luôn, tại sao chứ! Rốt cuộc là tại sao, điểm tích lũy của tôi lại chỉ có 500, ngay cả xe đạp cũng không thể đổi được, hu hu hu!"

"Ừm... Tôi cảm thấy, người thiết kế trò chơi có phải đã đặt kỳ vọng quá cao vào chúng ta không? Cái câu Mỗi người chỉ được đổi tối đa một cái phía sau kia, rõ ràng không cần thêm vào mà, chẳng lẽ còn có người đủ điểm để đổi hai cái à?"

"Lầu trên nói chí phở, tui tính toán thử một chút, phát hiện ba vật phẩm đứng đầu kia, mỗi người có thể đổi được một cái đã là không tệ rồi, muốn đổi thêm, sợ là sẽ không đổi được vật phẩm nào khác nữa!"

"Thôi không nói nhiều! Tôi phải nhanh tay trồng ngô bẻ ngô đi tìm đạo cụ ngô đây, thời gian là vàng là bạc đó các anh em! !"

Một lời nhắc tỉnh người trong mộng, những người chơi vẫn đang lượn diễn đàn rốt cuộc phát hiện ra, trong lúc bọn họ đang vui vẻ bàn tán, thì bạn game của mình ở đây càng lúc càng ít, sợ là đã nhanh chân vào game, cố gắng kiếm điểm rồi, họ hối hận hú lên một tiếng, cũng vội về trong game.

Nên trồng trọt thì đi trồng trọt, nên thi đấu thì đi thi đấu, nên tìm đạo cụ thì đi tìm đạo cụ, nói chung, ngày cuối cùng diễn ra hoạt động, bọn họ phải dốc hết sức lực cố kiếm được càng nhiều điểm càng tốt!

Mà chờ đám người chơi này đi rồi, dân mạng yên tĩnh vây xem xung quanh mới từng người trồi lên.

"Đáng ghét, cái đám thích khoe mẽ này! Rõ ràng mỗi ngày đều được chơi game sướng như vậy rồi, còn chạy vào diễn đàn kêu hoạt động mệt này kia, điểm tích lũy khó kiếm thế nào, mấy người thấy mình không được thì để đó tôi vào cho a a a a!"


"Đúng vậy đó, tôi thấy bọn họ đắc ý lắm! Bây giờ có ai mà không biết, hoạt động này là sự kiện riêng của tháng hai, chờ sang tháng, lại ra mắt hoạt động mới. Nói cách khác, những vật phẩm đổi được trong hoạt động lần này, rất có thể sẽ không quay lại nữa, cứ coi như sau này chúng ta cũng có thể vào game chơi đi, vậy thì vẫn không thể có được chúng nó... Vừa nghĩ như thế, tôi đã thấy đau lòng muốn chết rồi."

"Aiz, thôi bỏ đi, chúng ta ở đây nói lắm cũng có tác dụng gì đâu, cũng chẳng ngăn được bọn họ chơi game? Chúng ta chỉ có thể nhìn..."

"Một lần nữa kêu gọi người thiết kế nhanh chóng cập nhật thiết bị game, bây giờ trò chơi mới chỉ có 5.000 game thủ đăng nhập, cứ coi như mỗi ngày bọn họ đều nạp tiền đi, vậy cũng có thể kiếm được bao nhiêu đâu chứ. Nhưng nâng cấp thiết bị tạo lập game xong thì không giống vậy nữa, số người chơi đăng nhập có thể tăng lên một triệu , mỗi ngày kiếm được còn nhiều hơn cả tháng bây giờ cộng lại ý chứ..."

Phân tích có lý như vậy, Bạch Lê nhìn cũng phải gật gù tán thành. Thế nhưng, nâng cấp hay không không phải do cậu quyết định, đây còn không phải là vì thiếu tiền sao...

Nhưng chờ sang tháng, chắc là có thể nâng cấp thêm lần nữa.

Bạch Lê mỉm cười bất lực, quay trở về trong game.

Đừng nói đến những người chơi khác, mà ngay cả người thiết kế trò chơi là cậu đây, số điểm tích lũy trong tay thực ra cũng không tính là nhiều. Ngô giảm bớt một nửa thời gian thu hoạch, thêm vào thời gian gieo hạt, bẻ bắp, cũng phải nửa tiếng mới làm xong một lượt, một ngày chỉ trồng được 15, 16 lượt, điểm kiếm được nhở hoạt động trồng trọt cỡ 150 đến 160.

Tiếp đó là hoạt động thi đấu bẻ ngô, hai ngày nay cậu giành được hạng nhất bốn lần, hạng hai hai lần, tổng cộng được 110 điểm.

Ngoại trừ hai hoạt động lấy điểm cố định này, tìm đạo cụ cùng ngô vàng ngô bạc cũng mang đến cho cậu một lượng điểm kha khá, lắt nhắt cộng lại cũng gần được 300 điểm. Nhưng kể cả như vậy, điểm tích lũy của cậu bây giờ cùng lắm cũng chỉ đổi được một chiếc xe đạp, ngay cả trứng thú cưng cũng không đủ...

Nhưng mà cộng thêm cả số điểm có thể kiếm được trong ngày thứ ba nữa, chắc cũng đủ đổi một căn nhà cây.

Bạch Lê tính toán một chút, dựa theo số điểm tích lũy cậu có bây giờ, chắc có thể xếp vào top 100 người chơi đứng đầu, còn rất nhiều người chơi khác chỉ có thể nhìn nhà, nhìn trứng, nhìn xe mà than thở.

Nghĩ như vậy, cậu quyết định đến chín giờ tối sẽ công bố bảng xếp hạng điểm tích lũy lên luôn, tên của 100 người chơi đứng đầu sẽ được để công khai ở bảng thông báo, để tất cả mọi người cùng nhìn thấy, còn những người chơi xếp sau thì chỉ có thể thấy được thứ hạng của mình ở giao diện hoạt động cá nhân.

Cậu cũng không định xem thử trước, có một số việc vẫn nên giữ lại chút cảm giác thần bí, như vậy cuộc sống mới tràn ngập nhưng bất ngờ nho nhỏ đầy thú vị.

Sắp xếp xong mọi việc, Bạch Lê lại ra ngoài bắt đầu một ngày làm việc mới.

Ngô trong ruộng mới thu hoạch được một nửa, cậu cảm thấy có một ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình, quay lại nhìn, phát hiện không biết từ khi nào [Yêu Tinh] đã đứng ở chỗ giáp ranh hai nhà, lẳng lặng nhìn cậu không nói tiếng nào.

"Hở? [Yêu Tinh], anh có việc gì à?" Bạch Lê lấy làm lạ hỏi.

Đang lúc nước sôi lửa bỏng như này, rõ ràng anh đại hệ nạp tiền cũng rất hứng thú với hoạt động trong game, thế mà không chăm chỉ đi kiếm điểm còn đứng đó nhìn cậu bẻ ngô vậy?

Văn Tinh Diệu nhanh chóng hoàn hồn lại, không dấu vết hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói với Bạch Lê: "[Lê Bạch], lát nữa cậu có rảnh không? Tôi có chuyện này muốn nói với cậu..."

Đúng, không sai, sau khi đắn đo suy nghĩ suốt hai ngày, Văn Tinh Diệu cuối cùng cũng quyết định nói rõ tất cả mọi chuyện cho Bạch Lê. Nếu còn im lặng không nói, rất có thể vào tương lại không xa, hắn sẽ lại trải qua tình cảnh chết chóc kia một lần nữa, cứ coi như trong cơ thể kỳ con non không tính, nhỡ mà một lúc nào đó có chuyện bất ngờ xảy ra, ví dụ như hắn đột nhiên biến lại về hình người chẳng hạn, vậy tới khi đó dù có lý cũng khó mà nói ra được.

Cho nên nói, phải nhanh chóng nói cho đối phương biết, cho dù sau khi biết được, cậu ấy có nhất thời không tiếp thu được, hắn cũng có thể giải thích tử tế, tranh thủ được đối phương thông cảm. Sau đó... Để Bạch Lê cùng "Mèo nhỏ" trong nhà giữ khoảng cách một tí.

Văn Tinh Diệu nghĩ rất ổn thỏa, hận không thể nói với Bạch Lê luôn và ngay. Nhưng Bạch Lê sau khi ngây ra mất mấy giây, trong mắt toàn dấu chấm hỏi, bối rối hỏi lại: "Anh có chuyện gì đặc biệt quan trong cần nói với tôi à? Cố nhín một chút thì cũng có thời gian, nhưng mà hôm nay là ngày hoạt động thứ ba rồi..."

Văn Tinh Diệu cảm thấy mình đọc ra được ẩn ý trong lời của đối phương: Bây giờ có là chuyện gì, thì cũng không quan trọng bằng chuyện tham gia hoạt động game :)

Mặc dù đối phương không nói rõ ra, nhưng sự bối rối rõ ràng trong mắt cậu đã nói lên tất cả!

Tinh thần đã chuẩn bị sẵn từ trước giống như quả bóng được thổi căng lại đột nhiên thả lỏng tay nắm, ngắn ngủi có mấy giây đã xẹp lép.

Văn Tinh Diệu nghĩ mình phải cố gắng chiều theo ý đối phương, vì thế khựng lại mấy giây, mới ngập ngừng hỏi thử: "Vậy chờ hoạt động hôm nay kết thúc, qua 12h đêm, tôi lại sang tìm cậu nhé?"

Bạch Lê chần chờ mấy giây, đầu tiên là gật đầu, sau đó chợt nhớ ra cái gì, lại lắc đầu.


Động tác của cậu thay đổi khiến tim Văn Tinh Diệu như chơi kéo co, nhấc lên lại thả xuống, thả xuống lại nhấc lên, suýt chút nữa đã không kìm lại được.

Bạch Lê nói: "Qua 12h đêm cũng được, nhưng trễ độ nửa tiếng một tiếng gì đó có được không? Vật phẩm đổi bằng điểm tích lũy qua 12h sẽ được cập nhật, có vài món số lượng có hạn, chúng ta đi đổi vật phẩm trước, chậm một chút lại nói chuyện của anh?"

Theo như Bạch Lê thấy, đổi vật phẩm xong, hoạt động tháng này mới xem như hoàn thành mỹ mãn, sau đó cậu mới có thể an tâm đi làm chuyện khác hoặc là nghỉ ngơi được. Lúc đưa ra đề nghị này, cậu cũng cẩn thận quan sát sắc mặt của [Yêu Tinh], phát hiện trên mặt hắn tuy lộ ra chút phiền muộn, nhưng không phải quá lo lắng, nói chung tâm trạng vẫn hết sức ổn định, chắc không phải là chuyện của người bạn kia đâu nhỉ?

Lần này Văn Tinh Diệu không do dự nữa, hắn cũng nghĩ đến vấn đề này, cho nên có thể hiểu được sao Bạch Lê lại sắp xếp như vậy, trực tiếp gật đầu đồng ý. Hai người hẹn gặp nhau ở cửa nhà Bạch Lê lúc một giờ sáng xong, mới tách ra đi làm chuyện của mình.

Sau khi Văn Tinh Diệu về rồi, Bạch Lê mới để ý. Hình như cả ngày hôm qua đều không thấy học trò nhỏ của cậu xuất hiện, bèn ngó sang nhà thằng nhóc một cái, phát hiện ngô trong sân mới mọc được một nửa, xem ra là loại tốc độ phát triển bình thường, hai tiếng thu hoạch một lần, nghĩ đến chuyện học trò nhỏ đột nhiên có hứng thú với việc tìm đạo cụ, Bạch Lê đoán chắc cậu nhóc đang vào rừng chơi rồi.

Quả nhiên vẫn là trẻ con, thích chơi đùa.

Bạch Lê lắc đầu cười, tiếp tục trồng ngô của mình.

Nhưng đến 9 giờ tối, bảng xếp hạng điểm tích lũy được công khai, Bạch Lê xem thấy mình xếp hạng 69, nhìn lên một chút, Khương Hoài Bích hạng nhất, Tống Hân Nhiên hạng 57, mới ngạc nhiên phát hiện, chú hề ở đây là mình? ? ?

Hóa ra, thám hiểm tìm kho báu mới giàu điểm tích lũy!

_____________________

Nhà cây

---o0o---




Chương 110

Không chỉ có mình Bạch Lê là để ý thấy hiện tượng này, mà những người chơi khác đi ngang cửa nhà trưởng thôn lúc 9h tối, trông thấy trên bảng thông báo có tin mới cũng để ý. Sau đó, tin tức gây hoang mang trò chơi này lập tức bị lan truyền ra ngoài.

"Mấy ông mấy bà có phát hiện ra chưa, trên bảng thông báo có thêm một bảng xếp hạng, top 100 người đứng đầu trong hoạt động lần này đều được ghi tên trên đó. Ban đầu tôi cứ tưởng kiểu như anh đại [Lê Bạch] và anh đại [Yêu Tinh], chịu bỏ vốn mua nước suối thần kỳ trồng ngô sẽ dẫn đầu cơ, không ngờ người đứng nhất lại là cô nhóc thích tìm kiếm nhặt nhạnh [Hoài Bích]!"

"Tôi cũng thấy rồi... Chuyện này thực sự khiến người ta phải kinh ngạc, trước đó tôi gặp [Hoài Bích] đang livestream trong rừng tìm đạo cụ còn khuyên cô nhóc một câu, để cô nhóc đừng quên về nhà trồng ngô và tham gia thi đấu đây, kết quả người ta lắc đầu cự tuyệt ngay tại chỗ, nói là chỉ thích tìm đạo cụ thôi. Lúc đó tôi phản ứng thế nào... Rung đùi đắc ý nói mai mốt cô nhóc nhất định sẽ hối hận, xong bây giờ người hối hận lại chính là tôi!"

"A! ! Tại sao còn có ba tiếng nữa thôi là hoạt động kết thúc, bảng xếp hạng này mới được công bố? Nếu nó xuất hiện ngay từ đầu thì tôi cũng đi tìm đạo cụ rồi, nào có giống như bây giờ, xếp hạng tít ở dưới bốn nghìn mấy, hu hu hu..."

"Chậc, kể cả ông có biết thì có ích gì chứ, theo tôi thấy ấy à, chuyện tìm đạo cụ này vẫn phải xem năng lực cùng thiên phú, ông nhìn bảng xếp hạng đi, ngoại trừ [Hoài Bích] ra, còn có người nào dựa vào việc tìm đạo cụ mà vượt lên không? Còn không phải đều đang hoàng trồng ngô, thi đấu, rảnh rỗi thì tiện thể tìm đạo cụ à? Hôm qua tôi cũng bỏ ra nửa ngày vào rừng tìm kiếm đây, thu hoạch nhìn mà cảm động muốn rớt nước mắt luôn, còn không nhiều bằng ở nhà trồng ngô nữa!"

"Nhưng những hơn 1.900 điểm tích lũy cũng hơi thái quá rồi! So với người đứng thứ hai nhiều hơn những ba trăm điểm, hạng nhất trăm phần trăm là thuộc về [Hoài Bích] rồi, hai tiêu chuẩn game kia cũng là của cô ấy, cô ấy còn có thể đổi được nhà cây, trứng thú cưng hoặc xe đạp nữa, hức hức, hâm mộ quá đi!"

...

Người chơi tụ tập trước bảng thông báo, lớn tiếng bày tỏ sự ước ao ghen tỵ của mình với Khương Hoài Bích.

Cũng có người chơi nhìn bảng xếp hạng trầm tư mấy phút, sau đó vội vàng rời đi, thẳng về phía rừng rậm. Những người này đều có chung một đặc điểm, chính là, điểm tích lũy chỉ còn kém chút chút là chen được vào top 100, chiếm một vị trí trên bảng xếp hạng. Mặc dù đã định sẵn là vô duyên với hạng nhất, nhưng được lộ mặt trên bảng xếp hạng người chơi cũng khá tốt mà.

Mà lúc này, Khương Hoài Bích được người người nhà nhà nhắc tên đang làm gì?


Lúc bảng xếp hạng được công bố, cô vẫn ở trong rừng rậm không về y như trước, cái gì cũng không biết, sau khi một vài khán giả vừa xem live vừa lướt diễn đàn comment trong phòng phát sóng, động viên chúc mừng streamer giành được hạng nhất hoạt động lần này các kiểu, Khương Hoài Bích còn ngơ ngác một lúc lâu.

"Không đâu, cách lúc hoạt động kết thúc còn ba tiếng nữa cơ mà, sao mọi người lại đoán như vậy?" Khương Hoài Bích hoàn toàn không nghĩ gì, chỉ tưởng là khán giả đang chúc phúc cho mình.

Khán giả cũng không thấy phiền, nhanh chóng mồm năm miệng mười nói rõ đầu đuôi câu chuyện.

Sau khi biết tổng điểm tích lũy của mình thế mà đứng thứ nhất, Khương Hoài Bích ngây ra tròn 30 giây, sau đó mới run run rẩy rẩy xác nhận lại với khán giả: "Thật... Có thật không, mọi người không gạt em đấy chứ? Nhưng ba ngày nay, em đều không trồng ngô với tham gia thi đấu mà, chuyện này không thể nào đâu, nghe điêu quá..."

Cô nhóc kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, nhìn ngốc muốn chết, khán giả trông mà vừa buồn cười vừa đau lòng, vội vàng an ủi.

"Không lừa em đâu, là thật đấy! Tôi nghe mấy người chơi khác phân tích, là vì em tìm được rất nhiều đạo cụ có yếu tố Ngô, tích tiểu thành đại, mới có thể đánh bại những người khác, giành lấy hạng nhất!"

"Đúng thế đúng thế, nỗ lực mấy ngày qua của em, mọi người đều thấy cả, trong lòng cũng biết rõ vì tìm được những đạo cụ đó em đã trải qua những gì, nào là leo cây lội nước, phải đào một cái hố sâu tận ba mét cũng không thấy em chớp mắt lấy một cái, tìm được nhiều đạo cụ như vậy là xứng đáng!"

"[Hoài Bích], em phải tự tin lên, em nghĩ đi, chẳng mấy chốc, em sẽ nhận được hai tiêu chuẩn đăng nhập làm quà, chẳng lẽ đây không phải chuyện đáng để vui mừng sao!"

Khương Hoài Bích lập tức bắt được trọng điểm, hai tiêu chuẩn đăng nhập, thế mà chẳng mấy nữa chúng sẽ thuộc về mình! Tiếng cổ vũ của ba mẹ trước khi hoạt động bắt đầu vang vọng bên tai cô, lúc đó hai người tài trợ cho cô không ít, còn không đòi hỏi nhất định phải lấy được hai tiêu chuẩn này, nhưng đến khi suất đăng nhập gần ngay trước mắt, cô lại cảm thấy giống như mình đang nằm mơ...

Nếu là mơ, hi vọng vĩnh viễn không phải tỉnh lại. Ít nhất... Ít nhất cũng để cho ba mẹ của cô vào game trải nghiệm một chút đã!

Trong lúc vô tình, Khương Hoài Bích đã nói ra sắp xếp của mình với hai tiêu chuẩn này.

Khán giả xem live tuy thấy thất vọng vì cô không có ý định bán ra, nhưng sau khi biết điểm đến của chúng thì đều khen ngợi, nói cô nhóc thực sự là một cô gái ngoan ngoãn hiếu thuận.

Bên ngoài màn hình trực tiếp, Khương Vũ và vợ ôm nhau thật chặt, hai mắt ngấn lệ, con gái của bọn họ, thế mà có thể thật sự hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cách lúc hoạt động kết thúc càng ngày càng gần.

Sau khi thu hoạch một lượt ngô xong, Bạch Lê rốt cuộc cũng gieo một loại giống cây khác với ba ngày nay, thử nhẩm tính số điểm tích lũy hiện có của mình, vừa đúng 1.200 điểm.

Nhu cầu của cậu với nhà cây không lớn, xe đạp cũng không có cảm giác mới mẻ, nghĩ một chút, Bạch Lê quyết định đổi trứng thú cưng, đến tận giờ cậu vẫn chưa có một con thú cưng nào đây. Chỗ điểm còn lại, có thể đổi mấy thứ linh tinh khác, quần áo, mũ, nông cụ... Coi như để sưu tập, đổi được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Sau khi tính toán xong đâu vào đấy, Bạch Lê nằm úp xuống bàn gỗ nhỏ dưới giàn dây leo thả lỏng, chờ đến lúc giao diện đổi vật phẩm mở ra.

Người chơi có cùng suy nghĩ như cậu không phải số ít. Trên thực tế, trong giờ cuối cùng của sự kiện, những người chơi tự nhận là thu hoạch khá khẩm đều hơi thả lỏng một chút, những người chơi không quá để ý chuyện kiếm điểm cũng thôi giãy giụa, không ít người đều quay về nhà của mình, lẳng lặng chờ đợi giây phút tranh cướp vật phẩm giới hạn.

Cuối cùng, kim đồng hồ cũng điểm 0h00, trên giao diện hoạt động của người chơi nhiều thêm một trang đổi thưởng, Bạch Lê nhanh tay nhanh mắt, lập tức ấn vào, gần như không chút suy nghĩ mà chọn đổi một quả trứng thú cưng. Sau khi quả trứng rơi vào trong ba lô của Bạch Lê, qua thêm mấy giây, bốn loại vật phẩm giới hạn số lượng là nhà cây, trừng thú cưng, xe đạp và bánh thuần hóa cũng đều báo đã hết.

Tốc độ mua đồ này, nhanh đến độ khiến người ta hoài nghi là có đại hạ giá ở đây, rõ ràng chúng nó đổi bằng điểm tích lũy, mất đến 2/3 thậm chí là 3/4 thành quả của người chơi mấy ngày nay.

Người không cướp được vật phẩm mình muốn cũng hết sức ngỡ ngàng.

"Meo meo meo? Trứng thú cưng của tôi đâu! 20 quả đấy, cái đám trâu bò này, có ba giây thôi mà đã cướp hết của ông rồi là sao?"

"Đậu má, 3.000 cái bánh thuần hóa cũng bay sạch trong vòng 10 giây? Mấy người giàu dữ vậy, đừng nói là mỗi người đều đổi hết ba cái trong tiêu chuẩn luôn nhé!"

"A a a! Tôi đổi được xe đạp này, mặc dù đổi xong chỉ còn cái nịt, nhưng vẫn cảm thấy hết sức sung sướng, giờ tôi cũng là người có xe rồi!"

"Hừ... Người chẳng cướp được gì quăng tới một ánh mắt ghen tỵ, tức đến mức tôi đổi liền một phát mười cái Dạ dày vua mê tít, chờ lát nữa tôi sẽ ăn luôn, bù lại cho ba ngày chẳng ăn được đồ ngon này!"

"Ai đổi được Nhà cây thế, dựng xong có thể cho tôi tới tham quan một cái, coi trông nó ra làm sao không?"

"Ôi chao! Xem váy mới của Mị đẹp không này, cảm giác phối với mũ ngô là tuyệt đỉnh luôn ấy, mặc chúng nó lên xong thì bà đây chính là tinh linh ngô trong truyền thuyết rồi!"

"Tinh linh ngô thần thánh, tôi thấy bà làm phù thủy ngô nghe nó còn có lý đấy! Chờ đó, tôi cũng đi đổi một bộ, cho bà mở rộng tầm mắt, biết thế nào là tinh linh ngô thực sự!"

...

Người chơi kêu gào xả stress xong thì bắt đầu tính toán xem nên đổi vật phẩm không giới hạn nào, lúc Khương Hoài Bích logout, nâng hai tiêu chuẩn đăng nhập nóng hổi vừa đến tay đi tìm ba mẹ mình, thì Bạch Lê cũng đón vị khách đã hẹn trước vào nhà.


"Anh tới rồi à, chúng ta vào trong đã rồi nói." Bạch Lê mở cửa nhà tranh nhỏ, mời Văn Tinh Diệu vào.

Liếc nhanh căn phòng trang trí tinh xảo tỉ mỉ, đồ đạc tự trang trí trong nhà Văn Tinh Diệu thực sự không thể sánh được với nơi này, nhưng lúc này hắn không có tâm tư thảo luận phương pháp trang trí phòng ốc với Bạch Lê, mà tay chân cứng ngắc ngồi xuống, bắt đầu nghĩ xem nên mở miệng như thế nào.

Bạch Lê rót cho mình và Văn Tinh Diệu một chén trà nóng, bày ra tư thái lắng nghe, cũng chuẩn bị đưa ra một số góp ý nhỏ khi cần thiết.

Sau đó, cậu thấy bạn tốt ở đối diện hít sâu một hơi, nói với mình.

"[Lê Bạch], tuy chuyện này nghe có vẻ hơi nực cười, nhưng tôi cam đoan, tất cả những lời tôi nói đều là thật. Thú cưng mà cậu tưởng nhầm là mèo, nhặt về nhà kia, thực ra... Chính là kỳ con non của tôi."

Rốt cuộc cũng nói ra rồi! Người nhỏ trong lòng Văn Tinh Diệu làm động tác hoan hô cổ vũ, sau đó cẩn thận quan sát phản ứng của Bạch Lê.

Rõ ràng Bạch Lê nghĩ là mình gặp ảo giác, hai mắt hơi trợn to, không dám tin, hỏi lại: "Anh nói lời này là ý gì, hình như tôi nghe không rõ, ý anh là, thực ra anh chính là Chí Tôn, mà Chí Tôn cũng chính là anh?"

Cậu nhìn về phía Văn Tinh Diệu, trong mắt là sự cảnh giác rõ ràng, hình như đang hoài nghi, nói không chừng đối phương có ý đồ gì đó với Chí Tôn cũng nên?

"Có thể nói như vậy, mà cũng có thể không." Văn Tinh Diệu không tỏ rõ ý kiến với cách nói này, khó khăn giải thích, "Kỳ con non và ý thức của tôi không liên hệ với nhau, thực ra khi chúng ta mới gặp, tôi cũng không biết chuyện này, gần đây mới phát hiện ra chút đầu mối. Chẳng hạn như việc chúng ta thường xuyên online cùng lúc, lại đồng thời logout, lại như việc, rõ ràng tôi nên rơi vào trạng thái ngủ say do chứng đứt gãy gien, vậy mà không hiểu sao lại đăng nhập vào game này, còn thuận lợi chơi tiếp."

"Cùng với, mấy ngày trước, ý thức của tôi đột nhiên tỉnh lại trên cơ thể kỳ con non một lần, lúc này, mới hoàn toàn xác nhận." Văn Tinh Diệu tung đòn sát thủ.

Trong nháy mắt, Bạch Lê nghĩ tới cảnh Chí Tôn đột nhiên biến thành "Robot mèo quýt" trưa hôm nọ, cậu không chút nghĩ ngợi hỏi luôn ra miệng: "Là buổi trưa hôm trước, lúc ăn trưa à?"

Đây không phải hiện trường bóc phốt công khai sao!

Văn Tinh Diệu tí nữa đã sợ đến toát mồ hôi lạnh, phản ứng cực kỳ nhanh, lắc đầu phủ nhận mốc thời gian này: "Không phải, chuyện này xảy ra vào rạng sáng một ngày cách đây khá xa, lúc tôi tỉnh lại cậu vẫn còn đang ngủ, cho nên chắc cậu không biết."

Thấy Bạch Lê không nói tiếng nào, Văn Tinh Diệu tiếp tục: "Thực ra tôi luôn nghĩ xem nên nói cho cậu biết chuyện này như thế nào, sợ cậu không thể chấp nhận, cho nên do dự một quãng thời gian rất lâu. Nhưng kể từ lần tỉnh lại trong thân thể kỳ con non đó, tôi biết mình nhất định phải tìm cơ hội nói ra... [Lê Bạch], cậu có thể tha thứ cho tôi vì đã giấu giếm cậu chuyện này không?"

Bạch Lê lúc này mới chợt hiểu ra: "Ồ ~ tôi hiểu rồi, hóa ra lần trước người bạn mà anh nói chính là anh à? Tôi còn tưởng là [Nằm chơi cũng thắng] chứ!"

Văn Tinh Diệu không biết nên khóc hay nên cười, hóa ra trong lúc vô tình, Đường Nghênh còn chịu tiếng xấu cho hắn một lần.

Nếu Bạch Lê đã nhắc đến, hắn cũng đã nói ra phân nửa câu chuyện, vậy có phủ nhận cũng không nghĩa lý gì, Văn Tinh Diệu đè xuống cảm giác xấu hổ nhàn nhạt đang xông lên trong lòng, gật đầu đồng ý: "Phải, thật ra tôi là..."

"Chậc! Chuyện này thì có gì khó nói đâu!" Bạch Lê đột nhiên phì cười, "Tùy cảm thấy chuyện anh nói, quả thực khiến người ta không thể ngờ, nhưng tôi cũng không phải người khó tiếp thu, anh trực tiếp nói thẳng với tôi là được rồi, chẳng lẽ tôi còn có thể đuổi kỳ con non của anh ra khỏi nhà à?"

Nếu chỉ do quá khó tin mà tạm thời đuổi hắn ra khỏi nhà, Văn Tinh Diệu đã chả lo lắng đến vậy, cái hắn sợ chính là mất đi người bạn như Bạch Lê. Dù sao thân phận của hắn...

"Còn có một việc, tôi cũng cần nói cho cậu biết."

Bạch Lê dùng ánh mắt tìm tòi, kiểu "Anh còn có bao nhiêu bí mật nhỏ nữa" để nhìn Văn Tinh Diệu, khiến đối phương chột dạ ho khan.

"Là thế này, tên thật của tôi là Văn Tinh Diệu, không biết cậu đã từng nghe nói đến chưa, trong biên cảnh Đế quốc, tôi cũng khá nổi tiếng..."

Sau khi Văn Tinh Diệu nói xong, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao hắn lại giới thiệu bản thân như vậy, trực tiếp nói mình là thượng tướng Đế quốc không phải xong rồi à, sao phải dùng lời dẫn dắt kiểu này, nghe cứ có cảm giác cố ý lãng phí thời gian.

Những lời đã nói như bát nước hắt đi, không thể hốt lại được nữa, hắn cũng chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh, chờ Bạch Lê trả lời.

Bạch Lê nhất thời không nhớ ngay ra được chủ nhân cái tên này là ai, cậu cố gắng moi móc trong ký ức, nhớ đến ngày mình mới xuyên tới đây, cuối cùng cũng tìm được đáp án.

Mừng rỡ thốt lên: "Hả? Chẳng lẽ anh chính là Ánh sao màu bạc kia à? ?"

Văn Tinh Diệu: ? ? ? ?

Ánh sao màu bạc? Đây là nói ai? ?

_____________________

Editor có lời muốn nói: *Tung hoa*, gần nửa bộ truyện, cuối cùng Bạch Lê cũng biết thân phận thật của "Bạn tốt" rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương